Hôm nay,  

Thế Giới Thơ Nhìn Về Miến Điện

14/05/202100:00:00(Xem: 3369)
 
myanmar
Hình trên trái: Nhà thơ Khet Thi. Hình trên phải: Nhà thơ nữ Myint Myint Zin và cánh tay sơn màu henna.
Hình dưới: Hình ảnh chân trần của người Rohingya vào thơ
Miến Điện đang khởi đầu của cuộc nội chiến. Các nhà thơ, bản chất là yêu thương hòa bình, đang cùng toàn dân Miến Điện bị lịch sử xô vào một trận giông bão mới. Giấy mực thi ca đôi khi là những gì cực kỳ xa rời hiện thực lịch sử, nhưng đồng thời nơi một góc nhìn khác, cũng đang hiển lộ những ẩn khuất khó tìm trong lòng người. Nhà thơ có khi là nạn nhân lịch sử, và cũng có khi là nhân chứng, nơi chữ của họ sẽ được lưu giữ thành một tài sản riêng cho đời sau.

Và có khi, nhà thơ phải trả giá bằng sinh mạng cho những gì họ đã viết. Bản tin Reuters hôm 10/5/2021 cho biết rằng nhà thơ Miến Điện Khet Thi, người đã viết những dòng thơ chống lại các tướng lãnh đã thực hiện cuộc đảo chánh ngày 1/2/2021, đã chết sau khi bị an ninh giam giữ, và xác của ông được trả về cho gia đình mai táng với nội tạng đã bị lấy đi. Một phát ngôn nhân của chính phủ quân sự không trả lời câu hỏi từ phóng viên hỏi về cái chết của Khet Thi, người đã viết lên dòng thơ:

Họ bắn vào đầu [người dân]

nhưng họ không biết rằng cách mạng nằm ở tim.

1-Poet-Khet-Thi_Phan-Tan-Hai
Nhà thơ Khet Thi
Thi sĩ Khet Thi chỉ mới 45 tuổi, dựa theo thông tin từ trang Facebook của ông. Vợ của Khet Thi nói rằng cả hai vợ chồng bị phỏng vấn hôm Thứ Bảy 8/5/2021 bởi cảnh sát và quân đội tại thị trấn Shwebo, trong khu vực Sagaing – trung tâm của cuộc kháng chiến chống lại cuộc đảo chánh quân sự mà trong đó lãnh tụ dân cử Aung San Suu Kyi bị bắt.

Chaw Su, vợ của nhà thơ Khet Thi, nói trong tiếng khóc với BBC chương trình tiếng Miến Điện từ Monywa, rằng hai vợ chồng cùng bị thẩm vấn, “Họ nói chồng tôi ở trung tâm thẩm vấn. Nhưng anh không trở về, chỉ có xác của anh. Họ gọi tôi vào buối sáng và bảo tôi lên đón chồng tôi ở bệnh viện tại Monywa. Tôi nghĩ có thể là gãy tay hay gì đó… Nhưng khi tôi tới, anh nằm ở nhà xác, nội tạng bị lấy đi rồi.”

Tổ chức có tên là Assistance Association for Political Prisoners nói rằnh nhà thơ Khet Thi chết ở bệnh viện sau khi bị tra tấn ở trung tâm thẩm vấn, và nói rằng số người dân bị giết từ khi đảo chánh xảy ra là 780 người.

Khet Thi là nhà thơ thứ ba chết trong các cuộc biểu tình và phản kháng đã lan truyền khắp Miến Điện từ khi cuộc đảo chánh xảy ra. Khet Thi là bạn của K Za Win, 39 tuổi, một nhà thơ bị bắn chết trong một cuộc biểu tình ở Monywa hồi đầu tháng 3/2021. Khet Thi là một kỹ sư trước khi bỏ nghề hồi năm 2012 để tập trung vào làm thơ, từ đó tự mưu sinh bằng cách làm và bán bánh và cà-rem.

Hai tuần sau cuộc đảo chánh, Khet Thi viết:

Tôi không muốn là anh hùng
tôi không muốn là tử sĩ
tôi khôg muốn là tên hèn
tôi không muốn là kẻ ngu
tôi không muốn tiếp tay bất công
nếu tôi chỉ còn một phút để sống
tôi muốn lương tâm mình trong sạch giây phút đó.

Gần đây hơn, Khet Thi viết rằng anh là một người chơi đàn guitar, một người nấu bánh và là một nhà thơ – không phải là người có thể nổ súng được. Nhưng có lẽ thái độ anh cũng thay đổi, khi anh viết:

Dân tôi đang bị bắn
tôi chỉ có thể ném thơ ra để chống trả
nhưng khi bạn không chắc rằng
lời của bạn chưa là đủ
rồi bạn cần chọn cho kỹ một khẩu súng
Tôi sẽ bắn.
.

Đã có hai nhà thơ bị bắn chết trước đó vài tuần lễ trong những cuộc biểu tình trong tuần lễ thứ nhì của tháng 3/2021. Bản tin Reuters ngày 10/3/2021 kể rằng trong các đợt quân đội bố ráp và đàn áp biểut ình, đã có 9 nhà thơ bị bắt và 2 nhà thơ bị bắn chết. Salil Tripathi, chủ tịch Ủy ban Nhà Văn Trong Tù của tổ chức PEN International, khi loan tin hai nhà thơ Myint Myint Zin và K Za Win bị quân đội Miến Điện bắn chết đã nói: “Các nhà thơ có chữ; chính quyền có súng. Các nhà thơ đã làm những gì họ có thể với những gì họ có --- viết, bày tỏ, nói. Chính quyền làm điều duy nhất họ biết với thứ mà họ có. Lính đã nổ súng.”

2-Myint-Myint-Zin-canh-tay-son-mau-henna_Phan-Tan-Hai
 Nhà thơ nữ Myint Myint Zin và cánh tay sơn màu henna.
Từ khi hai nhà thơ Myint Myint Zin và K Za Win bị bắn chết, có 9 nhà thơ khác đã bị bắt và còn trong tù, dự kiến sẽ bị kêu án nhiều năm tù. Hàng chục nghệ sĩ khác, nhạc sĩ, họa sĩ và nhà văn cũng đã bị giam từ khi những cuộc biểu tình bùng nổ khắp nước.

Tripathi nói rằng việc chính phủ quân sự Miến Điện bắt giam các nhà thơ đã được mô tả trong thi tập The Satanic Verses (Những Vần Thơ Của Quỷ) của Salman Rushdie, người viết rằng mục đích của thơ là:

Để gọi tên cái bất khả gọi tên
để chỉ ra bọn gian tà
để chọn phe
khởi đầu tranh biện
làm biến đổi thế giới
và không cho ngủ yên.

Một ngày trước khi nhà thơ Myint Myint Zin bị bắn chết, cô phóng lên mạng mấy dòng chữ mời gọi biểu tình cả sáng, trưa, chiều, tối. Vào buổi sáng của cuộc biểu tình, cô phóng lên mạng tấm hình cánh tay cô sơn màu kiểu henna. Và rồi tấm hình cánh tay sơn màu henna này được các học trò và bạn thơ của cô chọn làm biểu tượng tưởng nhớ.
.

Đất nước Miến Điện đầy những đau khổ trong nhiều thập niên qua. Các nhà thơ từ nhiều nơi trên thế giới đã nhìn về Miến Điện, nơi đau khổ chồng chất trong thời đại dịch. Cuộc đảo chánh của các tướng lãnh đã làm bước tiến dân chủ lùi lại vài chục năm.

Nhà thơ Sergiodib viết trên mạng Hello Poetry của Hoa Kỳ, ngày 18/4/2021 bài thơ nhan đề Mask (Mặt Nạ) hướng về Miến Điện, trong này, chữ “mask” trong tiếng Anh cũng có nghĩa là khẩu trang, mặt nạ. Trích bài thơ như sau:

---- Thơ của Sergiodib

MẶT NẠ
Hãy mang một mặt nạ
để chúng ta có thể che giấu nỗi buồn hay niềm vui.
Hãy mang một mặt nạ
để chúng ta có thể che giấu dị biệt của chúng ta
để những con rùa sẽ ăn chúng dưới biển
Hãy mang một mặt nạ
để chúng ta có thể bỏ quên
thêm một cú đảo chánh ở Miến Điện
Hãy mang một mặt nạ
để chúng ta có thể mua và bán cổ phiếu Pfizer…

(ngưng trích).
.

Trong khi đó, nhà thơ Jan Oskar Hansen từ Na Uy, trong bài thơ nhan đề “Miến Điện” (Myanmar) viết vào năm 2017, ghi lại hình ảnh hơn nửa triệu người sắc tộc Rohingya bị đuổi ra khỏi Miến Điện,  toàn văn như sau.

---- Thơ của Jan Oskar Hansen

MIẾN ĐIỆN
Nửa triệu người bị ném ra khỏi quê nhà của họ
sự câm lặng của tội lỗi chúng ta là sức nặng bóng tối
khi chúng ta không được tha thứ để không giúp người.
Để bảo vệ họ với lính LHQ, hay để chuyện đó
cho NATO một vai trò phi chính trị, để ngăn bất công này.
Miến Điện ở xa Châu Âu và người Rohingya
có rất mực sơ khai và họ không có nhà văn nổi tiếng nào.
Chúng ta không biết gì về âm nhạc của họ, sức nặng của sự
câm lặng của chúng ta u tối hơn cả bóng đêm.

(Hết)
.

3-Rohingya-refugees-2017_Phan-Tan-Hai

Hình ảnh chân trần của người Rohingya vào thơ.

Những người sắc tộc Rohingya khi bỏ chạy ra khỏi Miến Điện nhiều người đi chân trần. Hoặc vì làm rơi giày dép khi lội sông, hay rơi trên đường chạy, hoặc vì bị quân đội Miến Điện tấn công quá khẩn cấp, nên không kịp tìm giày dép. Hình ảnh này làm thế giới xúc động. Nhà thơ Hoa Kỳ Ryan O'Leary làm một bài thơ vào tháng 8/2018, ghi hình ảnh chân trần vào thơ.

Bài thơ này nhắc tới cựu đệ nhất phu nhân Phi Luật Tân Imelda Marcos người nổi tiếng vì có tới 3,000 đôi giày. Trong bài thơ, Ryan O'Leary đưa ra con số nhỏ hơn, và đặc biệt là lời trách cứ Aung San Suu Kyi, người từng được Giải Nobel Hòa Bình 1991 về những bất công mà chính phủ Miến Điện đã đối xử với người Rohingya. Bài thơ chỉ có tám dòng, hai đoạn, như sau.
.
---- thơ của Ryan O'Leary, tháng 8/2018

MIẾN ĐIỆN
Imelda Marcos chỉ có ba
trăm và sáu mươi lăm đôi
giày. Cứ mỗi năm nhuận, bốn
năm một lần, bà đi chân trần làm từ thiện.
.
Phụ nữ Hồi Giáo chạy với chân trần tới
Bangladesh từ Miến Điện, bởi vì
Aung San Suu Kyi đã tin, rằng
từ thiện luôn luôn bắt đầu từ nhà.

(Hết)
.

4 cho phien Myanmar Thaye Zay hai ben duong xe lua_Phan Tan Hai

Chợ phiên Thaye Zay hai bên đường xe lửa Miến Điện.

Tuy nhiên, Miến Điện trong nhiều thời gian vẫn là một đất nước của những ngôi chùa tuyệt vời, nơi người dân sống hiền hòa trong giáo lý nhà Phật. Nhà thơ Hoa Kỳ Kaitlyn Lawrence có một bài thơ viết vào tháng 12/2014 về các hình ảnh đẹp nơi Miến Điện. Bài thơ nhan đề “Rondeau” – tức là một thể thơ ba đoạn, với hai âm vận. Trong bài thơ, Miến Điện hiện ra đẹp từ xa tới gần, đẹp cả những chợ phiên cho tới cả những vết sẹo mà đời thường đã để lại. Toàn văn bài thơ như sau.
 
---- Thơ của Kaitlyn Lawrence, tháng 12/2014

THƠ BA ĐOẠN

Tôi yêu em như thế, ngôi sao sáng của tôi
Vì em là em, tới nơi em từng đến
tới người em đã gặp, tới những gì em đã thấy
Ánh sáng chói ngời của em làm em là em.
.
Từ những cánh rừng hiệp sĩ tới Miến Điện
có người chỉ thấy em là điếu xì-gà đã cháy
mặc dù với tôi, em là nữ hoàng chói ngời
Tôi yêu em thế đó.
.
Khi em ở gần hay cả khi ở xa thật xa
tôi theo em tới tất cả các chợ phiên
Nhưng không ai có thể đã thấy
rằng có điều tệ hơn, chính là lệ thường
là những gì em để lại thực sự là các vết sẹo
Tôi yêu em thế đó.

(Hết)
.

Trong khi đó, nhà thơ Mohammad Yamin từ Hoa Kỳ, trong bài thơ năm 2013, nhan đề “Bloodshed in Myanmar” (Tắm Máu Tại Miến Điện) từ hình ảnh người Hồi Giáo Rohingya bị xua đuổi ở Miến Điện đã nêu câu hỏi, rằng có phải máu của người Hồi Giáo loãng hơn. Bài thơ nơi đây, xin trích dịch vài đoạn đầu.
 
---- Thơ của Mohammad Yamin, 2013

TẮM MÁU TẠI MIẾN ĐIỆN

Mặt trời đỏ vì tắm trong máu
lương tâm thế giới văn minh đang ngủ
nhân loại đang bị dẫn dắt về đâu
nơi đây là một xác người, cổ bị đâm thủng sâu
.
Kên kên đang mở tiệc, bầy chó xúm vô ăn
quỷ ma nhảy múa, thiên thần la hoảng
quái vật tiệc tùng, ma quỷ khiêu vũ
súng chỉa tới lui, vũ khí quơ qua lại

Có phải máu Hồi Giáo loãng hơn
Dễ dàng đổ ra không ân hận
Palestine, Afghanistan, Pakistan, Kashmir và bây giờ Miến Điện
và đang là lời nguyền của Al-Qaida, Lashkar-e-Jhangvi và Taliban…

(ngưng trích dịch)
.

5 bia tap tho I am a Rohingya_Phan Tan Hai

Bìa tập thơ “I am a Rohingya.”


Cõi này hiển nhiên là khổ. Nơi nào cũng khổ. Hoặc khổ nhiều, hoặc khổ ít. Thế giới nhìn về Miến Điện như thế. Và một nhà thơ sắc tộc Rohingya, sau khi chạy khỏi Miến Điện, khi nhìn lại cũng bùi ngùi xúc động. Zaki Ovais là một nhà thơ sắc tộc Rohingya, cũng là một nhân viên phát triển cộng đồng trong một trại tỵ nạn nằm giữa Miến Điện và Bangladesh. Người Rohingya liên tục chạy tỵ nạn trong 200 năm qua, khi họ bị quân đội Miến Điện liên tục bố ráp, xua đuổi ra khỏi quê nhà họ ở Rakhine. Vào tháng 12/2017, sau khi bị quân đội Miến Điện tổng tấn công, đốt nhà, hiếp dâm, tra tấn… khoảng 625,000 người Rohingya chạy tỵ nạn từ Rakhine, Miến Điện, sang nước láng giềng Bangladesh. Bài thơ “I am a Rohingya” (Tôi là một người Rohingya) là bài thơ đầu tiên của chàng thanh niên Zaki Ovais, cho thấy anh sợ hãi chính phận người của anh, và tự thấy anh như gà con nép mình dưới cánh gà mẹ. Bản Anh dịch của James Byrne. Bài thơ rất buồn trong cõi người của chúng ta, được dịch toàn văn như sau.
---- Thơ của Zaki Ovais
TÔI LÀ MỘT NGƯỜI ROHINGYA
.
Tôi là một con ruồi trong bếp, vo ve
trên mép bờ của một bức vách che.
.
Tôi là một con gà dưới cánh mẹ
ẩn trong khe hẹp của bờ ức mẹ.
.
Tôi là một chim bồ câu trên đường phố Yangon
bị giam trong chiếc lồng bất nhân.
.
Tôi là dòng nước chảy trong sông Mayu
nhớ tới người bạn thân thương: Khí trời.
.
Tôi là một người trong vũ trụ
bị bác bỏ hầu hết các quyền căn bản.
.
Tôi là một người tự sợ chính mình.

(Hết)

Cõi này như thế đó. Trước những hung bạo của cuộc đời, chúng ta chỉ là con ruồi nép người nơi xó bếp, chỉ là chú gà con núp dưới cánh gà mẹ, chỉ là con chim bồ câu bị giam trong lồng, chỉ là dòng nước chảy bị ngộp thở, và là một người bị tước bỏ hầu hết các quyền căn bản. Thế giới buồn đó đang hiển lộ ở Miến Điện, và ở nhiều nơi trên thế giới. Các nhà thơ đang nói lên những hiện thực của thế giới, không chỉ bằng chữ, mà cả sinh mạng của họ.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phát thanh viên Nhã Lan của kênh truyền hình Hồn Việt TV (Orange County, CA) nói chuyện với nhà văn / nhà thơ Trịnh Y Thư về văn chương và các điều khác...
Tác phẩm Drei Kameraden (Three Comrades) năm 1936 của văn hào Đức, Erich Maria Remarque (1898-1970) Tâm Nguyễn dịch với tựa đề Chiến Hữu, nhà xuất bản Kinh Thi ấn hành năm 1972, gồm 28 chương dày bảy trăm trang. Đệ Nhất Thế Chiến, Remarque ở tuổi 19, bị động viên vào Quân Đội Hoàng Gia Đức, thuyên chuyển về Mặt Trận Miền Tây (The Western Front), bị thương vì các mảnh đạn bắn vào chân trái, tay phải và vào cổ, nên được tản thương về bệnh viện, điều trị cho đến khi chiến tranh kết thúc rồi được giải ngũ khỏi Quân Đội Đức. Sau khi chiến tranh chấm dứt Remarque bị ám ảnh bởi các cảnh tàn phá của chiến tranh, thân phận con người, người lính trong và sau giai đoạn bi thương của lịch sử.
Nguyễn Du là tác giả của “Truyện Kiều” và nhà văn người Đức Johann Wolfgang von Goethe là tác giả kịch thơ “Faust”. Nguyễn Du được người Việt kính trọng tôn xưng là "Đại thi hào" và được UNESCO vinh danh là “Danh nhân văn hóa thế giới” vào năm 2013 cùng 107 danh nhân khác. Nếu người Việt tự hào về Nguyễn Du thì người Đức cũng rất tự hào về nhà văn lớn của họ là Goethe. Theo Viện Nghiên cứu xã hội và phân tích thống kê Đức (Forsa), Geothe được xếp đứng hàng đầu trong danh sách „Những người Đức vĩ đại nhất mọi thời đại“ [1]. Sau đó mới đến vị thủ tướng đầu tiên của Cộng Hòa Liên Bang Đức là Konrad Adenauer (1876-1967) đứng hạng nhì và đứng hạng thứ ba lại là nhà khoa học gia Albert Einstein (1879-1955), cha đẻ của Thuyết tương đối.
Với tài năng hội họa, văn, thơ, và nhất là tấm lòng và ý chí bền bỉ với văn học nghệ thuật, Khánh Trường đã chinh phục một số lượng độc giả và giới thưởng ngoạn nghệ thuật lớn, từ hải ngoại về đến trong nước, từ nhiều thập niên qua, và có lẽ Ông sẽ mãi được nhớ đến trong văn sử Việt là người khai phóng một nền văn học hậu chiến ở hải ngoại và trong nước qua tờ báo văn học Hợp Lưu. Sau ba cơn tai biến Ông đã phải mang nhiều bệnh tật, nhưng sự ra đi của ông vào cuối năm 29 tháng 12, 2024 vừa qua vẫn gây bàng hoàng đối với những người thân yêu và mến mộ ông. Nỗi niềm thương tiếc này được biểu hiện bằng đôi lời chia biệt với ông và gia đình từ khắp nơi. Việt Báo trích đăng lại.
Như anh có lần tâm sự, thủa 13, anh đã bỏ quê nhà Quảng Nam, lên Đà Lạt, sống đời lang bạt, ăn bờ ngủ bụi, thậm chí “biết tình yêu gái điếm” dù còn non choẹt. Rồi anh xuống Sài Gòn, không muốn tiếp tục làm du đãng, anh đăng lính, dù chưa đủ tuổi. Có sao đâu, chiến tranh đang lên cao điểm mà, quân đội cần lính, nhất là lính Dù, những người lỳ lợm, can đảm, tự nguyện. Những năm chiến trận, đúng châm ngôn “Nhẩy Dù cố gắng”, anh sống trọn với đồng đội, với màu cờ sắc áo. Bị thương nhiều lần, anh buộc phải giải ngũ. Đời sống dân sự chưa được bao lâu thì “xẩy đàn tan nghé”, ngày 30 Tháng Tư 75, anh bị “bên thắng cuộc” liệt vào hàng ngũ “bên thua cuộc”. Vì là cấp hạ sĩ quan, anh không chịu chung số phận như hàng trăm ngàn sĩ quan, công chức, bị đầy đọa nhiều năm tháng trong các trại tù mà chế độ mới gọi bằng mỹ từ “cải tạo”. Nhưng anh vẫn bị nghi kỵ, bị phân biệt đối xử ngay chính trên quê hương mình.
Chúng tôi quen nhau bắt đầu bằng một… thùng sách...
Giữa mình và Khánh Trường có chút tình văn nghệ tuy thỉnh thoảng mới gặp nhau. Nay Khánh Trường vừa ra đi xin đăng lại một bài viết về Trăng Thiền cách đây cũng đã mươi năm nhân Khánh Trường triển lãm một loạt tranh mới chủ đề là Đáo Bỉ Ngạn và có gởi cho Nguyễn hình chụp một số bức để đưa lên Phố Văn. Xin mời bạn đọc theo dõi bài viết.
Thật ra, trước 1975, tôi cũng đã đọc nhiều sách, nhiều tạp san văn học ở Sài Gòn, (hay tỉnh lẻ), tôi chưa đọc đến tên Khánh trường, biết tên Khánh Trường. Tên đó (hay bút danh đó) hoàn toàn xa lạ đối với tôi.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Trang sách cuối của Hợp Lưu bây giờ đã khép lại. Tay của bạn đã thả rơi ngòi bút và cọ màu. Bạn đã nằm xuống sau một đời lặn lội. Hãy gối đầu lên những kệ sách ký ức. Đã tới lúc bạn hãy buông xả hết, để tự thấy đời mình trôi theo dòng sông chữ nghĩa, nơi đã chép xuống những gì đẹp nhất của thế hệ chúng ta. Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Cuộc đời luôn luôn là những bước ra đi. Bạn không có gì để nuối tiếc trong đời này. Bạn đã tự vắt kiệt máu trong tim ra để làm sơn cho tranh vẽ và để làm mực cho những trang báo. Nơi đó là ước mơ của yêu thương và hòa giải. Nơi đó là sự ngây thơ nghệ sĩ mà chúng ta đã đem tặng cho đời.
Khoảng thời gian bắt đầu vào đại học, ngoài những lúc phải học những bài sinh hóa khô khan, tôi tìm đến văn chương tiếng Việt qua các tạp chí như Văn Học, Văn, và Hợp Lưu. Khác với Văn và Văn Học vốn mang không khí “cổ điển”, Hợp Lưu, với chủ biên sáng lập là nhà văn Khánh Trường, bung mở một cánh cửa đón nhiều cây bút mang phong cách táo bạo, thể nghiệm, trong cả hai lãnh vực thơ và văn, đến từ trong và ngoài Việt Nam. Gặp nhiều chống đối vào những năm đầu vì có sự góp mặt của những nhà văn trong nước, nhưng Khánh Trường vẫn bất chấp, tiếp tục xây dựng Hợp Lưu thành một diễn đàn văn chương mở rộng vì “các thể chế chính trị rồi sẽ qua đi, nhưng văn học nghệ thuật sẽ còn tồn tại dài lâu, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là phải tìm cách bảo tồn, xiển dương những giá trị kia, không phân biệt phe phái, chính kiến.” (trả lời phỏng vấn của Đỗ Lê Anh Đào trên damau.org, ngày 22 tháng 9, 2006).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.