Hôm nay,  

Bế Giảng Lớp Thư Pháp Hương Việt: Cảm Động, Lưu Giữ Hồn Chữ Việt

18/03/202421:11:00(Xem: 5050)
blankThầy Thích Nhuận Tâm (tận cùng trái) và nhà báo Vũ Đình Trọng (tận cùng phải) phát Giấy Chứng Nhận Tốt Nghiệp Lớp Thư Pháp.  
  

Bế Giảng Lớp Thư Pháp Hương Việt:
Cảm Động, Lưu Giữ Hồn Chữ Việt
 

QUẬN CAM, California (Phan Tấn Hải/VB) -- Buổi Lễ Bế Giảng Lớp Thư Pháp Hương Việt - Khóa 1 đã thực hiện hoàn mãn hôm Chủ Nhật ngày 17/3/2024 tại quán Heaven Restaurant Karaoke Entertainment ở thị trấn Stanton, Quận Cam, Caliofnria.
 

Đây cũng là sự kiện công chúng đầu tiên của Nhóm Thư Pháp Hương Việt, với Trưởng Nhóm là anh Vinh Nguyễn, sau khoảng 3 tuần lễ học Thư Pháp dưới sư hướng dẫn của Thầy Thích Nhuận Tâm, Trụ trì Chúa Lá Gò Vấp, cũng đồng thời là Giám đốc "Trung tâm Thiện Nhơn - Dạy ngoại ngữ và văn hóa miễn phí" với các lớp dạy 6 ngoại ngữ miễn phí. Bản thân Thầy Thích Nhuận Tâm không chỉ là nhà thư pháp, nhà giáo dục, còn nổi tiếng như một nhà thơ trong giới văn nghệ sĩ trong và ngoài VN.

Tuy gọi là Buổi Lễ Bế Giảng nhưng vẫn là trong vòng thân mật bạn hữu, nơi các học viên, thân hữu trong một buổi chiều rất văn nghệ đã gặp gỡ, trò chuyện. Nơi đó, các học viên đã viết thư pháp tặng khách. Điều ngạc nhiên là khóa học chỉ có hai hay ba tuần lễ, nhưng các học viên đã có những nét chữ "rồng bay, phượng múa" rất lả lướt.
 

Hiện diện trong Lễ Bế Giảng Thư Pháp cũng có một số tăng ni thân hữu của Thầy Nhuận Tâm: Thượng Tọa Thích Thánh Minh, Thượng Tọa Đăng Đại Thể, Ni sư Trí Định. Trong giới văn nghệ sĩ có Vũ Đình Trọng, người đã gánh vác công việc tổ chức Lớp Thư Pháp ngay từ ban đầu, và trong lời nói đầu nhà báo họ Vũ đã bày tỏ rằng anh ước mơ trong các hội Tết tương lai sẽ có các Phố Ông Đồ hiện diện trong tất cả các Hội Tết để viết thư pháp tặng đồng hương, giữ gìn một nếp văn hóa ngày xuân cho cộng đồng.

blankHình lưu niệm

blankTặng câu đối cho các nhà bảo trợ, mạnh thường quân.

blankHai MC Quế Phượng (trái) và Minh Tâm (phải). Nhà bảo trợ đứng giữa phát biểu cảm xúc.

 

Trong giới văn nghệ sĩ còn thấy có nhà báo Thùy Linh, nhà báo Ngọc Lan, nhà thơ Lê Giang Trần, và một số bạn văn nghệ khác. Nhà báo Phan Tấn Hải khi được mời lên phát biểu đã nói rằng anh có giao tình với Thầy Thích Nhuận Tâm từ nhiều năm, và cứ hễ Thầy ra thăm Quận Cam dịp Tết nhiều năm trước, anh đều hỗ trợ Thầy bằng các bản tin kịp thời.
 

Sau khi anh Vinh Nguyễn, Trưởng Nhóm Thư Pháp Hương Việt phát biểu, Thầy Thích Nhuận Tâm chia sẻ hoạt động lớp ngoại ngữ của Chùa Lá - Gò Vấp, và lớp thư pháp đầu tiên tại hải ngoại. Vì chủ yếu là dạy ngoại ngữ miễn phí cho cả 6 ngôn ngữ, nên Trung Tâm Thiện Nhơn có lúc kẹt tiền, và Thầy Nhuận Tâm được Phật tử hỗ trợ, nhưng vẫn không đủ, đó là lý do Thầy phải lo vận động.
 

blankTừ trái sang: nhà báo Vũ Đình Trọng (đang đứng), Thượng Tọa Thích Thánh Minh (ngồi), Thầy Thích Nhuận Tâm (đứng), Ni sư Trí Định (ngồi) và Thầy Đăng Đại Thể.

blankHình lưu niệm

blankHai ca sĩ tuyệt vời, từ trái: Thái Hoàng, Nam Trân.

  

Thầy Thích Nhuận Tâm và nhà báo Vũ Đình Trọng đã thực hiện nghi thức trao Giấy Chứng Nhận Tốt Nghiệp Lớp Thư Pháp Hương Việt cho các học viên. Các học viên nói rằng sẽ rèn luyện thư pháp ngay cả sau khi Thầy Nhuận Tâm trở về VN, và tương lai, khi các thế hệ kế tiếp, các thư pháp gia có thể sẽ viết thư pháp bằng tiếng Anh để một hình ảnh văn hóa Việt bám rễ vào các hoạt động của cộng đồng tương lai.
 

Thầy Nhuận Tâm cũng đã trao tặng quả lưu niệm cho các nhà tài trợ, các vị Mạnh Thường Quân đã giúp thực hiện cho Lễ Bế Giảng. Tiếp theo là phần tri ân, nói về nhu cầu hỗ trợ Trung Tâm Ngoại Ngữ miễn phí, và đấu giá vật phẩm phong thủy gây quỹ hoạt động giáo dục tại Chùa Lá - Gò Vấp.
 

Hai MC Minh Tâm và Quế Phương đã xuất sắc điều hợp buổi lễ. Cả hai cũng là hai ca sĩ xuất sắc, với những đóng góp độc đáo, như Minh Tâm hát được cả 3 giọng Nam, Trung, Bắc.
 


blankNhà thơ Lê Giang Trần (thứ 2 từ trái) và các văn nghệ sĩ, thăm Thầy Nhuận Tâm (phải).

blankHai nhà thư pháp xuất sắc của lớp.



Đóng góp trong phần văn nghệ còn có ca sĩ Nam Trân và Thái Hoàng. Cũng cần nói rằng, vợ chồng ca sĩ Thái Hoàng đã cho mượn một căn nhà trống để có chỗ mở lớp thư pháp, và ngôi nhà này cũng là nơi lưu trú của Thầy Thích Nhuận Tâm trong khi ở Quận Cam.
 blankblankblankThư pháp do học viên viết.
  

Trước khi viết bản tin này, về tình hình tài chánh, người viết được Thầy Nhuận Tâm giải thích: "Tối nay tổ chức lễ bế mạc lớp Thư Pháp Hương Việt, mọi người ủng hộ được 6.000 USD để Thầy trả lại cho vợ chồng Hải-Bằng cho mượn hồi năm 2018 khi thầy Thích Nhuận Tâm ở Chùa Lá - Gò Vấp - Sài Gòn mua ngôi nhà làm đường đi cho sinh viên, còn thiếu 19 ngàn đôla thì vợ chồng Hải Bằng cũng hoan hỷ. Lúc đó, Thầy mua ngôi nhà tổng giá trị 1tỷ 350 đồng VN."

  

Video dài 3:20 phút giới thiệu Trung Tâm ngoại ngữ Chùa Lá Gò Vấp:

Độc giả có thể tìm hiểu thêm về Chùa Lá - Gò Vấp tại: www.youtube.com/@chualagovap7073 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trở lại đề tài Karaoke, “ca ra” thuộc về hát, “ô kê” thuộc về nghe. Có nghĩa, hát và nghe là giao tiếp. Người hát truyền dẫn cảm xúc hay, lôi cuốn, người nghe hưởng ứng nhiệt tình, gây cho người hát gia tăng cảm xúc, thêm hứng khởi, hát tận tình. Trong suốt khoảng thời gian trình bày ca khúc, sự hỗ tương giữa hát và nghe là động cơ làm cho bài trình diễn đó đạt được giá trị cao.
Sài gòn ơi đường phố vắng không người Vào những ngày cơn ác mộng khôn nguôi Tôi muốn nói về một niềm hy vọng Niềm tin yêu và hy vọng đời đời
Nói đến việc tập hát Karaoke, tôi nghĩ, có lẽ không có công việc gì mà một số lớn người Việt có thể tự nguyện tập luyện hăng say như vậy. Thời giờ dùng để tập hát, có lẽ, ngang ngửa với thời giờ xem phim bộ. Say mê. Tưởng tượng. Đi làm về, bật máy lên hát. Ngủ dậy, vừa thay đồ vừa hát lập đi lập lại kẻo quên giai điệu. Tắm hát. Lái xe hát. Vào sở làm, hát lén. Ăn trưa ngồi một mình, hát lẩm bẩm. Tôi có một anh bạn, ngày thường cũng như cuối tuần, ngoài những lúc đi họp hát, lúc nào cũng thấy anh ngồi thẳng thóm nơi ghế sa lông dài, nhìn chăm chăm vào máy truyền hình, miệng hát và tự làm duyên một mình, tay đưa lên diễn tả như đang đứng trên sân khấu. Vợ anh ta than phiền, Ổng không làm gì hết. Tối ngày ngồi một chỗ hát đến nổi lủng luôn ghế da. Năm xưa, vợ chờ chồng đi chinh chiến đến nổi hóa đá. Nay, vợ chờ chồng ca hát, lạnh lẽo gối giường. Khuya khoắt mới chịu vào ngủ. Bạn tôi đến nay đã thành ca sĩ đối với một số thân hữu có giới hạn.
Sài Gòn đại dịch, những con đường vắng ngắt, những con hẻm buồn tênh, những mặt người sầu lo. Quán xá hoang vu, chợ búa im lìm, thành phố phong tỏa rồi. Dòng người nghẹn ngào, lìa xa thành phố, tìm đường về quê, nương náu với người thân, ước mong trở lại khi dịch cúm không còn. Nhưng anh còn em, đôi ta còn nhau, ta yêu Sài Gòn bao mùa mưa nắng, ta thương Sài Gòn năm tháng vẫn hiên ngang. Vững tin quê hương lướt qua cơn đại dịch.
Có một sự kiện rất lý thú là trong Kinh Phật kể chuyện một hôm, lúc Đức Phật còn tại thế, các nhạc thần Càn Thát Bà (Gandharva) đã đến chỗ Đức Phật và tấu nhạc để cúng dường Ngài và Đại Chúng. Nhạc của những nhạc thần này hay và sống động đến độ nhiều vị đệ tử của đức Phật cũng bị lôi cuốn và đứng dậy nhảy múa theo tiếng nhạc dù chỉ là giây lát. Sự việc này cho thấy rằng từ thời Đức Phật vào thế kỷ thứ 6 trước tây lịch âm nhạc đã xuất hiện trong các pháp hội, các sinh hoạt của thất chúng đệ tử Phật.
Hiro đã bị trầm cảm không chỉ vì chứng bệnh của ông, mà cũng vì sự gia tăng bạo động chống lại người Á Châu và sự bất an và nổi dậy liên quan đến bầu cử. Tên cuộc triển lãm của ông hiện nay tại The Box ở Los Angeles là “Armor,” gói gém ước muốn của ông để chống lại sự bất an đó qua tự phản ảnh nghệ thuật.
Anh bạn thi sĩ, Nguyễn Bá Trạc, cho tôi một lời khuyên, khi mới vừa bước chân vào xóm văn chương. Anh nói: -“Ai khen mình, dù không đúng, cũng vui. Nếu khen đúng, lại càng vui hơn. Ai chê mình, dù không đúng, cũng buồn. Nếu chê đúng, lại càng buồn hơn.” Thật là chí lí. Tôi có hàng trăm kinh nghiệm về chuyện này. Trong các loại chê, lời vợ chê là đau đớn nhất, lưu trữ lâu dài nhất, thông thường là đúng nhất. Nếu biết sửa đổi những gì vợ chê, những người đàn ông đó đều trở thành thiên tài. Còn lời vợ khen thì sao? Đề phòng, sắp tốn tiền.
What the Horse Eats, tựa đề tiếng Việt là Trong Bụng Ngựa, là vở opera kể một câu chuyện có thật xảy ra thời Nhật chiếm đóng Việt Nam năm 1945. Ở những làng quê miền Bắc, những cái xác trơ xương nằm vất vưởng ngoài đường. Người ta, cũng là những bộ xương còn sống còn đi được, gom xác chết chất lên xe cun cút đem chôn tập thể. Cả làng tiêu điều như thành phố ma. Hơn hai triệu người Việt Nam đã chết đói. Dân số vào thời đó là 18 triệu. Chiến tranh, nạn đói, chế độ thực dân dồn ép con người ta phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, giữa danh dự và tình thương cho con. Một anh chăn ngựa lo lắng cho gia đình, đặc biệt là đứa con mới chào đời. Anh phải nhận lời làm không công cho viên Đại Uý Nhật, chăm nom con Ngựa Trắng quý của ông ta, cùng lúc anh mang trong đầu một tính toán táo bạo. Người vợ của anh thì đang vật lộn với trách nhiệm và tình thương của người mẹ, chỉ biết gắng gượng nuốt rễ cây. Hai vợ chồng cố gắng sống mòn trong danh dự. Cuối cùng, cùng đường, họ đành chấp nhận
Trầm Tử Thiêng đã hiến trọn một đời cho âm nhạc, ông được hàng triệu người thương yêu mến mộ. Kho tàng nghệ thuật của ông là 200 ca khúc tình yêu, thân phận, quê hương và chiến chinh. Hành trình sáng tác cũng như tác phẩm của Trầm Tử Thiêng gắn liền với thời cuộc của đất nước và mối tình của chính cuộc đời ông…
Theo ghi chú trong cuộc triển lãm, “‘bản thể khác biệt’ thấu hiểu rằng bản chất nội tại của thực thể không được cấu thành một cách độc lập hay riêng rẽ đối với những thực thể khác... đó là một thuật ngữ có thể đặc biệt tìm thấy trong những tác phẩm của Jacques Derrida, Gilles Deleuze, trong triết học chuyển hoá, hay trong tư tưởng “trống rỗng” và “sự bắt nguồn phụ thuộc” của Phật giáo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.