Hôm nay,  

Cuối Năm

13/01/202116:28:00(Xem: 3516)

 

Hôm nay ngày cuối năm. Cứ tưởng office sẽ đóng cửa như hôm Christmas Eve tuần vừa rồi nhưng không, họ chỉ cho nhân viên về sớm buổi chiều. 

Ngày cuối năm của Tết Tây nầy không có cái thiêng liêng của đêm ba mươi, bùi ngùi tiễn đưa năm cũ đang dần qua mà rộn ràng mong đợi một năm mới sắp tới. Ngồi yên để nhớ nhà, nhớ những người đã mất, nhớ tuổi thơ…Xuân nầy em có về không, nhành mai cố quận nở bông dịu dàng. (BG). Đã mấy mươi năm nhưng cảnh Nhất Linh tả Dũng về thăm bạn vào một ngày cuối năm, hai người ngồi uống rượu nhìn những người nông dân dưới chân đồi xa đang vội vã về nhà đón trừ tịch vẫn cứ lảng vảng trong mình. Có cảnh nào thanh bình, thơ mộng hơn cảnh những mái nhà dưới chân đồi, khói tỏa lên từ căn bếp nghèo nàn trong chiều ba mươi Tết!

Nói thế không có nghĩa tết Tây thiếu điều vui. Những bữa ăn sang trọng. Những chai rượu đắt tiền. Las Vegas tràn ngập người say sưa la hét, chen chúc không thể bước ra khỏi cửa khách sạn. Những chương trình ca nhạc đặc biệt, nhảy đầm… xuyên đêm.  Cả triệu người tụ tập ở New York Times Square chờ trái banh rớt xuống để countdown. Có điều mình không thấy những chuyện nầy là vui. Nhiều lần được mời dự tiệc tất niên mà chưa lần nào ở lại đến nửa đêm, làm phiền lòng không biết bao nhiêu người. Một người quen có văn phòng ở Times Square ngay tại nơi trái banh rớt xuống mà anh nói đùa đưa tay ra là đụng, nhiều lần mời đến dự countdown khi có dịp lên New York cuối năm nhưng chưa bao giờ tới. Chỉ nghĩ tới chuyện phải đến đó từ lúc 4 giờ chiều để tránh traffic, rồi cầm ly rượu đi tới đi lui chờ tới nửa đêm là đã hãi hùng rồi. Không vui là tại vì mình không biết sống đó thôi!  Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng!

Vì thế, không phải vì cô Vy mà ngày cuối năm nầy cũng chỉ một ngày như mọi ngày (TCS). Dậy lúc 5 giờ sáng, pha một ly cà phê hay, dạo sau nầy, một ly matcha thay vì green tea, rồi ngồi xuống trước cái keyboard, đeo headphones vào và chạy đi chạy lại mấy cái scales, rồi arpeggios… Biết chắc khiếu đã không có rồi mà lúc nhỏ thì không có phương tiện, lớn lên không có thì giờ và lúc nầy không còn sự khéo léo, minh mẫn, trí nhớ cần thiết, trong lúc những điều chưa biết, những điều chưa làm được thì quá mênh mông. Đến bao giờ mới đàn được những bài mình thích, đưa được cảm xúc, “nỗi niềm” ra mấy ngón tay, lên phím đàn, vọng lại trong tai, rồi trở về lại trong lòng.

Có cố gắng thì ít nhiều rồi cũng phải có tiến bộ.  Tập thêm bài Ode of Joy và vài câu đầu của bài Fur Elise, Moonlight Sonata để khi có dịp đến nhà bạn chơi đem ra “dọa” mấy đứa nhỏ đang học piano. Bây giờ nghe một nốt sai trong một chord đã thấy “khó chịu”, như khi phải nghe một chuyện không đâu. Nhưng một nốt nhạc sai có thể sửa, làm gì với những chuyện không đâu?

Đích đến không quan trọng như đường đi, mình tự vỗ về.  Niềm vui của mỗi ngày là vẫn còn học thêm môt chút gì mới. Chỉ có hoa nylon mới không cần nước, không cần ánh sáng, phân bón mà vẫn sống hoài. Có điều hoa nylon không bao giờ mọc thêm cành lá mới và phải nhờ người phủi bụi. Thôi thà làm một cành cây thật, cho dù thiếu màu sắc…

blank

South Coast Drive, Costa Mesa, một buổi sáng sương mù hiếm hoi.


Vào coi stock lúc thị trường mở cửa lúc sáu giờ ba mươi.  Không mua bán chi, chỉ muốn biết tại sao Pfizer và Moderna stocks lại xuống thê thảm trong lúc COVID vaccine của họ đã được chấp thuận và bắt đầu phân phối. Tò mò muốn biết thêm có lý do chi khác không, chứ ai cũng biết giá cổ phần của những công ty nầy hôm nay là kết quả của không biết bao nhiêu yếu tố đã tích lũy từ nhiều tháng trước, lúc họ mới bắt đầu làm vaccine. Người con vừa text cho biết portfolio của anh chàng năm nay, dù COVID, lên được 20%. Như vậy thì khỏi tốn tiền cho những người financial adviser khi họ chỉ hứa sẽ gắng kiếm được 5, 6% thôi! Có người nói đùa điều trớ trêu là những người financial adviserstock broker ở New York dùng subway đi làm trong khi khách hàng của họ lái Rolls Royce.

Sáng nay có làm thêm chút việc khác. Chạy ra cái park gần nhà có sân tennis thử lại ba cái vợt đang demo, xem cái nào hợp với mình nhất để mua trước khi gởi trã lại cho họ vì hôm nay là ngày cuối.  Cẩn thận không phải vì sợ mất hơn hai trăm mua cây vợt mình không dùng được nhưng cứ phải giữ lại đâu đó hay mất công bán lại trên Craiglist, mà sợ mang thêm những thứ không cần thiết vào đời sống mình, “vi phạm” điều mình đang học hỏi và cố gắng làm theo: less is more. Để sống thanh thản, nhẹ nhàng, từ bỏ vướng bận vào những thứ vật chất không đem lại giá trị gì cho đời mình lúc nầy. Để dùng hết thời giờ mà lo cho sức khỏe, trí tuệ, đắp bồi thêm mối tương quan với người khác. Ai cũng biết thời gian ngày càng quý, như một người quen nay đã ra đi hay gọi là “vàng”, thế thì tại sao dùng “vàng” để trã cho những chuyện không đâu, rồi lại bỏ thêm thời giờ than phiền là không có thời giờ!  Như chiếc xe xuống dốc và quãng đường trước mặt ngày càng ngắn, nên tiếp tục chất lên thêm những thứ tìm thấy trên đường, hay vất bỏ bớt đi để xe nhẹ mà chạy chậm lại, rồi quay cửa kính xuống hết để thấy và ngửi được mùi thơm của hương đồng cỏ nội! Để tránh nghe người bạn nói về mình như nói về một sư cô đã ngoài bảy mươi mà vẫn còn “toan tính, cóp nhặt, như còn sống thêm năm mươi năm nữa”. 


Như mỗi loại cây cần loại phân bón, môi trường riêng để đơm bông kết trái, ai cũng có cách riêng để tìm hạnh phúc cho đời mình. Không ai giúp được ai, không ai thay đổi được ai. Ai cũng phải tự thắp đuốc lên mà đi. Tích lũy thêm để vui với sự sở hữu, hay bớt bỏ đi để sống thanh thản nhẹ nhàng? Từ bỏ, nghe dễ nhưng không phải chuyện ngày một ngày hai, mà là một hành trình gian khổ. Muốn giảm cân mà không thay đổi lifestyle, trong cách ăn uống, tập luyện, chỉ bớt ăn vài ngày, đi bộ vài ba vòng thì chỉ là miếng band-aid dán lên vết thương. Rồi đâu cũng sẽ lại vào đó.


Tuần rồi thư viện đã mở cửa lại nhưng vẫn chưa nhận sách donate vì thế mà mấy thùng sách vẫn còn nằm chờ ngoài garage. Sách Mỹ cho thư viện, sách Việt Nam cho Viện Việt Học… Sẽ tiếp tục lọc ra những sách biết chắc không đọc nữa vẫn nằm trên tủ sách, thấy ấn tượng, oai phong lắm, nhưng còn mang lại giá trị thiết thực gì cho đời mình ngoài việc trang trí và đóng bụi? 

A picture containing outdoor, sky, grass, field

Description automatically generated

San Bernardino mountains sau cơn mưa, nhìn từ Anaheim Hills.

**

Gặp người làm leasing trong nhà bếp, anh nhắc sẽ có champagne để mừng New Year lúc mười giờ và hỏi có đem eggrolls vào không. Mấy năm trước, anh nầy bỗng dưng nãy ra ý định mời mọi người tụ lại ở một góc office uống champagne vào ngày cuối năm, cám ơn những điều đã làm với nhau, cho nhau, trong năm và chúc nhau một năm mới tốt đẹp. Năm đó tình cờ đem chả giò vào và, từ đó, champagne và chả giò trở thành truyền thống của office trong ngày làm việc cuối năm.  Năm nay, vì tưởng office đóng cửa nên không nghĩ tới chuyện champagne với chả giò. May thay, có người Việt Nam làm trong nhóm tử tế nhớ đến và mua một khay mang vào. COVID không ngăn được champagne và chả giò. Vì chỉ có ít người ở office nên có người được hai ba cái, khỏi nghe họ than phiền là vừa mới nghe có chả giò, chạy ra nhà bếp chỉ thấy cái khay nhôm!


Nói với ông controller trong sở không biết tại sao chả gíò mà có thể đi với champagne, quá kỳ cục, phải là caviar chứ. Ông không đồng ý, nói đây mới là một sự kết hợp “tuyệt hảo”. Cám ơn ông vì biết ông giỏi chuyên môn nhưng rất hồn nhiên. Ăn nói, hành xử rất “vô tư”, không political hay diplomatic để khỏi mích lòng người khác. Cũng như mình, ông thích đi bộ và ăn ngoài đường phố. Ông cứ nhắc đi nhắc lại muốn có dịp qua New York với nhau, để đi bộ từ downtown lên uptown, ăn mọi thứ tìm thấy trên đường phố, như hai người đã có lần làm ở San Francisco. Ăn ở ngoài đường thì quá vui, nhưng ngồi ở sushi bar với ông nầy là một nỗi khổ tâm. Bỏ wasabi vào trong chén, đổ thêm xì-dầu, quậy lên với nhau như thuốc dán để chấm sushi thì đã chướng lắm rồi, ông lại còn tách miếng sushi ra, ăn miếng cá trước rồi đổ xì-dầu lên phần cơm, lại vắt thêm chút chanh! Đành rằng mình trã tiền thì mình ăn gì, ăn cách nào tùy thích, nhưng ẩm thực còn là vấn đề văn hóa.Thấy cái nhìn hãi hùng của những người sushi chef mà thương cho họ. Một miếng sushi là kết quả của nhiều năm học tập cam khổ, nỡ lòng nào mà phá hoại nó như thế. Có người học làm sushi chef chỉ nấu cơm và phụ bếp cả hai năm trước khi được cho rờ tới miếng cá. Một người học việc ở tiệm sushi của ông Jiro làm món trứng đúc tới hai trăm lần vẫn bị ông chê là chưa tới. Lần cuối cùng khi đươc ông gật đầu, người học việc nầy òa lên khóc. Bây giờ, tiệm sushi của người nầy ở New York là một trong những tiệm nổi tiếng và đắt tiền nhất. 

Nửa ngày cuối năm trong sở chẳng có chi cần kíp. Coi mấy cái video của TED tải xuống mấy ngày trước mà chưa có dịp nghe trên xe trên đường đến sở làm, nói về cách giản dị hóa đời sống, sức mạnh của sự im lặng, tập nói ít nghe nhiều…Với dịch COVID nầy muốn nói nhiều cũng không có cơ hội để nói khi mà cửa office chỉ mở hé, ra khỏi phòng phải che mũi miệng, gặp nhau ngoài hành lang mỗi người nhìn một hướng…   

A picture containing water, outdoor, sky, sunset

Description automatically generated

Newport Pier

**

Vài người bạn làm ở nhà thương cho biết họ đã được chích liều COVID vaccine đầu tiên, sẽ chích tiếp liều thứ hai trong ba tuần sau và cần thêm ba tuần nữa thì vaccine mới phát huy hết hiệu quả, 95%. Mừng cho họ! Hy vọng đã thấy ánh sáng ở cuối đường hầm. Có điều đáng lo là có tới 40% người Mỹ không muốn chích vaccine và Bộ Y Tế nghe đâu sẽ chi tới 250 triệu đô-la mở chiến dịch thuyết phục những người nầy. Ở Tây và Brazil con số nầy còn tệ hơn! Họ không tin nhà nước của họ và thời gian tạo vaccine mà họ cho là quá ngắn. Họ chờ những người khác thử trước.  Nếu không đeo khẩu trang, không rửa tay thường xuyên, không chịu cách ly, không bớt đi những buổi họp mặt vui chơi, và nay còn không chịu chích ngừa thì làm sao mà cùng nhau thoát ra khỏi cơn đại dịch khủng khiếp nầy.  Để kinh tế vận hành trở lại. Để những người bị mất việc bị giam hãm trong nhà được đi làm trở lại. Để học sinh trở lại trường học hành với chúng bạn…

Chưa bao giờ sự khác biệt Đông Tây rõ nét như bây giờ. Không cần đợi ông Kissinger đi Tàu tới hơn 50 lần để viết ra trong cuốn On China cả gần sáu trăm trang mới biết. Cứ nhìn cách Mỹ, Đại-Hàn, Đài-Loan và Việt Nam đối phó với dịch COVID.  Đâu là ranh giới giữa quyền tự do, riêng tư cá nhân và trách nhiệm với xã hội. Bảo vệ mình cũng là để bảo vệ những người chung quanh...Trong sở mấy tuần rồi có hai người bị nhiễm COVID, thông báo đưa ra không nói là ai, chỉ khuyến cáo nhân viên không vào sở nếu không cần thiết và dựa trên thông tin từ hai người nầy để thông báo riêng cho những người họ thường tiếp xúc biết mà đi thử nghiệm. Thế thì còn những người khác có tiếp xúc mà hai người bị nhiễm nầy quên không nói ra làm sao biết mà lo đề phòng. Ở Việt Nam, cả nước đều biết một tiếp viên hàng không có thể sẽ bị truy tố chỉ vì vi phạm cách ly, làm lây nhiễm ba người khác. Điều nầy có thể xảy ra ở Mỹ không? Apple và Google vừa mới hợp tác làm ra một ứng dụng mà chính phủ khuyến khích dân chúng tải xuống điên thoại di động của mình. Tình nguyện, dĩ nhiên rồi. Ứng dụng sẽ báo khi mình đến gần một người nhiễm COVID. Nhưng sẽ có bao nhiêu người đồng ý cho cơ quan kiểm dịch đưa số điện thoại của mình vào database trong trường hợp mình nhiễm COVID để người khác tránh tới gần! 


A picture containing grass, nature, outdoor, mountain

Description automatically generated

Sapa

**

Có nhiều người vẫn còn tin tưởng kết quả cuộc bầu cử sẽ thay đổi qua cuộc họp của Quốc Hội tuần sau. Đi đâu cũng nghe nói tới sự bất hòa trong gia đình giữa ông bà, cha mẹ và con cháu, giữa bạn bè, đồng nghiệp... Người ta nguyền rủa nhau, mạ lỵ nhau, nói những điều chỉ những người có mối thù truyền kiếp mới nói với nhau thôi mà quên rằng mọi người dù ngồi ở đâu cũng cùng trên một con tàu. Tàu vỡ mình đi đâu? Nếu Tố Hữu sống lại chắc ông sẽ có cả một kho tàng chử nghĩa để dùng cho thơ của ông. Mọi người, mọi chuyện bên kia đều xấu. Mọi người, mọi chuyện bên nầy đều tốt, hết lời xưng tụng. Mỗi khi bắt được một tin cho là xấu bên kia thì vui như thiếu nữ vu quy nhật, lật đật thêm vào vài câu bình luận để chuyển tải đi như một tin chiến thắng. Vì sao ra nông nỗi? Công nghệ thông tin cuốn hút con người, nghĩ là mình biết hết mà không còn thời giờ nhìn lại mình. Đến một lúc nào đó mình thay đổi thành một người khác khi nào không hay!

Thông thường, ngoài việc đi gặp bác-sĩ hay vào nhà thương khi đau ốm, có người còn đi làm checkup định kỳ hằng năm xem tim, phổi, mỡ, đường… có tốt không. Hay đi gặp bác sĩ tâm lý khi có triệu chứng suy thoái tinh thần. Nhưng mấy ai đi làm checkup tinh thần định kỳ hằng năm, xem mình có thật sự tỉnh táo không.

Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong hai năm, bốn năm sắp tới? Chính trị như vở tuồng, mấy ông bà chính trị chuyên nghiệp như diễn viên đóng vai trò của mình trên sân khấu. Hết phiên người nầy đến phiên người khác lên thay. Và cứ thế mà tiếp tục…Gắn bó cuồng nhiệt, tin tưởng tuyệt đối nơi họ đến thế thì lỡ hai hay bốn năm ngắn ngủi sắp tới, vì nhu cầu tái đắc cử hay quyền lợi, tham vọng chính trị cá nhân, họ thay đổi hay thỏa hiệp với bên kia có phải mình hụt chân, khó ăn khó nói không?  


**

Như chuyện Tái ông thất mã, đúng sai, được mất, hơn thua, thành bại… chỉ là hai mặt sắp ngửa của một đồng tiền xoay mãi. Biết như thế rồi thì sống ở đời chỉ còn lại “một tấm lòng (TCS)” với nhau thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cái tên thật ngộ nghĩnh và khó quên được. Đêm khuya, mỗi khi đến giờ đi ngủ, các ông anh trai đi chơi đâu về, lười biếng chỉ việc cởi giày dép rồi nhảy phóc lên giường. Năm cô gái bị mẹ phân công ngay theo thường lệ. Mỗi người một việc, người sửa soạn chăn mền, kẻ xếp dọn quần áo, cô lớn nhất đi coi củi lửa trong bếp và lo về đèn đuốc cửa ngõ. Riêng Ngâu bao giờ cũng thế. Ngâu chỉ làm mỗi công việc nhẹ nhàng nhưng cũng chán nản nhất, là treo mùng trong giường mẹ, giường mấy chị em, giường của mấy ông anh mặt mày đỏ gắt vì rượu bia, chỉ biết lăn đùng ra ngủ.
Sau mấy ngày bận rộn vì lo hậu sự cho bố, tôi mệt nhoài. Công việc làm tôi tạm quên. Tôi cố tìm mọi cách để óc không nghĩ ngợi về cái chết của ông và tạm giữ được tâm bình an. Tuy nhiên, khi mọi việc lắng xuống, óc bắt đầu thảnh thơi là lúc tôi bắt đầu nhớ. Bỗng dưng tôi thấy được sự trống vắng ùa tới. Hình như tôi có cảm giác mình vừa mất một cái gì đó mà không biết mình mất cái gì. Tri giác bảo tôi rằng, tôi rất mừng khi bố tôi được ra đi như ông ước nguyện, nhưng tàng thức lại báo rằng tôi đang thiếu đi một cái gì đó. Tôi loay hoay tìm kiếm.
Tôi ngồi trong bóng tối trên một băng đá xa lạ của sân quần vợt. Gió thổi lồng lộng từ cửa biển. Tôi mân mê mảng thịt bong sau lưng. Xót như ai xát ớt chanh vào nơi thịt hở. Mãi đến bây giờ mới thấy đau. Nhớ đến một câu Kiều: “Dặm ngàn nước thẳm non xa, biết đâu thân phận con ra thế này.” Còn ai thèm đến thân phận mày mà than thở hả Phi. Tía tôi chết rồi. Một chuyến ra khơi. Bão dậy. Không ai về. Còn má tôi, đó là một người đàn bà hiếm có. Hơn năm mươi tuổi mà trông vẫn còn có nét lắm.
Sách thuộc loại song ngữ Việt Anh gồm 95 bài thi kệ thiền, dịch Việt bởi Thiền sư Thích Thanh Từ, Giáo sư Lê Mạnh Thát và nhà nghiên cứu Trần Đình Sơn. Tác giả dịch sang Anh ngữ với lời ghi chú nơi mỗi bài. Đặc biệt bài 95 là bài phú khá dài của Vua Trần Nhân Tông, sáng tổ dòng Thiền Trúc Lâm, được trình bầy như là toát yếu đường lối tu hành của dòng thiền này, trong đó có bài thi kệ cuối nổi tiếng mà các nhà văn học, các văn nhân thi sĩ cũng như mọi người theo đạo Phật đều biết đến.
Phiên đại triều của Thiên Đình cứ trăm năm một lần kỳ này diễn ra trong bầu không khí thật hoang mang, mệt mỏi. Thái Bạch Kim Tinh nay đã già yếu lắm rồi. Cụ tâu trình quên trước quên sau khiến Ngọc Hoàng Thượng Đế chau mày rồi cũng phải thông cảm, khoát tay ra hiệu cho qua. Nam Tào, Bắc Đầu tai đã nghễng ngãng, gầy ốm hom hem, vầng trán nhăn nheo vì quá căng thẳng với chuyện của trần gian. Bà Lê Sơn Thánh Mẫu có lẽ nhờ Vườn Đào và biết sửa sang sắc đẹp cho nên trông vẫn trẻ. Thiên Lôi tuy còn khoẻ nhưng kể từ khi loài người chế ra cột thu lôi thì ông chỉ còn “ vớ ” được một vài người ngu ngơ chẳng may lang thang ngoài đồng ruộng trong lúc trời mưa gió.
Tập Kỷ yếu mà quý vị đang cầm trên tay là thành quả qua ba ngày làm việc của Đại Hội, đúc kết hầu hết những hình ảnh, văn kiện Đại Hội như danh sách Đại biểu, danh sách Hội Đồng Chứng Minh, Hội Đồng Giáo Phẩm, Hội Đồng Điều Hành, Hiến Chương, Nội Quy sinh hoạt của GH, Thư Chúc Mừng của các Giáo Hội Hoa Kỳ, Canada, Âu Châu và ba cấp Chính Quyền Úc Đại Lợi (Liên bang, Tiểu bang và Địa phương). Tập Kỷ Yếu cũng đăng tải thơ, văn, cảm niệm, tường thuật về kỳ Đại Hội, tường trình Phật sự của Văn Phòng Thường Trực của GH, các Tổng Vụ cũng như tiểu sử và hình ảnh của Tự Viện thành viên.
Nắng thật. Nắng lướt trên những tàu cau xanh mượt, rộn rã chói chang. Mặt sông Hương như có trăm ngìn mảnh chai vỡ lóng lánh, những ngôi nhà rải rác đọc đường tường cổng im lìm trong cái vẻ quan liêu rơi sót, những bụi tre xanh mát, những con đường nhỏ um tùm cây lá dẫn xuống bờ sông, thềm đá dưới mé nước... Tôi đã nghĩ thầm chàng thật thi sĩ, chàng vẫn có cách nói chuyện ví von rất duyên dáng và khả năng liên tưởng của chàng thật bén nhạy bất ngờ. Chàng thuộc nhiều thơ tiền chiến, biết nhiều về địa lý nước nhà cũng như nguồn gốc các di tích lịch sử, chàng thực tế trong công việc, nhạy cảm trước mọi hoàn cảnh và mơ mộng trong tình yêu. Đó là một người đàn ông có tâm hồn và biết liều lĩnh, biết ngoại tình. Sau đó, như cao hứng bởi cảnh trí thanh bình và tươi mát trước mắt, chàng luôn miệng ngâm thơ.
Nghe danh Nguyễn Đình Toàn từ hồi còn trong nước, nhưng mãi đến năm 2001, trong buổi triển lãm Chợ Sách Việt ở Quận Cam tôi mới gặp mặt nhà văn Nguyễn Đình Toàn và người bạn đời, chị Thu Hồng. Tôi ở xứ tuyết (Canada) ngót 40 năm, vào mùa đông trời đất lúc nào cũng lạnh lùng, tuyết giá nên tôi thèm nắng ấm. Qua Cali thấy Cali nắng đẹp tôi tíu tít xuýt xoa nhưng khi gặp chị Thu Hồng rồi thì nắng nào đẹp bằng nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hồn nhiên của chị. Tôi thật lòng không nói quá đâu. Cũng tại Quận Cam, năm 2005, nhân buổi ra mắt tập nhạc và CD tình khúc PNT, tôi gặp lại tác giả Áo Mơ Phai. Năm 2006, Nguyễn Đình Toàn ra mắt tập Bông Hồng Tạ Ơn (I & II) viết về 190 Tác Giả & Ca Sĩ Việt Nam, trong đó tôi hân hạnh được ông nhắc tới và gởi tặng tôi hai tập bút ký này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.