Hôm nay,  

Nghệ Thuật Hay Trò Bịp

29/11/202400:00:00(Xem: 4235)
NHÂN CHUYỆN MỘT QUẢ CHUỐI ĐƯỢC BÁN VỚI GIÁ 6,2 TRIỆU MỸ KIM

GettyImages-2181027438
New York - Ngày 25 Tháng 10: Tác phẩm "Comedian" của nghệ sĩ Maurizio Cattelan được trưng bày trong buổi mở trước dàm cho báo chí của  chương trình đấu giá nghệ thuật Sotheby's Evening Auction vào ngày 25 tháng 10 năm 2024 tại New York. Tác phẩm ý tưởng, một quả chuối được dán băng keo vào tường, đã trở nên lan truyền vào năm 2019 và một trong ba phiên bản của nó ước tính sẽ được bán với giá từ 1 triệu đến 1,5 triệu đô la. (Ảnh của John Nacion/Getty Images) 
 

Một tác phẩm Nghệ thuật Khái niệm gồm một quả chuối đơn giản, được dán bằng băng keo lên tường, đã được bán với giá 6,2 triệu đô-la tại một cuộc đấu giá ở New York vào thứ Tư, 20 tháng 11 năm 2024.


Sự kiện này đã gây xôn xao không ít chẳng những trong thế giới nghệ thuật mà cả dư luận công chúng bên ngoài.

Tác phẩm với nhan đề Comedian/ Diễn viên hài, của nghệ sĩ người Ý Maurizio Cattelan, đã trở thành một hiện tượng khi ra mắt vào năm 2019 tại Art Basel Miami Beach. Những người tham dự lễ hội nghệ thuật này cố gắng tìm hiểu xem liệu một quả chuối màu vàng đã chín có những đốm đen được dán trên bức tường trắng bằng băng keo bạc loại dán thùng gửi hàng là một trò đùa hay là lời bình luận đầy thách thức láo xược về các tiêu chuẩn đáng ngờ trong giới sưu tập nghệ thuật. Có lúc, một nghệ sĩ khác đã lấy quả chuối ra khỏi bức tường và điềm nhiên bóc vỏ ra ăn.

Tác phẩm này thu hút quá nhiều sự chú ý đến mức ban tổ chức phải lấy nó xuống cất đi. Nhưng ba phiên bản đã được bán với giá từ 120.000 đến 150.000 đô-la, theo phòng trưng bày xử lý việc buôn bán vào thời điểm đó.


Năm năm sau, 2024, ông Justin Sun, người Trung Quốc, sáng lập viên công ty tiền tệ điện tử (cryptocurrency) TRON, đã trả mức giá cao hơn 40 lần tại cuộc đấu giá của Sotheby’s. Chính xác hơn, ông Sun đã mua một chứng chỉ xác thực cho phép ông dán một quả chuối lên tường và gọi nó là Comedian.

 
chuoi

Quang cảnh phòng đấu giá Sotheby’s (New York) với tác phẩm Nghệ thuật Khái niệm Comedian của Maurizio Cattelan. Hình: Youtube.

 

Tác phẩm này đã thu hút sự chú ý lớn tại phiên đấu giá nhộn nhịp của Sotheby’s, khi những người tham dự trong căn phòng đông đúc giơ điện thoại lên để chụp ảnh trong khi ba người xử lý mặc tạp-dề, đeo găng tay trắng đứng ở hai bên quả chuối.


Giá đấu giá bắt đầu ở mức 800.000 đô-la và chỉ trong vài phút đã tăng lên 2 triệu, rồi 3 triệu, rồi 4 triệu và cao hơn nữa. Giá biểu đấu giá cuối cùng được công bố trong phòng là 5,2 triệu đô-la, và nếu tính luôn chi phí 1 triệu đô-la cho công ty đấu giá người mua phải trả thì ông Sun đã mua một quả chuối với giá 6.2 triệu đô-la.


Một sự kiện vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nghệ thuật hay bất cứ lịch sử gì!


Sau khi mua, ông Sun tuyên bố rằng tác phẩm này “biểu hiệu cho một hiện tượng văn hóa kết nối thế giới nghệ thuật, meme và cộng đồng tiền tệ điện tử”. Nhưng ông cho biết phiên bản mới nhất của Comedian sẽ không tồn tại lâu. “… trong những ngày tới, tôi sẽ đích thân ăn quả chuối như một phần của trải nghiệm nghệ thuật độc đáo này, tôn vinh vị trí của nó trong cả lịch sử nghệ thuật lẫn văn hóa đại chúng.” Ông Sun nói thêm như thế.


Công ty đấu giá Sotheby’s thì gọi Maurizio Cattelan là “một trong những nghệ sĩ khai phóng và khơi gợi nghệ thuật đương đại xuất sắc nhất… Ông đã liên tục phá vỡ hiện trạng, status quo, của thế giới nghệ thuật theo những cách có ý nghĩa, bất kính và thường gây tranh cãi.”


Dễ hiểu thôi, sau những sự kiện như thế, thường nổ ra những cuộc tranh cãi gay gắt giữa phe theo và phe chống. Phe theo thì bảo đây là thành quả to tát của Nghệ thuật Khái niệm, đã gần như bứt phá mọi rào cản, tất cả cho sự tiến bộ và khai phóng trong nghệ thuật. Tờ Washington Post ca ngợi nó là “lời phê phán sắc sảo về cách nghệ thuật bị thương mại hóa… và sử dụng một cách tinh tế tính hài hước, tính sân khấu và ý thức phi lý để làm như vậy.” Phe chống thì giận dữ bảo phẩm vị con người đã xuống đến tận cùng đất đen, chẳng còn gì để nói nữa. Nghệ thuật trở nên cặn bã bẩn thỉu của những đầu óc cuồng điên, xuẩn động. Chỉ làm giàu cho bọn con buôn như Sotheby’s. Thậm chí, có người bảo đây chỉ là trò bịp bợm, trò hề múa rối của bọn thừa tiền lắm của, ăn không ngồi rồi, dửng dưng trước sự đau khổ của đồng loại, v.v.


Ai cũng có lý của mình. Và những cuộc tranh cãi như vậy thường chẳng bao giờ đi đến một kết luận trung dung tốt đẹp, một tương nhượng dung hòa, mà chỉ khiến sự phân hóa càng lúc càng trầm trọng, hết thuốc chữa.


Nhân đây ta nên tìm hiểu sơ qua để biết thêm Nghệ thuật Khái niệm là gì.


Nghệ thuật Khái niệm xuất hiện như một phong trào vào những năm ‘60, khi ý tưởng được xem là ưu tiên hơn sáng tạo trực quan hoặc vật thể. Các nghệ sĩ hướng đến việc thách thức các khái niệm truyền thống về cái đẹp và tay nghề, nhấn mạnh vào sự tham gia của trí tuệ. Đặc điểm của Nghệ thuật Khái niệm là lấy ý tưởng làm cứu cánh trung tâm. Ý tưởng thường được giải thích thông qua tài liệu, văn bản hoặc đối thoại. Phương tiện của nghệ sĩ sáng tạo là phi truyền thống: Các nghệ sĩ thường sử dụng các vật thể tìm thấy sẵn, hình ảnh, văn bản hoặc thậm chí là hành động làm phương tiện sáng tạo. Nhiều tác phẩm Khái niệm không có “vật thể” hữu hình, thay vào đó, tồn tại dưới dạng lời hướng dẫn hoặc các sự kiện có tính cách phù du, thoáng chốc.


Một vài nghệ sĩ Nghệ thuật Khái niệm đương đại đáng nêu tên gồm có:


 Sol LeWitt, được biết đến với những bức bích họa tối giản, thường được người khác thực hiện dựa trên hướng dẫn của ông.


– Yoko Ono (quả phụ ca nhạc sĩ “The Beatles” nổi tiếng John Lennon) với những bức tranh hướng dẫn của bà mời người xem tưởng tượng hoặc thực hiện các hành động được mô tả trong văn bản do chính bà viết.


 Joseph Kosuth, nổi tiếng với One and Three Chairs, một tác phẩm khám phá ngôn ngữ, phong cách biểu diễn và ý nghĩa.


Nghệ thuật Khái niệm gắn liền với tư duy cách mạng: Nó định nghĩa lại nghệ thuật, và đặt câu hỏi “Điều gì làm nên nghệ thuật?” thay vì tập trung vào tính cách thẩm mỹ của tác phẩm. Nó có thể được trải nghiệm mà không cần vật liệu hoặc một quá trình đào tạo trường ốc chính quy; nó mở rộng đối tượng bởi đối tượng có thể sáng tạo và tham gia vào nghệ thuật.


Danh họa Marcel Duchamp thường được xem là người đi tiên phong trong Nghệ thuật Khái niệm với tác phẩm nhan đề Fountain/ Bồn nước.

 

bon nuoc
Tác phẩm Bồn nước của Marcel Duchamp
  

Bồn nước, thực chất là một bồn tiểu bằng sứ với chữ ký “R. Mutt” trên thành bồn được Duchamp gửi đến dự triển lãm của Hiệp hội Nghệ sĩ Độc lập tổ chức tại Grand Central, New York năm 1917. Khi giải thích mục đích của tác phẩm điêu khắc làm sẵn của mình, Duchamp tuyên bố rằng, “nó là tượng trưng cho những vật dụng hằng ngày được nâng lên thành tác phẩm nghệ thuật theo hành động lựa chọn của nghệ sĩ.” Tác phẩm Bồn nước không bị ủy ban từ chối, vì quy định của Hiệp hội nêu rõ rằng tất cả các tác phẩm sẽ được chấp nhận từ các nghệ sĩ đã trả chi phí, nhưng tác phẩm không bao giờ được đặt trong khu vực triển lãm.


Tuy vậy, tác phẩm đã được các nhà sử học nghệ thuật và lý thuyết gia tiên phong đánh giá là dấu mốc quan trọng trong nghệ thuật thế kỷ XX.


Câu nói của Duchamp làm bật lên ý nghĩa cốt lõi của động thái Nghệ thuật Khái niệm. Rằng tác phẩm sẽ chẳng có ý nghĩa gì, tự thân nó chẳng hề là nghệ thuật, nếu nó không có nghệ sĩ đứng đằng sau với những diễn ngôn và giải thích. Ta phải hiểu, hơn bao giờ hết, tác phẩm và nghệ sĩ là một, đi vào linh hồn của tác phẩm là đi vào linh hồn của nghệ sĩ. Nếu hiểu như thế thì ta mới hiểu tại sao quả chuối của Cattelan được trưng bày trong gian phòng trang trọng của công ty đấu giá Sotheby’s trước sự trầm trồ của hàng trăm khán giả thuộc giới trí thức thượng lưu ngồi dưới tranh nhau mua với giá nhiều triệu đô-la. Quả chuối của một bà nội trợ nào đó có thể đẹp đẽ trông ngon lành hơn quả của Cattelan, nhưng sẽ không ai mua dù với giá 3 xu và bà nội trợ đó sẽ bị quy kết là kẻ điên khùng. Chính quá trình sáng tạo và con người nghệ thuật của Cattelan đã khẳng định cho giá trị tác phẩm của ông.


Nói chung, Nghệ thuật Khái niệm tìm cách kích thích diễn ngôn và thảo luận, đồng thời thách thức nhận thức về bản thân nghệ thuật. Nếu kể từ thời Duchamp thì Nghệ thuật Khái niệm đã có mặt từ trên trăm năm nay, một trong những trường phái hội họa có sức trường tồn mạnh mẽ nhất, và không có dấu hiệu gì nó sẽ chìm vào quên lãng. Nó là diễn ngôn, hoặc nói một cách bình dân, “trò chơi” của giới trí thức khoa bảng, người bình thường như tôi và bạn có lẽ không “cảm” được.


Tuy vậy, nghệ thuật này cũng bị nhiều người chỉ trích cho rằng nó quá trừu tượng, khó tiếp cận, hoặc phụ thuộc gần như hoàn toàn vào các giải thích lý thuyết. Ví dụ, Nghệ thuật Trình diễn của nghệ sĩ Chris Burden với tác phẩm Shoot, trong đó anh bị bắn vào cánh tay để tra vấn các vấn đề về bạo lực, sự bấp bênh (của kiếp người) và vai trò của nghệ sĩ. Hoặc tác phẩm Date Paintings của nghệ sĩ Kawara về những bức tranh đơn giản về ngày anh tạo ra chúng nhằm nhấn mạnh vào thời gian và sự hiện hữu.


Gạt sang bên những tranh luận có tính phiến diện, theo hoặc chống, xung quanh Nghệ thuật Khái niệm, nhân chuyện gây nhiều tranh cãi này, tôi chỉ muốn nói đến ở đây một khía cạnh khác của cuộc nhân sinh.


Tôi hoàn toàn kính trọng và kính phục thiện ý cũng như tài năng của các nghệ sĩ Nghệ thuật Khái niệm, nhưng tôi thấy họ đã đi quá xa, quá trớn – như trong trường hợp tác phẩm Comedian của Cattelan đang nói đến ở đây – trong vai trò áp đặt nhận thức lên con người.


Sự Thật hay chân lý, nói chung, là kết quả của nhận thức trong đầu óc chúng ta về chúng.


Xin kể bạn nghe câu chuyện của tôi.


Chiều thứ Bẩy tôi đến thăm người yêu. Cô đón tôi ở cửa bằng một nụ hôn đằm thắm, ngọt ngào. Năm phút sau, tôi thú nhận với cô rằng tôi có Người đàn bà khác và muốn chia tay với cô. Cô nổi giận đùng đùng, đứng lên nhổ vào mặt tôi một bãi nước bọt và đuổi cổ tôi ra khỏi nhà cô. Tôi lủi thủi ra về, vừa đi vừa lấy khăn tay lau sạch bãi nước bọt trên mặt mình.


A, cùng là nước bọt trong miệng cô, cùng một tố chất vật lý-hóa học, cách nhau chỉ có năm phút, nhưng ở nụ hôn thì tôi thấy nó ngọt ngào quyến rũ vô cùng trong khi ở bãi nước bọt trên mặt thì tôi thấy sao tởm lợm ghê ghê, chùi mãi vẫn không thấy sạch.


Sao vậy? Sao có thể vô lý như vậy được?


Tất cả là do nhận thức trong đầu tôi. Sự vật y như cũ, hoàn toàn không thay đổi, nhưng nhận thức mình bắt nó là cái gì thì nó là cái đấy. Và, nhận thức của ta thì như làn sương mỏng, một làn gió nhẹ cũng có thể uốn nó giạt về một chiều nhất định, không nhất thiết là chiều cho ta tìm thấy chân lý hay Sự Thật.


Cattelan dán một quả chuối lên tường, chỉ vào nó, và bảo tôi hãy xem nó như là một tác phẩm nghệ thuật. Vâng, tôi hiểu ý ông, và tôi cũng trân trọng cái thiện ý ấy của ông – cái tát vào chủ nghĩa vật chất hay gì gì đó, những điều cao đẹp hướng thượng cốt làm đẹp cho cuộc nhân sinh – nhưng tôi có phản ứng trước hành động áp đặt (nếu không muốn nói là nhồi nhét) nhận thức của ông, vô tình hoặc cố ý, được hỗ trợ bởi những thế lực mạnh mẽ, lên tôi. Vì sao?


Áp đặt nhận thức có thể dẫn đến những hậu quả nguy hiểm.


Nhận thức ảnh hưởng đáng kể đến suy nghĩ và hành vi của cá nhân vì nó định hình tính cách cá nhân đó diễn giải và phản ứng với thế giới xung quanh. Nó đóng khung trải nghiệm, diễn giải hiện thực, chắt lọc thông tin tiên khởi vào cảm xúc và gán ghép ý nghĩa cho thông tin đó. Ta đang sống trong một thời đại mà trí óc ta bị giội bom hằng giờ, hằng ngày bởi nhận thức của kẻ khác, từ nhận thức của các bậc hiền triết thông thái cho đến kẻ phàm phu giả hiệu, và nhất là những thành phần lãnh đạo chính trị dân túy, độc tài. Những nhận thức đó biến cuộc sống ta thành một bãi rác khổng lồ, ngập ngụa bùn nhơ và cặn bã, và một khi những nhận thức đó được hệ thống hóa thành một ý thức hệ thì hậu quả sẽ độc hại khôn lường bởi ý thức hệ dễ biến ta thành kẻ cuồng tín, sẵn sàng nhân danh ý thức hệ làm những điều tồi tệ nhất mà lương tâm ta không hề bị tổn thương sứt mẻ.


Bạn là một nghệ sĩ có tâm hồn và tài năng vượt trội hơn người, bạn đang cống hiến tài năng và tâm hồn mình với mục đích làm đẹp cho nhân sinh. Vâng, tôi biết ơn bạn, điều đó hay lắm, nhưng chắc gì tài năng và tâm hồn bạn sẽ giúp cá thể tôi hay bất kỳ cá thể nào khác trong cõi nhân sinh khốn khổ này tốt đẹp hơn. Xin bạn đừng áp đặt nhận thức của bạn lên tôi, mà hãy để nó tự chuyển hóa, tự hòa quyện vào dòng chảy chung của cơn lũ cuồng nộ để biết đâu những đợt sóng dữ đục ngầu đó biến thành dòng nước nhẹ nhàng thanh mát cho chúng ta cùng nhau hân hoan chia sẻ.


Nghệ thuật có nghĩa là khuấy động lên, như danh họa Georges Braque từng phát biểu, nhưng hơn ai hết, nghệ sĩ cũng hiểu là con người không ai giống ai, tám tỉ khối óc là tám tỉ biến tấu cá tính và cảm xúc. Nghệ sĩ không tin vào đa số, không chạy theo số đông, hắn chỉ biết lắng nghe tâm hồn của chính mình, nhưng hắn cũng không bao giờ là kẻ độc tài.


Chiều nay, trước bữa cơm tối, tôi cũng sẽ lấy một quả chuối dán lên tường, nhìn ngắm tác phẩm của mình trong lúc ăn, rồi sau khi ăn cơm, tôi sẽ lấy nó xuống bóc vỏ ăn để xem cái “trải nghiệm nghệ thuật độc đáo này, tôn vinh vị trí của nó trong cả lịch sử nghệ thuật lẫn văn hóa đại chúng” này mùi vị ra sao.

 

– Trịnh Y Thư

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhóm Tuệ Đăng là gì có lẽ đến lúc này không còn xa lạ với cộng đồng người Việt hải ngoại và ngay cả trong nước nữa nhờ thời đại tin học và Youtube lan tỏa nhanh chóng. Nhóm lúc đầu là những thanh thiếu niên Phật tử yêu thích hát nhạc Phật và nhạc quê hương
Nếu "Lữ Hành" là cuộc hành trình thơ thới và bất tận của loài người và được ông sáng tác tại Sàigòn vào năm 1953 đầy hy vọng thì "Dạ Hành" là lúc con người đi trong đêm tối. Mà bóng tối ở đây không là một khái niệm về thời gian khi thiếu ánh mặt trời. Bóng tối là chông gai hiểm hóc của phận người và ca khúc cũng được viết tại Sàigòn nhưng mà là Sàigòn khói lửa của chiến chinh tham tàn năm 1970. Rồi Phạm Duy mới nói về cuộc đi bình thường là bài "Xuân Hành", sáng tác năm 1959, ở giữa hai bài hành kia. Hành trình bình thường và muôn thuở như câu hỏi đầy vẻ triết học là "người là ai, từ đâu tới và sẽ đi về đâu ".... Ngươi từ lòng người đi ra rồi sẽ trở về lòng người. Người vừa là thần thánh, vừa là ma quỷ, biết thương yêu dai mà cũng biết hận thù dài…. Nhất là biết vui buồn giữa hai nhịp đập của con tim, ngay cả khi tim ngừng đập.
Buổi ra mắt sách "Mai Áo Dài" không tổ chức ở khu hội chợ Tết ở Phước Lộc Thọ. Không pháo, không múa lân, không thức ăn, nhưng vẫn thu hút hàng trăm người đến dự...
Thời gian là thực phẩm dài hạn cho người sống. Không thể từ chối. Hoặc chúng ta hưởng thụ nó. Hoặc chúng ta chịu đựng nó. Món ăn này đôi lúc sung sướng để nhai. Đôi lúc mệt mỏi, phiền hà để gặm. Đôi lúc nuốt xuống mắc nghẹn. Đôi lúc nuốt không kịp thở. Đã làm người thì nhất định phải biết sử dụng thời gian. Nếu ai không biết, thì thời gian sẽ sử dụng người đó.
Nghe danh nhà văn Khánh Trường đã lâu, biết ông là họa sĩ, điều đầu tiên tôi đi tìm là cái nhìn của người họa sĩ trong tập Truyện ngắn Khánh Trường I. Ông có những đoạn văn tả cảnh đầy màu sắc. “Bầu trời ửng sáng. Nắng rải xuống mặt đất màu vàng dịu. Nắng làm cho màu đỏ tấm pano quảng cáo trên mặt tường ngôi nhà bên kia đường hực lên rực rỡ, khiến thân thể trần truồng một trăm phần trăm của thiếu nữ nằm tênh hênh suốt chiều ngang tấm pano trở nên mời mọc quyến rũ hơn.”
Ngày Lễ Tạ Ơn ở Mỹ (Thanksgiving Day, ngày Thứ Năm trong tuần lễ thứ tư của tháng 11 hàng năm) được cho là khởi đầu vào năm 1621 khi những người di cư đầu tiên từ Anh Quốc đến Bắc Mỹ tạ ơn và ăn mừng với người Mỹ Da Đỏ bản xứ về một vụ mùa màng được thu hoạch khấm khá. Đây cũng là dịp để chúng ta nghĩ đến và đền đáp phần nào những ơn nghĩa mà mình đã nhận được trong cuộc đời này. Trong bài thơ “Ta Về” của nhà thơ Tô Thùy Yên viết khi ra tù cộng sản sau cuộc đổi đời vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, có câu thơ mà tôi rất thích: “Cảm ơn hoa đã vì ta nở.” Hoa nở rồi hoa tàn là chuyện rất bình thường theo luật tắc sinh trụ hoại diệt của vạn vật, như nhà Phật đã nói. Hoa có biết nó nở vì ai không? Làm sao chúng ta biết được hoa nở là vì chúng ta? Nhưng nếu không có hoa nở thì làm sao nhà thơ họ Tô kia có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp mỹ miều của thiên nhiên! Vì vậy mà khi nhìn đóa hoa nở nhà thơ Tô Thùy Yên đã nói lời cảm ơn vì cảm nhận rằng hoa đã vì ông nở.
Trong thế hệ ca nhạc sĩ trẻ của nền âm nhạc Sài Gòn trước 1975, cặp uyên ương Lê Uyên - Phương có một chỗ đứng đặc biệt, độc nhất. Sự nghiệp sáng tác của nhạc sĩ Phương kéo dài từ đầu thập niên 1970s ở Miền Nam sang đến tận Hoa Kỳ sau 1975, cho đến khi ông mất vào năm 1999. Nhiều ca khúc Lê Uyên Phương cho đến nay vẫn chưa được chính thức phổ biến, phát hành. Để tưởng nhớ 25 năm ngày mất của người nhạc sĩ tài hoa, ca sĩ Lê Uyên sẽ tổ chức đêm nhạc chủ đề “Lê Uyên Phương 25 Năm Cuộc Đời– Tình Yêu – Âm Nhạc” tại Saigon Grand Center thành phố Fountain Valley vào ngày 7 tháng 12 2024.
Nhà thơ Kiên Giang nổi tiếng trên thi đàn miền Nam từ những năm 1955, 1956 với bài thơ “Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím” (được nhạc sĩ Huỳnh Anh phổ nhạc rất nổi tiếng)
Bài thơ này đăng trên Việt Báo vào ngày 10 tháng 8 2024. Người dịch nói rằng “…Bài này hợp với tinh thần Phật Giáo…” Tác giả Henry Wadsworth Longfellow là một nhà thơ nổi tiếng vào bậc nhất ở Mỹ trong thế kỷ 19. Trong tiểu sử không thấy nhắc ông có nghiên cứu về Phật Giáo. Có thể giải thích rằng những gì thuộc về chân lý, sự thật thì sẽ mãi mãi tồn tại, bất kể Đức Phật có thuyết giảng hay không.
VFF đang cùng cộng đồng hướng đến một sự kiện trọng đại: kỷ niệm 50 năm tị nạn kể từ biến cố 30-04-1975. Không phải tình cờ khi nhiều phim đoạt giải năm nay có chủ đề liên quan đến sự hòa giải giữa các thế hệ sau nửa thế kỷ ly hương.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.