Hôm nay,  

Nguyễn Đình Toàn ra mắt sách “Thơ & Ca Từ” tại Quận Cam

26/04/202222:05:00(Xem: 7323)

Nguyễn Đình Toàn ra mắt sách “Thơ & Ca Từ” tại Quận Cam

  

QUẬN CAM (VB/PTH) --- Buổi ra mắt tác phẩm "Thơ & Ca Từ"của nhà văn, nhà thơ, người viết nhạc Nguyễn Đình Toàn đã thực hiện chiều Thứ Bảy 23/4/2022 tại nhà sách Tự Lực ở Garden Grove, Quận Cam, trong tình văn nghệ đầm ấm, thân mật.

 

blank

Từ trái: MC Đinh Quang Anh Thái, nữ tài tử Kiều Chinh, tác giả Nguyễn Đình Toàn, nhà văn Doãn Quốc Sỹ.

  

Buổi ra mắt sách của tác giả Nguyễn Đình Toàn có sự tham dự của nhiều văn nghệ sĩ của một Miền Nam VN trước 1975, trong đó vị cao niên nhất là nhà văn Doãn Quốc Sỹ, người chỉ vài tháng nữa là tròn 100 tuổi. Cả hai nhà văn là bạn văn từ những năm trước 1975. Con trai của nhà văn Doãn Quốc Sỹ là nhà báo Doãn Hưng đã đưa cụ Doãn tới dự buổi ra mắt sách, và gợi ý để mời nhà văn Doãn Quốc Sỹ đọc bài thơ nhiều thập niên trước đã sáng tác chung với tác giả Nguyễn Đình Toàn.
 

Tham dự buổi ra mắt sách còn có nhiều người thế hệ trẻ, trong đó có lẽ trẻ nhất là Jimmy Nhựt Hà, một MC nổi tiếng trong giới hoạt động âm nhạc. Khi được mời phát biểu đã nói rằng anh ưa thích âm nhạc nên quan tâm nhất về tác giả Nguyễn Đình Toàn là các ca khúc mà Jimmy Nhựt Hà gọi là sâu lắng và phong phú  --- trong đó, anh thích nhất là ca khúc “Quê Hương Thu Nhỏ.” Độc giả có thể nghe Khánh Ly trình diễn ca khúc “Quê Hương Thu Nhỏ” trên YouTube. Riêng phần ca từ của ca khúc này, được đầy đủ ghi lại trong tác phẩm “Thơ & Ca Từ Nguyễn Đình Toàn” nơi các trang 170-173.
 

Người giữ nhiệm vụ MC trong buổi ra mắt sách là Đinh Quang Anh Thái, người có khả năng làm sôi nổi các sinh hoạt văn nghệ. Cũng chính Đinh Quang Anh Thái đã dìu nhà văn Nguyễn Đình Toàn vào nhà sách Tự Lực: sức khỏe tác giả họ Nguyễn đã yếu, vì năm nay là 86 tuổi, và khi xuống xe đã được 2 người dìu hai bên vào nơi ra mắt sách, cũng là nơi gặp nhiều bạn cũ hôm Thứ Bảy.
 

Điều ghi nhận rằng nhà văn Doãn Quốc Sỹ đã có một phần lãng trí, nhưng khi được nhà báo Doãn Hưng nhắc về bài thơ làm chung với Nguyễn Đình Toàn và được nhắc câu đầu, thế là nhà văn trăm tuổi này đã đọc luôn 10 câu thơ lục bát. Nguyên ủy bài thơ này là khoảng năm 1984, khi hai nhà văn Nguyễn Đình Toàn và Doãn Quốc Sỹ nghe tin nhau là đã ra tù cải tạo nên đi xe đạp thăm nhau. Nguyễn Đình Toàn ở Làng Báo Chí Thủ Đức, trong khi Doãn Quốc Sỹ trong nội đô Sài Gòn. Thế rồi, hai nhà văn gặp nhau ngay giữa Cầu Thủ Thiêm, thế là cùng đứng lại thở cho đỡ mệt và rồi hàn huyên. Nhà văn Nguyễn Đình Toàn làm 4 câu thơ đầu, và rồi một thời gian sau nhà văn Doãn Quốc Sỹ nhớ rằng hồi 1980 cụ Doãn cũng có 6 câu thơ lục bát cùng chủ đề bạn văn chia ly. Nên cụ Doãn ráp lại thành bài thơ làm chung để kỷ niệm.

blank

Hình trái: Sau lưng nhà văn Doãn Quốc Sỹ là nhà báo Trịnh Thanh Thủy, ngồi bên cụ Doãn là chị Kim Ngân (Giám đốc Viện Việt Học). Hình phải: nữ tài từ Kiều Chinh và ca sĩ Thu Vàng.

  

Bài thơ ghi lại sau đây, trong đó 4 câu đầu là của Nguyễn Đình Toàn và 6 câu sau là của Doãn Quốc Sỹ -- và trong buổi ra mắt sách, cụ Doãn đọc lại đầy đủ với giọng rõ ràng, không sai một chữ:
 

Lúa Thủ Thiêm ngọn chìm ngọn nổi
Gió xa lộ lúc thổi lúc ngừng
Gặp nhau tay bắt mặt mừng
Vui thì vui vậy biết chừng nào xa
.
Đỉnh trời vằng vặc gương nga
Lonh lanh soi tỏ lòng ta lòng mình
Gương trong mình lại soi mình
Thấy tình thăm thẳm thấy hình phù du
Nẻo đời gió buị kỳ khu
Biết ai còn mất tình thu võ vàng.
 

Tài tử Kiều Chinh trong buổi ra mắt sách cũng kể về một kỷ niệm: tiểu thuyết “Ngày Tháng” của Nguyễn Đình Toàn. Bà kể rằng hãng phim Giao Chỉ của bà đã mua bản quyền cuốn “Ngày Tháng” để làm phim, nhưng rồi 1975 tới là phải đứt phim. Tài tử Kiều Chinh cũng chúc mừng tác giả Nguyễn Đình Toàn, cảm ơn nhà sách Tự Lực đã giúp hoàn tất buổi ra mắt sách chu đáo.
 

Nhà thơ Đỗ Quý Toàn được mời nói chuyện đã nhận định rằng ở tuổi của tác giả Nguyễn Đình Toàn còn ra mắt sách được là hy hữu, là vui mừng rồi. Thi sĩ họ Đỗ nói rằng sinh hoạt văn nghệ đã tê liệt hơn 2 năm đại dịch bây giờ vui mừng là còn nhà sách Tự Lực duy trì sinh hoạt văn nghệ. Đỗ Quý Toàn cũng đùa giỡn với “trí nhớ lãng đãng” của nhà văn Doãn Quốc Sỹ, khi nhắc tới nhà thơ quá cố Tú Mỡ (bố vợ của nhà văn Doãn Quốc Sỹ) và cách cụ Tú Mỡ đặt tên con: không ngờ nhà văn Doãn Quốc Sỹ cao hứng, đã đọc liền mấy câu lục bát về cách đặt tên của cụ Tú.


blank

Từ trái: MC Jimmy Nhựt Hà, hai nhà thơ Đỗ Quý Toàn, Thành Tôn.
 

Tác giả Nguyễn Đình Toàn rất hiền lành, nhìn bề ngoài là thế. Tuy nhiên MC Đinh Quang Anh Thái nói rằng thực tế, Nguyễn Đình Toàn cũng có một kiểu văn nói “đanh đá”; thí dụ, Đinh Quang Anh Thái kể, khi dự tang lễ nhạc sĩ Nhật Ngân, khi trở về Nguyễn Đình Toàn nói với ĐQAT là tới đưa tang một người chết thì gặp cả trăm người sắp chết. Hiển nhiên, thực tế là, những người trong thế hệ của tác giả Nguyễn Đình Toàn hễ ai còn có mặt trên đời này đều là hy hữu (nếu chúng ta nhớ câu “thất thập cổ lai hy").
 

Đinh Quang Anh Thái thay mặt nhà văn Nguyễn Đình Toàn đã cảm ơn anh Đông Đào, chủ nhà sách Tự Lực, người đã giúp hình thành chu đáo buổi ra mắt sách, với bánh ngọt, rượu vang, trà, cà phê… Ông chủ nhà sách Tự Lực đã khiêmt ốn nói lời cảm ơn tác giả Nguyễn Đình Toàn và tất cả các văn nghệ sĩ đã tới tham dự, và gửi lời chúc lành tới tất cả mọi người.
 

Điều ghi nhận: trà ở nhà sách Tự Lực rất mực tuyệt vời, đây là loại trà do nhà sách này phân phối.
 

Một người không thể quên là nhà thơ Thành Tôn, khi được mời lên nói chuyện đã kể rằng anh làm 3 bản thảo viết tay “Thơ & Ca Từ Nguyễn Đình Toàn”: khi tác giả Nguyễn Đình Toàn ra hải ngoại, Thành Tôn mới có cơ duyên trao tặng trực tiếp môt bản cho nhà văn, nhà thơ, người viết nhạc này, và rồi bản thảo đó bây giờ trở thành tác phẩm ra mắt hôm Chủ Nhật.
 

Một điều cũng ghi nhận: buổi ra mắt sách “Thơ & Ca Từ Nguyễn Đình Toàn” cũng đồng thời ra mắt bản CD “Nhạc Chủ Đề Nguyễn Đình Toàn 1970: Tình Ca Việt Nam” với nhiều ca khúc của Phạm Duy, Đoàn Chuẩn – Từ Linh, Nguyễn Thiện Tơ, Nguyễn Mỹ Ca, Nhật Bằng, Lê Uyên Phương, Ngọc Bích, Lâm Tuyền Hoàng Vĩnh Lộc, Trịnh Công Sơn, Hoàng Trọng Quách Đàm, Cung Tiến, Hoàng Dương, Đặng Thế Phong… qua các lời giới thiệu của Nguyễn Đình Toàn, và các giọng ca Duy Trác, Khánh Ly, Sĩ Phú, Thái Thanh, Võ Anh Tuấn, Lệ Thu…   Độc giả có thể mua cả sách và CD tại nhà sách Tự Lực.


blank

Tác giả Nguyễn Đình Toàn (phải) ngồi lắng nghe tài tử Kiều Chinh kể chuyện làm phim thời Sài Gòn trước 1975.
 

Tham dự buổi ra mắt sách hôm Thứ Bảy của Nguyễn Đình Toàn có nhiều văn nghệ sĩ và trí thức quen tên tới đứng trong và ngoài nhà sách Tự Lực, trong đó có Thu Vàng (ca sĩ), Nguyễn Đình Thuần, Phan Chánh Khánh, Phạm Quốc Bảo, Trịnh Thanh Thủy, Phạm Phú Minh (Phạm Xuân Đài), Đinh Sinh Long, Kim Ngân (Giám đốc Viện Việt Học), Đặng Phú Phong…

.

Nghĩ gì về Nguyễn Đình Toàn? Nhà báo Trịnh Thanh Thủy trong bài viết “Nguyễn Đình Toàn, người gõ cửa ký ức” hồi tháng 1/2022 ghi nhận về tác giả họ Nguyễn, trích như sau:
 

“Là một người Việt ly hương, hình như ai cũng có đôi lúc nhớ quê, hình dung lại nơi mình từng sinh ra, quay quắt thương cái chốn mình đã đi về trong tháng ngày quá khứ. Chỉ cần một hình ảnh, một cơn mưa, một vạt nắng, một nhành hoa thơm ngái hương vị quê nhà là lòng người lại bồi hồi tưởng tiếc. Nhất là khi đọc một bài thơ, nghe một khúc nhạc, hát lên một ca từ sóng sánh những âm vang kỷ niệm xưa, ai mà không tự dưng nhè nhẹ mở toang cánh cửa ký ức của lòng mình. Tôi đã làm điều đó khi đọc các bài thơ trong tuyển tập “Thơ và ca từ” của tác giả Nguyễn Đình Toàn.

Là một nhà văn, ông viết dưới nhiều dạng, tiểu thuyết, truyện ngắn, kịch nói, bút ký. Tác phẩm Áo mơ phai của ông đoạt Giải Văn học Nghệ thuật của Việt Nam Cộng hòa năm 1973. Ngoài ra ông còn là một thi sĩ kiêm xướng ngôn viên của đài phát thanh VTVN trước năm 1975. Chính ông đã phổ những bài thơ của mình thành những bài nhạc được nhiều người yêu thích. Người bạn rất thân lâu năm của ông là Thi sĩ Thành Tôn đã gom góp những bài thơ của ông thành một tập thơ in riêng tặng ông. Gần đây, bạn bè thương mến ông, đã chung lưng giúp ông thiết kế và xuất bản để đứa con tinh thần, tuyển tập “Thơ và Ca từ” được ra đời.”

.

Nhà văn Lưu Na trong tác phẩm “Nguyễn Đình Toàn, Chữ & Người” nơi trang 27 ghi nhận về Nguyễn Đình Toàn: “Với mình, ông là người lãng mạn. Mình nhìn ông, nhiều lúc ngạc nhiên thấy những mầm lá xanh non trổ ra trên thân cây già cỗi. Đó là những lúc ông ngồi ôm đàn, một trong những phút hiếm hoi, mắt nhìn ra khung cửa tay riết rung trên phím, ở cái vóc hững hờ vang ra tiếng đàn và giọng hát mỏng manh tha thiết. Như ông yêu đàn đến nỗi phải ngăn mình không chạm đến đàn, sợ rồi không buông được. Hay khi ông bảo buổi chiều là tiếng nhạc reo của xe kem dưới lòng đường, là những chiếc áo đỏ vàng lăn tròn trên sân cỏ trường tiểu học bên đường.”

blank

Từ trái: Hai họa sĩ Nguyễn Đình Thuần, Phan Chánh Khánh, nhạc sĩ Đinh Sinh Long, nhà thơ Đỗ Quý Toàn.
 

Đối với nhà thơ Trần Yên Hòa, trong bài viết “Nhớ Những Lần Nghe Nhạc, Đọc Thơ, Đọc Truyện Của Nguyễn Đình Toàn” trong một bài viết hồi tháng 2/2020 đã đối chiếu các ca khúc về Sài Gòn của nhiều nhạc sĩ, và rồi viết:
 

“Từ lâu, nghĩa là từ trước năm bảy lăm, tôi nghĩ là Nguyễn Đình Toàn chỉ làm thơ và viết văn thôi, nếu cùng lắm thì ông đặt lời cho nhạc như bài Tình Khúc Thứ Nhất. Nhưng sau này tôi biết ông còn sáng tác nhạc, ông viết rất nhiều ca khúc. Trong những ca khúc của ông tôi thích đâu 3, 4 bài, như bài Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên, mà nhiều người biết đến, sau đây:

Sài Gòn ơi, ta mất người như người đã mất tên – như dòng sông nước quẩn quanh buồn – như người đi cách mặt xa lòng ta hỏi thầm em có nhớ không… Sài Gòn ơi, đến những ngày ôi thành phố xôn xao – trong niềm vui tiếng hỏi câu chào – sáng đời tươi thắm vạn sắc màu – còn gì đâu…”

Theo tôi, bản nhạc này là bản nhạc hay nhất của nhạc Việt Nam viết về Sài Gòn sau khi mất nước và lúc Sài Gòn đã thay đổi tên…”

.

Đối với nhà văn Phan Tấn Hải, các tác phẩm của Nguyễn Đình Toàn đã trở thành một tượng đài nghệ thuật. Trong bài viết nhan đề “Nguyễn Đình Toàn, Chữ & Người: Như Một Tượng Đài Nghệ Thuật” vào tháng 7/2021, họ Phan ghi nhận:
 “Bản thân tôi, trong cương vị của một người cầm bút nhiều thập niên, tôi vẫn tự nghĩ rằng tôi không thể viết nổi về nhà văn Nguyễn Đình Toàn cho đầy đủ. Nơi Nguyễn Đình Toàn gần như cái gì cũng tuyệt bích. Truyện họ Nguyễn tưởng như viết một cách thờ ơ, hờ hững, nhưng khi gấp sách lại vẫn thấy phảng phất trong trí nhớ của những áo mơ phai nhiều thập niên sau. Thơ Nguyễn Đình Toàn tưởng như rất mực cổ kính của những đêm ba mươi tìm đến thăm nhau, nhưng rồi không thể nào quên được những hương đêm cận Tết và của những mùi hương cải vàng khi tóc mình đã bạc trắng. Thế rồi nhạc Nguyễn Đình Toàn đi một cõi rất riêng, nơi kẻ hậu sinh như tôi chỉ có thể mượn lời người xưa để ví rằng họ Nguyễn y hệt như  một cành hoa mai rất hiếm và rồi mình chỉ có thể tự dặn là “một đời chỉ cúi đầu chào hoa mai” -- Nhất sinh đê thủ bái mai hoa.”

.

blank

Hình phải: Nhà văn, nhà báo lão thành Phạm Quốc Bảo và nhà báo Trịnh Thanh Thủy. Hình trái: Sách và CD nhạc.
 

Sơ lược Tiểu sử Nguyễn Đình Toàn, theo Wikipedia như sau.

 
Nguyễn Đình Toàn (sinh 6 tháng 9 năm 1936) là nhà văn và nhạc sĩ người Việt định cư ở Mỹ. Ông còn có bút hiệu là Tô Hà Vân khi viết văn và Hồng Ngọc khi viết nhạc. Ông sinh tại huyện Gia Lâm thuộc tỉnh Bắc Ninh (về sau đổi thành quận Gia Lâm thuộc tỉnh Gia Lâm) và di cư vào Nam năm 1954. Ông đóng góp nhiều sáng tác văn học nghệ thuật dưới nhiều dạng: tiểu thuyết, truyện ngắn, kịch nói, bút ký. Tác phẩm Áo mơ phai đoạt Giải Văn học Nghệ thuật của Việt Nam Cộng hòa năm 1973.

Nguyễn Đình Toàn viết nhiều truyện dài đăng thành nhiều kỳ trên các báo chí Việt Nam Cộng hoà như tạp chí Văn, Văn Học và các nhật báo như Tự Do, Chính Luận, Xây dựng, và Tiền Tuyến. Ông cũng có tay trong việc phát triển tân nhạc Miền Nam qua chương trình phát thanh Nhạc chủ đề trên đài phát thanh quốc gia VTVN mỗi tối Thứ Năm. Sau năm 1975, ông bị bắt và giam học tập cải tạo 10 năm mới được thả. Năm 1998 ông cùng vợ được xuất cảnh sang Mỹ và định cư ở California nơi ông tiếp tục viết cho báo Viet Tide.

Một số bản nhạc của ông được nhiều người biết đến là "Sài gòn niềm nhớ không tên" (Đúng ra tên là "Nước mắt cho Sài Gòn") và "Tình khúc thứ nhất" do Vũ Thành An phổ nhạc. Ca sĩ Khánh Ly đã thâu âm và phát hành 2 đĩa nhạc với những sáng tác của ông.

Nguyễn Đình Toàn có khoảng 20 ấn phẩm sách giấy, hầu hết là truyện dài, một số là thơ và kịch thơ. Nguyễn Đình Toàn có khoảng 5 tập nhạc (album).

 
Các câu hỏi về sách và CD nhạc Nguyễn Đình Toàn, có thể liên lạc:

Nhà sách Tự Lực
14318 Brookhurst St.
Garden Grove, CA 92843
Phone: 714-531-5290

 .
.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong số truyện ngắn của nhà văn Doãn Quốc Sỹ, “Chiếc Chiếu Hoa Cạp Điều” trong tập truyện Gìn Vàng Giữ Ngọc có lẽ là tác phẩm được độc giả nhắc đến nhiều nhất. Dựa trên câu chuyện cơ cực có thật của chính gia đình mình trong thời toàn quốc kháng chiến chống Pháp, Doãn Quốc Sỹ đã kể lại với một cách nhìn nhân bản, kết thúc với đoạn văn được những người hâm mộ trích lại nhiều nhất: “…Ở thế giới thực dân tư bản người ta tung vật chất ra để giam lỏng linh hồn; ở thế giới thực dân cộng sản, người ta phong tỏa vật chất để mua rẻ linh hồn. Cả hai cùng thất bại! Linh hồn nhân loại chỉ có thể mua được bằng tình thương yêu rộng rãi và chân thành…”
"Dòng Đời", tác phẩm thứ sáu của nhà văn Lê Lạc Giao, lấy cảm hứng từ sự tuôn chảy của một dòng sông để phác họa nhiều dòng chảy khác sâu kín, phức tạp, đa chiều trong nội tâm của Hiểu, nhân vật chính trong tiểu thuyết. Hiểu lạc trôi theo vận nước, bước qua những tàn tích của lịch sử, qua những bóng ma quá khứ, những khoảnh khắc cô đơn tuyệt vọng để tìm lại bản thân, hội nhập, đối diện với những thử thách mới trong hiện tại và tương lai.
Suy nghĩ về thơ, Đặng Toản đã viết: “ ... Thơ chấp nhận mọi sự đẽo gọt và không đẽo gọt, từ vi tế đến thô ráp, từ dân gian đến bác học và các thành phần tham gia vào chiếu thơ có mặt phu xe và tể tướng, gã ăn mày và đại phú hộ...” ( Nghĩ về thơ, trang 258). Do đó sẽ càng thú vị hơn, khi ta bắt gặp những hình ảnh thơ, những câu thơ với những ngôn ngữ “nghề nghiệp” song cũng đầy mới lạ và ấn tượng của “gã thợ tiện’ bên những tia laser cắt... ống sắt!
“Ai là tiểu thuyết về sự mất tích của bản thể, của những con người, trên sân khấu của đời sống như một viện bảo tàng. Ai ngẫu nhiên được hình thành như bản tẩu pháp (fugue) về hành trình trốn chạy, lưu vong, tỵ nạn, hoá thân của con người trong thời hiện đại. Ai là sự kết hợp các hình thức sáng tạo trong tiểu thuyết như phim ảnh, tường thuật, truyện lồng trong truyện (metafiction), để tạo một không gian cho các ý niệm phản chiếu lẫn nhau, trong màn triển lãm nghệ thuật sắp đặt (installation) dùng ý tưởng. làm chất liệu. Ai mở ra sân chơi cho trò chơi ngôn ngữ đang cần khai phá thêm và khai quật lại. Ai là một thử nghiệm về thời gian để người đọc tự tìm kiếm câu trả lời cho họ.”
Tập truyện ngắn “Chuyện cũ phù dung trấn” ( CCPDT), là tác phẩm thứ 16 của Tiểu Lục Thần Phong ( TLTP ). Sách dày 362 trang, gồm 36 truyện ngắn, với những suy tư trăn trở về cuộc sống nơi quê nhà và cả nơi xứ xa, mà tác giả hiện đang sinh sống. Thấm đẫm những hiện thực của cuộc sống và gắn kết cả chuyện đời, chuyện đạo, gây ấn tượng và những suy ngẫm cho bạn đọc...
Tôi đã yêu mến và ngưỡng mộ gần như tất cả các nhân vật được viết trong tuyển tập này. Trong đó có những người là bậc thầy vô cùng cao tột của tôi: Thầy Trí Siêu Lê Mạnh Thát, và Thầy Tuệ Sỹ. Những vị khác về nhiều mặt cũng là những bậc thầy của tôi, nghĩa là tôi nhận thấy có phương diện nào đó để học từ họ, nhờ cơ duyên thân cận hoặc nhờ gặp trong làng văn chương. Thí dụ, Giáo sư Trần Huy Bích là đỉnh cao về Hán học, về nghiên cứu thơ và cổ văn, với những nghiên cứu về nhà thơ Vũ Hoàng Chương cực kỳ thơ mộng và thâm sâu.
Cuốn sách này, như chính tựa đề, Đường về thủy phủ, đã báo hiệu điều gì đó huyễn hoặc. Vì vậy, bạn đọc nếu chờ đợi một câu chuyện tiểu thuyết thông thường có đầu đuôi, có lô-gic, có sự tình chặt chẽ hợp lý, xin gấp sách lại, hãy tìm đọc một cuốn khác. Là một tác phẩm siêu hư cấu không có chủ ý đáp ứng những quy củ tiểu thuyết thông thường, Đường Về Thủy Phủ của Trịnh Y Thư là một tập hợp của ba câu chuyện, ba toa riêng lẻ của một chuyến tàu, vận hành trên cùng một đường rầy thiên lý, theo chiều dài của một giai đoạn lịch sử chiến tranh tanh nồng, nơi hành khách là những nhân vật bị ném lên tàu, vất vưởng chuyển động trên một trục cố định, dốc toàn bộ sức lực và trí tưởng tượng gắng tìm cho mình một lối thoát, hay theo tác giả, tìm một lối về.
Thật sự, ở một mức độ nào đó, người đi vào quyển sách đều có thể nhận ra ít nhiều, ở chỗ này hay chỗ khác, qua những góc quay khác nhau, với những mức độ đậm nhạt khác nhau, tất cả các dự cảm vừa được trình bày ở trên. Nhưng nếu nghĩ đây là một cuốn tiểu thuyết lịch sử, hay một tiểu thuyết chiến tranh, chúng ta sẽ ngộ nhận tác giả. Tiểu thuyết này, với tính chất và cái nhìn đặc thù của tác giả, không hề có mục đích ấy. Lịch sử có ở đó, cùng với khuôn mặt kinh hoàng, gian trá, điên đảo, và tàn bạo của chiến tranh. Nhưng đây là một cuốn tiểu thuyết chỉ lấy lịch sử làm một cái nền với những gam màu rất mờ nhạt, và, dĩ nhiên, nổi bật lên vẫn là một màu đỏ nhờ nhờ, điên quái, bất tín và bất-khả-tín, khi thì chỉ ươn ướt, chỗ lại đặc quánh những vết thương làm mủ của lịch sử..
Tập sách nhắc đến tiệm phở gần đầu đường Nghĩa Phát, vừa từ đường Bành Văn Trân rẽ vào, là tiệm của bác Huyền, người cùng giáo họ Long Cù, xứ Trực Chính với thày u tôi, là những gia đình công giáo theo các cha di cư vào Nam. Đó là tiệm phở đầu tiên nằm trong giáo xứ Nghĩa Hoà. Được sinh ra và lớn lên trong giáo xứ này, tôi muốn chia sẻ thêm về những quán phở ở Nghĩa Hoà. Sau phở bác Huyền, vào đầu thập niên 1970 có một tiệm phở nữa cũng trên đường Nghĩa Phát gần đầu nhà thờ. Còn theo đường Nghĩa Hoà phía cuối nhà thờ, đi vào đến ngã tư ông Nghìn có tiệm phở của ông giáo Chung.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.