Hôm nay,  

Từ Hát Xẩm Đến Hip Hop: Nỗ Lực Cách Tân Nền Âm Nhạc Cổ Truyền Việt Nam

10/10/202500:00:00(Xem: 2622)
hát xẩm cổ truyền
Nghệ nhân Hà Thị Cầu (sinh năm 1917) được mệnh danh là “Người Hát Xẩm Cuối Cùng”, sinh ra trong một gia đình ba đời hát xẩm. (Ảnh cắt từ video)
 
Có một anh chàng trẻ tuổi gốc Việt, hồi ở Việt Nam học nhạc viện Hà Nội, sau đó đi du học ở Nhật, hiện nay đã trở thành công dân Nhật theo diện di dân có tay nghề. Anh nhận xét rằng nền âm nhạc cổ truyền của Nhật thật đặc sắc, và còn độc đáo hơn nữa khi được các ban nhạc rock trẻ Nhật trình diễn theo phong cách mới. Thí dụ như Wagakki Band phối hợp đàn koto, trống taiko, sáo trúc… chơi cùng với những nhạc cụ rock, làm say mê hàng triệu khán giả trẻ của Nhật. Anh chàng trẻ gốc Việt tin rằng các ban nhạc trẻ ở Việt Nam rồi cũng sẽ làm được điều tương tự.
 
Một chị quê ở Hà Nội, hiện nay đang sống ở Canada theo diện di dân đầu tư. Là người mê dân nhạc Việt Nam, chị cho biết vẫn nghe đủ thể loại chèo, quan họ, chầu văn… để đỡ nhớ quê nhà. Có một lần xem trên Youtube một nhóm trẻ ở Hà Nội kết hợp hát xẩm với nhạc rap, nhảy hip hop, chị nhận xét: “…nhạc chơi theo kiểu hiện đại, trang phục thì khá lố lăng, nhưng chắc phải hát xẩm kiểu này tụi trẻ mới thích và mới biết đến hát xẩm…”
 
Hai người Việt xa xứ ở hai phương trời, nhưng có cùng trăn trở về việc cách tân nền âm nhạc cổ truyền Việt Nam, để nó có thể tiếp tục đi vào đời sống của thế hệ trẻ hiện tại.
 
Thật ra, công việc bảo tồn, đổi mới để phát triển nền dân nhạc Việt Nam đã và đang được thực hiện bởi nhiều nhà nghiên cứu âm nhạc, nhạc sĩ cả trong lẫn ngoài nước, như ở Pháp có nhạc sĩ Nguyên Lê, ở Mỹ có nữ nhạc sĩ Vân Ánh Võ… Trong nước có nhiều người làm việc thầm lặng từ hàng chục năm nay; và những nỗ lực của họ đang đơm bông kết trái. Chị Nguyễn Thủy Tiên, cùng chồng là anh Nguyễn Đức Phương và đồng nghiệp Nguyễn Thị Minh Châu trong Viện Âm Nhạc Việt Nam là một trong số những người dấn thân vào công tác văn hóa này. Vào năm 2010, nhóm bắt đầu thực hiện một dự án nghiên cứu về phương cách đưa âm nhạc truyền thống đến với giới trẻ. Cụ thể là sự kết hợp giữa hát xẩm và hip hop, là hai loại hình nghệ thuật đường phố tưởng chừng như hoàn toàn khác biệt.
 
Trong một bài viết từ năm 2010 có tựa đề “Xưa Ra Đường ‘A... Xẩm!’, Nay Xuống Phố ‘Ồ... Hip-Hop!’”, chị Nguyễn Thị Minh Châu đã phân tích một số điểm chung của hai thể loại âm nhạc Đông-Tây, kim-cổ có vẻ như hoàn toàn khác biệt. Một số trích đoạn trong bài viết:

“… Giữa vườn hoa Lý Thái Tổ, giọng hát da diết thấu tận tâm can của cụ bà trên tám mươi Hà Thị Cầu vừa dứt bài Thập ân, chiếu xẩm được cuốn lại nhường chỗ cho những cú nhảy cuồng nhiệt của các b-boy chưa quá đôi mươi. Người xem lớn tuổi hơi “sốc”. Còn đám choai choai mau chóng chuyển từ trạng thái sắp ngủ gật sang phấn khích om sòm…

…Xẩm là hình thức hát rong phổ biến vào khoảng trăm năm trước. Nghệ thuật cổ truyền này được thể hiện qua giọng hát, lời ca, tiếng đàn của người tàn tật. Tài ca hát, đàn phách giống như món quà trời cho bù đắp vào khuyết tật cơ thể. Món quà được dùng làm kế sinh nhai, làm vũ khí đánh vào lòng trắc ẩn của người nghe để có được những đồng tiền hảo tâm.

Hip-hop là nghệ thuật đương đại du nhập vào Việt Nam mới được hơn chục năm nay. Nhảy hip-hop (b-boying, popping, stepping...) được biểu hiện chủ yếu bằng động tác cơ thể - những cơ thể hoàn hảo, trẻ khỏe, dẻo dai, linh hoạt của tuổi đang lớn. Tuy đòi hỏi năng khiếu âm nhạc nhất định, đặc biệt khả năng nhạy bén với tiết tấu, song món quà trời cho vẫn là cơ thể tự nhiên và niềm đam mê đáng ngưỡng mộ của tuổi trẻ. Món quà đó được dùng không nhằm mục đích xin tiền, mà hơn hết, để thỏa mãn chính mình, để chứng tỏ cái tôi qua sự phô diễn, thi thố tài năng.

Xẩm truyền nghề và hành nghề thường theo mô hình gia đình. Con dẫn cha mù lòa, vợ dắt chồng què cụt đem gia tài duy nhất là giọng hát đi mua vui cho thiên hạ. Hát xẩm từng là “tiết mục” giải trí quen thuộc nơi góc chợ, vỉa hè, bến đỗ, trên tàu xe...

Hip-hop sinh hoạt theo nhóm, học hỏi, thách đấu với nhau dưới hình thức cạnh tranh tự nhiên. “Dân” hip-hop khá bình đẳng vì ít thấy cách biệt tuổi tác giữa người dạy với người học, cũng không có sự phân biệt giai cấp giữa người diễn với người xem. Đám trẻ chia sẻ kĩ năng, đua tài, cổ vũ nhau không chỉ trực tiếp ở góc phố, công viên..., mà còn qua thế giới ảo. Internet là nơi giao lưu, thưởng thức và bình luận sôi động của cả một cộng đồng hip-hop không biên giới quốc gia.

Rất khác biệt về cội nguồn, hình thức trình tấu và ngôn ngữ biểu hiện, nhưng hai loại hình biểu diễn đường phố này vẫn có những điểm chung khái quát để có thể đi tới hội ngộ. Chẳng hạn như không gian diễn xướng công cộng và tính tự phát của cuộc trình tấu. Xưa anh xẩm sẵn lòng cất tiếng ca bất kì nơi đâu có người qua lại. Nay cứ chỗ nào đủ thoáng rộng đều có thể biến thành sân chơi của các tín đồ hip-hop. Xuất phát từ tầng lớp thấp trong xã hội, xẩm và hip-hop dường như không bao giờ để mất đi tính bình dân, tính đại chúng. Đặc biệt, cả hai đều dựa vào sự kế thừa truyền khẩu, truyền ngón nghề và lối diễn tấu ngẫu hứng.


Hoàn cảnh khách quan hiện nay còn tạo thêm một điểm nữa vừa chung mà cũng vừa riêng, đó là “cuộc chiến” giành công chúng. “Cụ” Xẩm làm người nghe nhỏ tuổi mủi lòng cũng khó như “nhóc” hip-hop lấy lòng người xem cao niên. Hàng chục năm bặt tiếng khiến âm điệu xẩm chợ, xẩm tàu điện thân thuộc của ông bà trở nên xa lạ với con cháu, và chưa thể nói tới khả năng trường tồn nếu xẩm không tính đến chuyện “mua chuộc” công chúng trẻ.
Ngược lại, sự hình thành hoàn toàn tự phát của hip-hop với nỗ lực đáng ngạc nhiên của giới trẻ hầu như không được chào đón bằng cái nhìn thiện cảm của phụ huynh, nên chinh phục công chúng không còn trẻ là một trong những thử thách của hip-hop để có được sự ghi nhận chính thức và những ủng hộ xứng đáng.

Sau một thời chỉ “sống” trong các tài liệu nghiên cứu, khoảng dăm năm nay xẩm bắt đầu có cơ hội trở lại với đời. Không gian xẩm được dựng lại trên sàn diễn bên khu chợ Đồng Xuân với sự đỡ đầu của Trung tâm Phát triển nghệ thuật âm nhạc Việt Nam. Nhiều làn điệu đã hồi sinh từ trí nhớ của các nghệ nhân già, được cất lên qua tiếng hát của những “anh xẩm cô xẩm” mới vào nghề và... không tàn tật!

Còn hip-hop? Qua cái thời gây ấn tượng chủ yếu bằng thời trang lập dị, giới “áo thụng quần tụt” ngày càng biết bộc lộ cá tính của mình qua kĩ năng trình diễn. Từ “học mót” tiến tới “tự chế”, những động tác robot, sóng, xoay, giật... trở nên thuần thục và điệu nghệ hơn. Có những thử nghiệm pha thêm màu sắc dân tộc qua nền đệm của nhạc cụ cổ truyền ngẫu hứng trên âm điệu dân gian. Nhiều tiết mục còn lóe lên khả năng dàn dựng và diễn tấu phối hợp ở những nghệ sĩ không bằng cấp nhưng không thiếu tài năng, ý chí và sự nghiêm túc trong lao động nghệ thuật…”
 
Vào năm 2010 và 2011, nhóm của chị Nguyễn Thủy Tiên thực hiện 2 video về chủ đề hát xẩm và hip hop; cả hai đều được trình bày tại hội thảo quốc tế về chủ đề âm nhạc dân tộc học ứng dụng tại Canada và Việt Nam. Từ ý tưởng kết hợp giữa âm nhạc truyền thống với hiphop đã mở ra hướng đi mới cho nhiều nhạc sĩ và các nhóm nhạc trẻ sau này.



Trong một video có đoạn có tên là “Project of Bridges”, nhóm gợi ý cho một ban hip hop đường phố thử sử dụng các loại nhạc truyền thống làm nền cho các điệu nhảy của mình. Nhóm mời các bạn trẻ trong ban Milky Way (một nhóm hip hop khá nổi tiếng ở Hà Nội thời bấy giờ) về nhà, cho nghe các điệu ca trù, chầu văn, chèo, nhạc cồng chiên Tây Nguyên… Các em nghe, rồi bàn luận loại nào có thể sử dụng để nhảy, loại nào không; và bắt đầu cùng nhau phát triển những động tác phù hợp với nền nhạc cổ truyền. Sau đó, các em bắt đầu có thêm những điệu nhảy trên đường phố với nền cổ nhạc Việt Nam. Các bạn trẻ cảm thấy hãnh diện khi làm được một điều mà trước đó chưa bao giờ nghĩ tới.
 
Những định hướng của những người đi tiên phong nay đã có hiệu quả. Không chỉ những nhóm hip hop đường phố thử sử dụng nhạc cổ truyền, mà những ca sĩ, ban nhạc trẻ chuyên nghiệp cũng sáng tác, trình diễn kết hợp tân-cổ. Video “Xẩm Hà Nội” trên Youtube của nữ ca sĩ Hà Myo x VBK ra mắt vào cuối năm 2020, đến nay đã có trên 2.3 triệu view. Giai điệu xẩm được cải biên một chút, không còn thuần ngũ cung, trở nên sống động hơn, phù hợp với cô ca sĩ tân thời đẹp sắc lẻm theo đúng kiểu “gái chợ Đồng Xuân.” Khán giả theo nhịp điệu nhanh như bước chân đi dạo một vòng Hà Nội 36 Phố Phường. Cũng vẫn là Phố Hàng Gà, Tràng Tiền, Lò Đúc… nhưng không phải là những con đường cổ kính của thời Thạch Lam, mà là một Hà Nội mới vui nhộn, hối hả hơn. Ngôn ngữ rap, điệu nhảy hip hop giúp lột tả được phần nào phong cách sống của giới trẻ Hà Nội ngày nay: bớt thanh lịch, bình dân hơn, nhựa sống sung mãn. Làm nền cho tiếng hát là tiếng đàn nhị truyền thống của hát xẩm, nhưng lả lướt, lãng tử hơn, với những nốt luyến láy như đối đáp với giọng hát chanh chua của cô gái chợ. Một sự phối hợp cổ kim sáng tạo, khá độc đáo, chắc hẳn đem nhiều bạn trẻ đến gần hơn với thể loại hát xẩm cổ truyền.
 
Trong La Vie de Chopin, Franz Liszt đã nhận định Chopin đã thổi hồn dân tộc Ba Lan vào từng phím đàn, biến điệu dân gian thành ngôn ngữ tinh tế của âm nhạc cổ điển. Có vẻ như những người khởi xướng “Project of Bridges” đã thành công trong việc bắt nhịp cầu để giới trẻ đến với suối nguồn dân nhạc Việt Nam. Hát rap trên nền nhạc xẩm, hay nhảy hip hop trên nền cồng chiên- đàn t’rưng Tây Nguyên, các bạn trẻ Việt Nam vẫn có thể tạo ra bản sắc của riêng mình khi hòa cùng nền âm nhạc đương đại của thế giới.
 
Doãn Hưng
Chú thích
[1] Franz Liszt, La Vie de Chopin (Paris: Librairie Nouvelle, 1852). Bản tiếng Anh Life of Chopin, dịch bởi Martha Walker Cook (New York: Hurd and Houghton, 1863), Chương II–III.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không hiểu sao, khi những giòng nhạc trong bài Tuổi Đá Buồn của TCS qua tiếng hát của ca sĩ Khánh Ly vang lên từ máy phát thanh ở rạp hát của Bowers Museum, lòng tôi bỗng nhiên rưng rưng. Cho dù lúc ấy, nhân vật chính là nữ ca sĩ Khánh Ly chưa xuất hiện trên sân khấu trong buổi tối kỷ niệm Sinh Nhật 80 tuổi của bà hôm thứ sáu tuần trước. Cho dù tôi đã nghe rất nhiều lần tiếng hát Khánh Ly từ lúc rất trẻ khi còn ở trong nước, hay những năm sau này ở Mỹ khi về già. Có lẽ tôi xúc động vì ý nghĩa của buổi tối kỷ niệm ngày sinh nhât của môt người nghệ sĩ đã hơn 60 năm ca hát cho đời và tạo cho mình môt chỗ đứng riêng với giọng hát đặc biệt của mình.
Nhìn lui lại kỷ niệm. Khánh Ly với nụ cười đồng cảm những lời văn vẻ tôi đang chia sẻ với 800 khán giả những tâm sự của Trịnh Công Sơn qua những ca từ mà Khánh Ly đã chọn để gửi đến người nghe trong chương trình nhạc “Khánh Ly và Từ Công Phụng” do Việt Art Production tổ chức ngày 6 tháng 3 năm 2011. Phần một, Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn và Phần hai, Từ Công Phụng hát nhạc của ông. Hai nhạc sĩ cùng với Vũ Thành An, Lê Uyên Phương và Ngô Thụy Miên tạo ra một chân trời âm nhạc mới cho những thế hệ trẻ trong thập niên 1960-1975 và kéo dài sang hải ngoại.
Năm 2016, một vụ án xảy ra ở Little Saigon, California, gây chấn động cộng đồng hải ngoại, các hãng thông tấn cũng như báo chí truyền thông địa phương. Bảy năm sau, tình tiết và những nhân vật trong câu chuyện ly kỳ về ông Mã Long, tài xết taxi, bị ba tù vượt ngục bắt cóc, bước lên bục vinh quang ở Sudance Film Festival, dành hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất của phim The Accidental Getaway Driver – Tài Xế Đêm. Hai năm sau nữa, vào ngày 27/2/2025, cuốn phim sẽ chính thức được trình chiếu trên màn ảnh rộng.
Cuối tuần qua, ở nhà hát Majestic, New York tràn ngập tiếng vỗ tay khi cựu Phó Tổng Thống Kamala Harris và phu quân Doug Emhoff bước vào. Đoạn video đăng trên broadwayworld và danh khoản Twitter Latina for Kamala cho thấy, vợ chồng cựu phó tổng thống đến thưởng lãm buổi nhạc kịch GYPSY của đạo diễn sáu lần đoạt giải Tony George C. Wolfe. Khi cả hai bước vào, khán giả đồng loạt đứng dậy vỗ tay và hô vang “Kamala” cho đến khi dàn nhạc bắt đầu chơi bản nhạc mở đầu của GYPSY. Cuối buổi biểu diễn, Harris và Emhoff đứng lên, gửi tràng pháo tay dài cho nghệ sĩ Audra McDonald và các bạn diễn. Chỉ vài ngày trước đó, bà Deborah Rutter, giám đốc của Trung Tâm Nghệ Thuật Biểu Diễn John F Kennedy – John F. Kennedy Center for the Performing Arts, thường được gọi là Kennedy Center, bị sa thải. Thay thế bà, không ai khác hơn chính là tổng thống thứ 47 của Hoa Kỳ, Donald Trump.
Khánh Ly khóc.Tôi bất ngờ. Mọi người chưa nghĩ ra. 300 cái đầu, 600 trăm con mắt, 600 trăm lỗ tai, 300 hơi thở đều im lặng. Một cảnh tượng hoàn toàn đồng cảm. Tâm trạng nặng nề trong bóng tối tràn ngập cả thính đường. Lúc đó, sân khấu kéo màn. Hậu cảnh sáng dần lên, thấy tấm hình lớn, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đang cầm cây đàn thùng, tay kia quàng qua mái tóc Khánh Ly. Nét mặt ông chìm đắm vào địa đàng âm nhạc và Khánh Ly trẻ như thời còn chân đất ở quán Tre.
Ngày 12 tháng 2 năm 2025, Tổng thống Donald Trump đã sa thải một nửa số thành viên được bổ nhiệm vào hội đồng quản trị của Trung Tâm về Nghệ Thuật Biểu Diễn John F. Kennedy (Kennedy Center for the Performing Arts, gọi tắt là Kennedy Center). Ngay sau đó, các thành viên còn lại, phần lớn là những người mà Trump vừa bổ nhiệm, đã bỏ phiếu để đưa ông lên làm chủ tịch của Kennedy Center. Hội đồng cũng đã bãi nhiệm Deborah Rutter, người từng giữ chức chủ tịch trung tâm từ năm 2014. Mặc dù Rutter vốn dĩ đã có kế hoạch rời đi sau bảy tháng nữa, nhưng hội đồng vẫn quyết định thay thế bà ngay lập tức bằng Richard Grenell, một cựu viên chức trong chính quyền Trump hồi nhiệm kỳ đầu.
Bùi Giáng sinh năm 1926 tại Quảng Nam, mất ngày 7/10/ 1998 tại bệnh viện Chợ Rẫy, Sài Gòn. Bùi Giáng là nhà nghiên cứu, khảo luận, dịch thuật và làm thơ. Ông thông thạo nhiều ngoại ngữ Anh, Pháp, Đức…, nghiên cứu những tư tưởng triết học của Jean Paul Sartre, Heidegger, Nietche, Albert Camus…, dịch nhiều tác phẩm nổi tiếng của các nhà văn trên thế giới Henry Miller, Simone de Beauvoire, St Exupéry, Sagan, khảo luận những tư tưởng triết học Đông Tây Kim Cổ… Ông xuất bản nhiều tác phẩm dịch thuật, nghiên cứu, phê bình, nổi tiếng các tập thơ Mưa Nguồn, Lá Hoa Cồn, Ngàn Thu Rớt Hột…
Lũ con cháu chúng tôi sang thăm cô Nhã chú Từ ở thành phố Malmo, miền Nam Thụy Điển, vào khoảng giữa tháng 10 2024. Có chúng tôi về, cô chú vui lắm và thường cùng chúng tôi ra ngoài dạo phố, ngắm cảnh, ăn uống. Trong một buổi chiều đi uống cà phê, chúng tôi chụp được tấm hình cô chú nắm tay nhau đi dạo trong một công viên thanh bình, khi trời đất vào thu, dưới ánh nắng nghiêng nghiêng của buổi hoàng hôn cuối ngày. Chúng tôi đặt tên tấm hình đó là “Vẫn nắng vàng dù buổi chiều của đời”, là câu đầu tiên trong bài hát Vầng Trăng Xưa, chú Từ sáng tác trong trại giam Hàm Tân vào năm 1985.
Bước vào phòng triển lãm, ba bức tranh đầu tiên bên tay phải đập vào mắt người thưởng ngoạn là ba tác phẩm của họa sĩ Ann Phong: “I Told You, The Earth Is Warming Up”; “Looking Back, Looking Forward”; “If We Don’t Care For Nature, It Will Disappear.” Chọn ba tác phẩm này cho cuộc triển lãm, họa sĩ giải thích: “Các tác phẩm nghệ thuật của tôi phản ánh mối quan hệ giữa người với người; trách nhiệm mà chúng ta phải có đối với trái đất nơi chúng ta đang sống. Thật đau lòng khi chứng kiến ​​thiên nhiên bị tàn phá bởi lòng tham và sự thiếu hiểu biết của con người. Có vẻ như khi chúng ta càng làm cho cuộc sống của mình trở nên tiện nghi, thì chúng ta càng tạo ra nhiều ô nhiễm hơn; càng làm cạn kiệt tài nguyên của trái đất một cách bất cẩn hơn…”
Nhóm Tuệ Đăng là gì có lẽ đến lúc này không còn xa lạ với cộng đồng người Việt hải ngoại và ngay cả trong nước nữa nhờ thời đại tin học và Youtube lan tỏa nhanh chóng. Nhóm lúc đầu là những thanh thiếu niên Phật tử yêu thích hát nhạc Phật và nhạc quê hương


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.