Hôm nay,  

Thám hiểm và săn hình ở Joshua Tree National Park

21/02/202221:08:00(Xem: 4256)

 

Thám hiểm và săn hình ở Joshua Tree National Park

  

Trịnh Thanh Thủy

 

   

Cuối tháng giêng, trong khi các tiểu bang miền đông Hoa Kỳ đang giá buốt với bão tuyết vây bủa khắp nơi thì Nam Cali đã bắt đầu có vài tuần lễ nắng ấm len lén tìm về. Chúng tôi lại sửa soạn máy ảnh và sẵn sàng lên đường săn hình ở một công viên quốc gia có cây cối và đất đá khô cằn như sa mạc.

 

Chỉ cách thành phố Los Angeles khoảng 130 dặm vào khoảng 2 tiếng rưỡi lái xe, thế mà Joshua Tree National Park đã là một thế giới vô cùng khác. Đó là nơi rộng gần 800 ngàn mẫu vuông với một địa hình núi non hiểm trở đã trải qua bao trận mưa xối xả, gió giật dữ dội và nhiệt độ rất khắc nghiệt, hàng triệu năm rồi. Tuy nơi này, có thể cho là cằn cỗi, lại là nơi cư trú của một số hệ sinh thái đặc biệt. Bất chấp mọi điều kiện, Joshua Tree có rất nhiều đời sống động, thực vật đã được thích nghi và phát triển mạnh trong khí hậu khắc nghiệt của khu vực. Vườn quốc gia Joshua Tree là nơi sinh sống của những đàn cừu sa mạc sừng lớn, thỏ đuôi đen, sói đồng cỏ và chuột túi kangaroo cũng như một số loài động vật có vú nhỏ hơn. Vì nó nằm dọc theo đường bay của chim di cư Thái Bình Dương, người ta có thể thấy nhiều nhóm chim di cư lớn trong những tháng mùa đông.

 blank

Baker Dam khi Mặt trời chưa lên- Trịnh Thanh Thủy

 blank

 Baker Dam Mặt trời lên- Trịnh Thanh Thủy

 

 

Cây Joshua có một vẻ ngoài rất đặc biệt. Đây là loại cây quý hiếm, độc đáo trong giới thực vật sa mạc, nằm ở vùng Mojave. Cây cao từ 4 - 12 m, mất khoảng 50-60 năm để phát triển trưởng thành, và cây sống lâu nhất được ghi nhận là 150 năm. Từ gốc tới thân cây Joshua đều khẳng khiu, da thân cây sần sùi, chi chít vết lằn, trên đầu mỗi cành mọc ra nhiều chùm hoa lá kim độc đáo, hoa có dạng trữ nước, kha khá giống xương rồng.

 

Cây này được các bộ lạc da đỏ ở Mỹ tôn kính vì lá của nó có thể dùng như một vật liệu thật bền trong việc làm giỏ và giày dép. Trong khi chồi và hạt là nguồn cung cấp thực phẩm lành mạnh cho họ.

Rừng cây Joshua ở đây cung cấp môi trường sống cho 813 loài thực vật bậc cao, 46 loài bò sát, 57 loài động vật có vú và hơn 250 loài chim. Tài liệu lưu trữ quốc gia liên bang đã liệt kê có một loài bò sát trong công viên như các con rùa sa mạc đang bị đe dọa sẽ diệt chủng. Một loài thực vật công viên khác là đậu tằm sữa ba gân và loại cúc công viên cũng đang bị biến mất dần dần. Ngoài ra, có 49 loài thực vật đặc biệt được chính phủ lưu ý và quan tâm đang được bảo vệ trong công viên. Joshua Tree National Park có một khu vực cổ sinh vật kể cả 8 khu vực khác. Công viên đã bảo tồn hơn 700 địa điểm khảo cổ, 88 công trình kiến trúc lịch sử, 19 cảnh quan văn hóa và lưu giữ hơn 200 ngàn vật phẩm trong bộ sưu tập bảo tàng.

 blank

 Arch Rock- Trịnh Thanh Thủy

blank Face Rock- Trịnh Thanh Thủy

  

Vì gần thành phố, nơi đây nổi tiếng là nơi cắm trại cho dân leo núi, các hướng đạo sinh, các thanh thiếu niên Trung Học, Đại Học. Họ đến để sinh hoạt, học hỏi, khảo sát đời sống thiên nhiên của thực và động vật. Nó cũng là nơi lý tưởng cho các nhiếp ảnh gia, và các gia đình có con em muốn đến thăm công viên, thám hiểm và chụp hình.

 

Chúng tôi khởi hành từ 2 giờ sáng để tới công viên cho kịp chụp cảnh bình minh lên ở Baker Dam. Nơi này là nơi có vùng nước đọng vào những khi có mưa Đông rải xuống sa mạc nguồn nước thần thánh tưới tẩm cỏ cây và nuôi sống sinh vật trong vùng. Đường vào đập Baker dễ đi nên người lớn và trẻ em đều có thể đi hiking được. Tới công viên trước 1 tiếng để kịp đi bộ và sửa soạn máy móc, chúng tôi đã đón được những tia sáng đầu tiên chiếu xuống trần gian của thần thái dương. Những mỏm núi đá nhuộm màu đỏ vàng cam lung linh soi bóng xuống mặt nước là những hình ảnh tuyệt đẹp.

 

 blank

 Quang cảnh- NAG Lê Tâm

blank Heart Rock- NAG Liz Trần

  

 

Chụp bình minh xong, chúng tôi bắt đầu đi thám hiểm công viên trong một hành trình theo bản đồ của Google để khám phá 2 địa điểm kế tiếp là Joshua Tree Arch Rock và Heart Rock. Những hòn đá chồng lên nhau hay nằm riêng rẽ có đủ mọi hình thể trông rất ngộ nghĩnh và ngoạn mục. Các em học sinh leo qua các khe núi hẹp hay tảng đá cao để tự mình khám phá các ngõ ngách hiểm trở của núi non như những thử thách cần có của con người đối với thiên nhiên.

 

Arch Rock hiện ra với những tia mặt trời chói chang trên vùng sa mạc toàn những cây Joshua và xương rồng. Chúng tôi thấy một tảng đá vĩ đại có cái vòng cung và hòn đá ở giữa trông giống hình một con rắn đang nằm cuộn tròn giữa trời đất thiên nhiên là một hình hình ảnh đầy ấn tượng. Các thanh thiếu niên và chúng tôi cố gắng trèo lên những tảng đá nhọn để tới cho được hòn đá có hình chiếc đầu rắn để chụp hình. Ai cũng thật vui khi có tấm hình mình đứng hiên ngang trên tảng đá cao kỳ thú.

 blank

 Skull Rock- NAG Lê Tâm

blank  Joshua Tree-NAG Lê Tâm

 

 

Điểm kế tiếp và sau cùng của 1 tảng đá có hình trái tim là nơi chúng tôi phải đi tìm. Đi tìm một địa điểm chưa từng đến trong một vùng đất khô cằn như sa mạc mênh mông trong mùa hè là 1 việc rất nguy hiểm vì cái nóng thường lên tới trên 100 độ F. Nhờ đi vào mùa đông, thời tiết lạnh nên việc thám hiểm sa mạc thuận lợi hơn cho chúng tôi. Tuy nhiên gió lạnh khiến mũi người nào cũng đỏ và sổ ra, chùi riết đau rát. Sau mấy chục phút đi loanh quanh, chúng tôi cũng tới được trái tim đá của sa mạc. Một hòn đá có hình dáng trái tim nằm sừng sững thi gan cùng tuế nguyệt như một viên ngọc quý của thượng đế ban cho con người được thưởng lãm. Ai cũng reo hò nho nhỏ khi tìm ra nó. Chúng tôi chạy tới chạy lui, thay chỗ, đổi người, để có được những tấm hình đứng cạnh trái tim đầy hạnh phúc. Các bà, các cô thi nhau "thả tim" thật vui nhộn.

 blank

 Rock- NAG Cẩm Đào

 

 

Mặt trời giữa trưa từ từ lên cao tiễn chân đoàn thám hiểm của chúng tôi ra về. Mọi người ai cũng có cảm giác hân hoan và thư thái dù phải ngồi thêm 3,4 tiếng trên xe. Chúng tôi về đến nhà khi chiều bắt đầu xuống, kết thúc một buổi săn hình chạm mặt cùng thiên nhiên.
 

Trịnh Thanh Thủy

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 6 là tháng âm nhạc của người Mỹ gốc Phi Châu tại Hoa Kỳ. Nói cho có đầu có đuôi thì vào ngày 7 tháng 6 năm 1979, Tổng Thống Hoa Kỳ Jimmy Carter đã ban hành sắc lệnh ghi nhận rằng tháng 6 là tháng âm nhạc của người da đen ở Mỹ, theo www.en.wikipedia.org. Trong tuyên bố năm 2016, Tổng Thống Barack Obama nói rằng âm nhạc và các nhạc sĩ người Mỹ gốc Phi Châu đã giúp đất nước này “để khiêu vũ, để bày tỏ niềm tin của họ qua bài hát, để tụ tập biểu tình chống bất công, và để bảo vệ sự cam kết chắc chắn của quốc gia này đối với sự tự do và cơ hội cho tất cả mọi người.” Sau khi người đàn ông da đen George Floyd bị một cảnh sát da trắng đè cổ tới chết tại thành phố Minneapolis vào ngày 25 tháng 5 năm 2020, những cuộc biểu tình rầm rộ đã bùng nổ trên khắp nước Mỹ và nhiều nơi trên thế giới để chống lại sự bạo hành của cảnh sát và sự kỳ thị chủng tộc. Người Mỹ gốc Phi Châu đã có mặt ở Mỹ trên 400 năm kể từ khi người nô lệ Phi Châu đầu tiên được chở tới Jamestown tại Virginia vào năm 1619
Tôi luôn luôn nhìn tấm ảnh đó như một hình ảnh mạnh mẽ của hai người đàn ông da đen, chân trần, với đầu cuối xuống, các bàn tay mang găng đen đưa cao lên trong khi nhạc trổi lên quốc ca Hoa Kỳ, bản “The Star-Spangled Banner.” Đó là một cử chỉ biểu tượng mạnh mẽ -- đấu tranh vì dân quyền cho người Mỹ gốc Phi trong một năm mà các thảm kịch xảy ra, trong đó có cái chết của Martin Luther King và Bobby Kennedy. Đó là tấm hình lịch sử của 2 người đàn ông da màu. Do vậy, tôi chưa bao giờ thực sự chú ý tới người đàn ông kia, da trắng, giống tôi, bất động nơi bậc thứ nhì của bục nhận giải thưởng đó. Tôi xem người kia như một hiện diện tình cờ, phụ thêm trong khoảnh khắc của Carlos và Smith, hay là một kiểu như người chen vào. Thực sự, tôi còn đã nghĩ rằng người đó --- trông như dường chỉ là một người Anh quốc cười gượng --- trong kiểu đứng bất động lạnh lẽo như đại diện cho các ý chí muốn chống lại sự thay đổi mà Smith và Carlos đang đưa lên trong hành động phản đối lặng lẽ. Nhưng tôi đã nhầm.
Riêng chúng tôi- những người trong nhóm thân hữu “Hội Ca Cầm”- thì không bất ngờ trước sự sung mãn trong sáng tác của nhạc sĩ Trần Quang Lộc. Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến 1984, anh Lộc (nhóm chúng tôi vẫn gọi như thế) hay đến “hát chui” tại những buổi văn nghệ bỏ túi tại tư gia của nhà văn Doãn Quốc Sỹ, của ca sĩ Duy Trác, của nhà văn Nguyễn Đình Toàn. Chúng tôi đã nghe rất nhiều sáng tác của anh Lộc sau 1975 trong khoảng thời gian này, mà không phải tất cả đều được phổ biến chính thức tại Việt Nam. Đối với chúng tôi, điểm đặc trưng nhất của nhạc Trần Quang Lộc là giai điệu của một kẻ lãng du, như bài hát Lãng Du Ca mà anh đã sáng tác từ trước 1975
Một đời nghệ sĩ rong chơi, lúc đói nghèo cũng như lúc được chào đón nồng nhiệt, Trần Quang Lộc luôn có nụ cười dễ mến. Trần Quang Lộc hát khắp nơi mình đến, nhưng tiếng hát nơi hội họp với nhau, không phải trên sân khấu, mới nói lên hết cái hồn thơ của người nghệ sĩ. Nghe TQL đàn hát Đàn Trong Tay Người mới thấm cái buồn nhỏ đều giọt vào lòng giếng khô
Họa sĩ Thomas Gainsborough sinh ngày 14 tháng 5 năm 1727 và qua đời ngày 2 tháng 8 năm 1788, tại Anh, theo Bách Khoa Từ Điển Mở. Ông chuyên về vẽ chân dung, phong cảnh, biểu đồ và làm nghề in. Cùng với đối thủ của ông là Sir Joshua Reynolds, ông được xem là một trong những nghệ sĩ Anh quan trọng nhất của hậu bán thế kỷ 18.
Mùa hè năm 1979 tại thành phố Vancouver Canada có ngày lễ hội văn hóa dành cho các sắc tộc và cộng đồng Việt Nam lúc đó tuy không nhiều nhưng cũng có tham dự. Một chị từng là sinh viên du học Nhật Bản và sau biến cố 1975 thì định cư Canada- chị mặc chiếc áo dài và dân Canada ngạc nhiên thích thú. Có người tò mò hỏi trang phục đó là của dân tộc nào thì được cho biết đó là áo dài Việt Nam.
Năm 2005 thành phố San Jose có nghị quyết công nhận Lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của Cộng đồng Việt Nam tại đây- điều này đã tạo cảm hứng cho nhạc sĩ Trần Chí Phúc viết nên ca khúc Cờ Vàng Bay Trên Thành Phố Ta Hôm Nay. Năm 2006, Thống đốc California là Arnold Schwarzenegger ký sắc lệnh công nhận Lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của cộng đồng Việt Nam tự do ở tiểu bang California. Tác giả đã thu âm bài hát Cờ Vàng Bay Trên Thành Phố Ta Hôm Nay, hợp ca 2 nam 2 nữ và gởi tặng CD cho Thống đốc để bày tỏ lòng tri ân.
Bài hát như là một câu chuyện mà tôi viết với hình ảnh của một người cha, người vợ và những đứa con thơ, nhưng đây không phải là câu chuyện của một cá nhân nào, mà đó chính là câu chuyện được viết chung cho tất cả các nhân viên y tế nơi tuyến đầu. Họ là Những Thiên Thần Áo Trắng và dù họ đã chắp cánh bay xa, nhưng họ sẽ để lại cho chúng ta mãi mãi sự biết ơn và cho thế gian này sự hồi sinh từ sự hy sinh cao cả của họ. Tâm khúc này cũng được Nhạc sĩ Cao Minh Hưng dịch sang tiếng Anh với tựa đề "Angels In Scrubs" để các y tá, bác sĩ, những nhân viên y tế không biết tiếng Việt cũng có thể hiểu được sự biết ơn mà người Việt Nam chúng ta dành cho họ trong cơn đại dịch này.
Mùa Quốc Hận 30 Tháng Tư năm 2020, nhạc sĩ Trần Chí Phúc phổ biến một ca khúc mới thương nhớ Sài Gòn- Thủ đô Việt Nam Cộng Hòa- thành phố yêu dấu của Miền Nam Tự Do đã thất thủ vào tay quân Cộng Sản Miền Bắc và mất tên từ đó. Dù 45 năm trôi qua, nhiều thứ phôi pha nhưng tình yêu Sài Gòn của tác giả vẫn nồng nàn, vẫn mơ một ngày thành phố sẽ lấy lại tên yêu Sài Gòn.
Mùa 30 Tháng Tư năm 2020, kỷ niệm 45 năm thủ đô Sài Gòn thất thủ, nước Việt Nam Cộng Hòa lọt vào tay Cộng Sản năm 1975; Đài truyền hình SBTN phát hành cuốn DVD mang tên Những Người Lính Bị Bỏ Rơi – The Forsaken Soldiers. Cuốn băng hình gồm những thước phim tài liệu lịch sử chiến tranhViệt Nam từ năm 1945 cho đến sau này, đặc biệt ghi lại những hình ảnh mến yêu và hào hùng của người lính Việt Nam Cộng Hòa. Những người chiến sĩ này đã chiến đấu anh dũng để bảo vệ Miền Nam Việt Nam tự do; nhưng đã bị quốc gia đồng minh là Hoa Kỳ bỏ rơi để bị thua trận - theo cách nhìn và tựa đề cuốn băng của nhà sản xuất SBTN.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.