Hôm nay,  

Thích Cái “Đồ Sộ”

08/04/202200:00:00(Xem: 3975)
lose-weight
hình minh họa
 
Trưa nay thiệt là ngộ, khách ùa vô tiệm một cái ào.

Từ sáng cho tới giờ đó, tưởng là ế rồi vì chỉ có vài ba người vô lai rai, nhóm thợ ngáp dài, trong bụng tính là số thu nhập bữa nay chỉ đủ xơi tô cháo cá ăn liền thôi, ai dè!

Thấy khách đứng lố nhố trước cửa, chị Ngà liền đon đả mời nhóm khách ngồi, mới mời một tiếng là họ tuôn vô đầy cả tiệm. Hỏi ra mới biết những người này làm việc chung một chỗ, hôm nay nhịn ăn bữa trưa tới tiệm làm tóc làm móng tay móng chân, đánh bóng cái sắc diện để tối mai dự tiệc trong sở.

Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung ấy, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta!

Hôm nay để đánh dấu ngày kỷ niệm việc làm “hết xẩy con bà bảy” này, họ cùng đồng lòng nhịn ăn và tới đây để làm đẹp.

Họ ồn ào nói chuyện với nhau. Nghe cô A. nói:

-          Trước khi lập gia đình, tôi chỉ nặng có một trăm mười lăm mười sáu cân thôi. Sau đó cứ tăng vù vù thấy mà ngán.

Cô B. hỏi:

-          Thế, bây giờ lên hơn mấy cỡ áo rồi?

Cô A. nói:

-          Thì từ size 5 lên size 10

Bà C cười hắc hắc rồi thở ra:

-          Oh my God! Ha a a a... gấp đôi! ố ô... khó lắm, khó sụt lắm, dám chắc lần nầy cô không cuổm được món tiền ấy đâu. Ăn gì mà lên dữ dội thế? Tôi chỉ tăng từ từ thôi mà muốn sụt chỉ 15 cân thôi cũng rất là khó.

Cô B. hỏi cô A:

-          Thế, chồng chị có phàn nàn gì không?

Cô A. cười cười, đỏ cả mặt, hãnh diện nói:

-          Anh ấy bảo anh thích cái “đồ sộ” của tôi.

Bà C. nghe vậy, háy một cái, đuôi mắt dài thượt:

-  Hứ. Xạo. Hắn ta nói xạo đấy. Hãy nghĩ như thế nầy, khi mới yêu nhau, cô nhỏ nhắn thanh mảnh thế, bây giờ to gấp đôi mà bảo hắn ta còn yêu cái “đồ sộ” của cô à? Nếu hắn yêu “đồ sộ” thì sao hắn không tìm người đồ sộ mà cưới? 

Cô A. trừng mắt nhìn bà C. nói:

-          Hừm. Bà biết gì? Bằng chứng là hôm nào anh ấy cũng về nhà chẳng lang bang, thử hỏi, không yêu tôi thì là gì?    

Bà D. chỏ miệng vào:

-          Nầy nầy, các cô còn trẻ thiếu kinh nghiệm, để già này bảo cho nhé, họ ngoại tình đôi khi không phải vì tình mà vì xác thịt, có phải chờ đến tối đâu, thường thường họ ngoại tình vào ban trưa cơ! Làm ban trưa mới khó lộ tẩy chứ! Thôi, không nói về chuyện ấy, cả nhóm ta đều xổ dọc xổ ngang kiêm xổ sữa cả, phải chi quí vị chịu khó tập thể dục thay vì lời qua tiếng lại, suy nghĩ lung tung ước mong nầy nọ thì có phải là hữu ích hay không?
Cả nhóm chẳng những không ngưng mà còn chí chóe chọc ghẹo nhau thêm, um sùm như cái chợ mới nhóm.

Hôm nay mấy cô mấy cậu trong tiệm im re, ti-vi cũng tắt tiếng luôn. Chị Ngà vừa làm việc vừa nghe khách xí xô xí xào nói chuyện với nhau vui thiệt. Chị nhìn nguyên “đoàn thể” khách mới của chị, cầu cho họ ráng sức, thúc đẩy nhau để mà sụt bớt số cân của họ. Chị thấy, mấy người nầy, thân hình toàn là hình chữ “O tròn như quả trứng gà” hay giống hơn nữa là hình như trái lê, muốn sụt cân cũng phải cố gắng và lâu lắm, giống như ước trúng số độc đắc vậy. Cuối tháng, cô nào bà nào gom được mớ tiền “ước” của họ, cũng trầy da tróc vẩy chứ phải đâu chuyện chơi.

Chị cảm thấy may mắn quá, mình sanh ở xứ nghèo, hồi nhỏ nhà nghèo nên sự ăn uống đạm bạc, không chừng tốt cho sức khỏe hiện thời, dù cho chị có đồ sộ, cũng chỉ là em út ít tí xíu so với  “đoàn thể” nầy. Nhìn lại đồ ăn nước uống của mình, y chang như thực đơn họ phải bỏ ra mấy trăm đô mỗi tháng để cân đo đếm mà mua.

Chị Ngà mỉm cười. Cám ơn Thượng Đế, người ta nhịn ăn, vào đây nuôi sống chúng tôi, chúng tôi ăn uống như họ cữ kiêng, có đủ sức khỏe để ngồi suốt ngày mài dũa cắt tóc nhuộm tóc cho khách, cho họ vui vẻ đi làm kiếm tiền và trở lại tiệm... cái vòng lẩn quẩn cứ tiếp tục như chiều quay của trái đất.
Và cái bánh xe đời cứ quay đều quay đều...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em có khuôn mặt dài, to, lông mày đen, rậm, sợi lông cũng to thì để kiểu mày nào thì hợp? Mong chị giúp ý kiến cho em. Cám ơn.
Chân mày mỏng như lá liễu đã xưa rồi. Kiểu chân mày này tạo vẻ già nua trước tuổi, đã không còn được nhiều ưa chuộng. Hãy giữ đường nét của chân mày tự nhiên, chỉ tỉa bỏ những sợi lông mọc vô trật tự, tô đìểm thêm đôi chút bằng bút chì vẽ chân mày (eyebrow pencil) thường cứng hơn viết chì dùng vẽ đường viền mí mắt. Bí quyết thông thường khi chọn màu viết chì vẽ chân mày của người Á Đông là tùy theo màu mắt của mình.
Hiện nay tại tiểu bang California đã có hơn nửa triệu bằng hành nghề thẩm mỹ đã được cấp phát. Do sinh hoạt quá rộng lớn, Hội Đồng Thẩm Mỹ (The Board) thường xuyên cập nhật những tin tức mới nhất có liên quan tới ngành nghề thẩm mỹ trên trang mạng toàn cầu, địa chỉ web site: www.barbercosmo.ca.gov
Áo tắm kiểu “high-cut” thường thích hạp với người Á đông vì giúp cho đôi chân nhìn thấy dài thêm, thân hình thon thả hơn.
Là vầy, có một bà khách mới tới lần đầu, muốn làm móng tay móng chân. Là một người đàn bà trung niên tánh tình thiệt là vui vẻ. Tóc bà toàn môt màu bạch kim, làn da trắng hồng, bận chiếc áo đầm màu vàng có sọc nâu hài hòa tươm tất. Nhìn bà toàn diện, hiện rõ, tượng trưng là một người đàn bà của thế hệ xưa
Sinh nhật của em sắp đến rồi. Em thích anh tặng món quà gì ? Anh cứ tặng em món đồ có thể sử dụng ở tay, ở tai hoặc ở cổ là được. À, anh hiểu rồi.
Mình là con trai, 17 tuổi. mình bị mụn nhiều, nhiều vùng da mỏng nó bị thâm như 2 bên mép môi .... thời tiết thay đổi đột ngột là hay bị khô da. Giờ mình có râu ria nữa, có cạo vài lần, nếu mình đắp lát chanh lên mặt có bớt thâm không, râu có mọc chậm lại không. huhuhuhu. mình xấu hổ quá. chẳng dám đi chơi với bạn chị ơi.
Ở vào độ tuổi trung niên, soi gương đã bắt đầu thấy những dấu hiệu tuổi già như mí mắt dưới chảy xệ, càm nọng ra, đuôi mắt có những vết chân chim nhăn nhúm, làn da lốm đốm vết đồi mồi. Có người còn tin rằng khi ta cười nhiều, những vết nhăn ở đuôi mắt hay chung quanh môi sẽ sớm xuất hiện, khiến những phụ nữ nầy không dám cười, nghiêm nghị thái hoá, nhìn thấy già thêm. Nhiều phụ nữ cảm thấy mất tự tin, nên nếu có dư dả tiền bạc, thường đến những trung tâm thẩm mỹ để hy vọng đẹp lại như thời thanh xuân. Nếu chỉ chỉnh sửa những chỗ cần thiết, phụ nữ có thể trẻ lại ít nhiều. Nhưng nhiều người không dừng lại ở mức đó, mà còn muốn sửa nhiều thêm, nhiều nữa, trở thành nghiện phẩu thuật, đôi khi khuôn mặt trở nên cứng ngắt, như bị đóng băng, cười không giống cười, khóc không giống khóc thì tai hại hơn là không sửa.
Khi trời nóng dữ, chúng ta thường hay đổ mồ hôi, vì vậy càng xài ít chất kem càng tốt để lỗ chân lông không bị nghẹt. Thông thường chúng ta dùng kem lót, rồi phấn ướt. BB cream là một loại bao gồm vừa kem lót vừa phấn ướt, đôi khi có thêm chất chống nắng nữa, quá tiện phải không các bạn. Thay vì phải dùng hai, ba loại kem như trên, chúng ta chỉ dùng một ống kem BB là đủ đẹp và lớp phấn trông rất nhẹ nhàng.
Trang Thời Trang & Thẩm Mỹ Việt Báo xin mời các bạn đọc đóng góp thêm hình ảnh các loại: Hình học nghề, hành nghề, tự trang điểm, diện quần áo đẹp, v.v…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.