Hôm nay,  

Sợi dây thun

01/07/202200:00:00(Xem: 4931)

band
Hình minh họa
 
Bữa trước trong tiệm xảy chuyện vui vui. Có vài chi tiết nhỏ nhặt, trở ngại, gặp hoài, đâu dè có cách làm mà hổng nghĩ tới, dễ ợt mà hiệu nghiệm vô song.
 
Là vầy, có một bà khách mới tới lần đầu, muốn làm móng tay móng chân. Là một người đàn bà trung niên tánh tình thiệt là vui vẻ. Tóc bà toàn môt màu bạch kim, làn da trắng hồng, bận chiếc áo đầm màu vàng có sọc nâu hài hòa tươm tất. Nhìn bà toàn diện, hiện rõ, tượng trưng là một người đàn bà của thế hệ xưa.
 
Chị Ngà cầm bàn tay bà, hỏi có muốn đắp bộ móng tay giả cho lạ mắt hay không, nhưng bà cười híp mắt, nói:
 
-Cảm ơn ý tốt của cô, hãy nhìn bàn tay tôi, là bàn tay ngoài vườn trong bếp chứ đâu phải bàn tay của phòng khách, làm sao mà xài bộ móng xa xỉ ấy. Tôi chỉ muốn tay chân sạch sẽ tươm tất cho buổi tiệc gia đình mà thôi. Cũng lâu lắm rồi đại gia đình không có một ngày họp mặt đông đủ, gia đình các em và cháu tôi sẽ tới từ các quốc gia khác và sẽ ở nhà tôi một hai tuần đó.
 
Chị Ngà cười cười:
 
-Cũng bởi vì là ngày họp gia đình đã lâu rồi mới có cho nên bà mới nên xài bộ móng giả để khoe với bà con chứ à. Hãy cho họ thấy bà cũng theo kịp thời trang chớ bộ. Với móng giả, bà sẽ giữ được rất lâu, ít nhứt là 2, 3 tuần lễ đó. Nếu thích thì bà trở lại tôi đắp thêm chỗ móng mới mọc còn hổng muốn giữ nữa thì có thể gỡ bỏ mà, giá cả cũng không chênh lệch làm móng tay thường bao nhiêu đâu, bà nên xài thử một lần cho vui.
 
Nói rồi, để bà khách suy nghĩ, chị Ngà chỉ bà coi hàng kệ chưng mấy chục chai nước sơn móng tay, biểu bà chọn màu trong khi chị sửa soạn bàn làm việc vì mới xong một người khách, còn bề bộn. Bà khách chọn một chai nước sơn màu hồng thật lợt. Chai nước sơn nầy đã từ lâu ít ai chọn, nằm sâu phía sau những màu xanh đỏ tím vàng đen đang được ưa chuộng.
 
Chị Ngà cười cười, nói:
 
-Ô! Bà thích màu tôi cũng thích.
 
Bà khách cười ha hả:
 
-Ừmh. Và cũng là màu chồng tôi thích. Từ xưa tới nay, nếu cần sơn móng tay bao giờ tôi cũng xài mỗi màu san hô này thôi.
 
Chị Ngà nghĩ thầm, trời, ngộ quá, tâm tình của người phương Tây có khác gì phương Đông mình đâu ta? trang điểm cho mình theo ý thích của người chồng. Vậy thì, mái tóc, bộ quần áo chắc cũng là theo ý ông chồng. Hà, vậy là bao nhiêu chuyện xưa tuôn ra, giữa thợ và người khách mới gặp coi bộ hợp “rơ” quá xá. Phải hợp nhau như bạn lâu đời mới đem tâm sự ra mà kể tách bạch cho nhau nghe chớ.  Họ nói toàn là những kỷ niệm như:
 
- Chồng tôi hay gởi thư cho tôi, hẹn hò gặp nhau sau giờ học, bên sân trường, đi bên nhau tâm sự chuyện trên trời dưới đất trừ chuyện tình yêu, đi ăn kem rồi ai về nhà nấy, là cái thời xa xưa khi chưa có cell phone, chưa có internet email… khi xa thì nhớ thấy bà nhưng khi gần thì không dám đụng nhau…
 
…ờ ờ thì tôi cũng vậy ờ ờ ờ…
 
Quả là tội nghiệp cho những mối tình xưa, nếu phải chia tay nhau, phận  ai nấy sống nhưng nhớ nhau suốt đời.
 
Chị Ngà đoán trong bụng, chắc bả cũng phải xấp xỉ trên sáu mươi.
 
Chị Ngà nhớ hồi người yêu đầu tiên đang cua chị, cũng y chang. Cũng những lá thư đầy ắp lời lẽ thương nhớ thắm thiết cho dù mới gặp nhau hồi chiều hôm qua trong sân trường. Chị nhớ con đường có lá me bay, có vệt nắng chiếu lấp lánh qua bóng lá đôi nhỏ tí xíu, có chiếc ghế trong công viên buổi trưa vàng “cúp cua”, những bước chân sánh đôi trên con đường dài xanh mát, chưa dám nắm tay nhau, đã nhớ nhau trước khi chia tay về nhà. Chị nhớ mãi cho tới bây giờ và biết rằng nhớ cho cả ngày sau.
 
Qua cả một thời gian dài đăng đẵng, sống và tranh đấu không ngừng, bao thăng trầm và thay đổi, khi tới tuổi nầy mới hiểu ra, mới rõ ra, vì sao ta không có hạnh phúc, vì sao nghĩa vợ chồng không giữ được chân người chồng phụ bạc, và hơn hết cả, tình yêu miên viễn là gì, người mình yêu thương là ai.
 
Những mối tình vụng dại đó, quá mong manh, quá ngây thơ, không biết cách giữ gìn, rồi bị áp lực của gia đình của hoàn cảnh mà để vuột mất đi, để lại trong tim bao nhiêu là tiếc nuối. Khi tình không trọn vẹn, người ta nhớ nhau mà không thể gặp nhau, không thể liên lạc được với nhau khi ngàn trùng xa cách, nhứt là khi xa cách cả đại dương, tình cảm dở dang đó cứ vương vấn mãi trong trái tim xót xa.
 
Sau cùng, với sự vui vẻ cởi mở bà khách bằng lòng làm một bộ móng giả, cho thay đổi, cho vui, cho đẹp, cho thời trang ít nhứt cũng hai ba tuần lễ. Bà nói:
 
-Thế nào ông chồng già bảo thủ và cố chấp của tôi cũng la làng.
 
Chị Ngà vừa cười vừa nói:
 
-Thì cứ để ổng la. Nhưng không sao đâu, nếu bà… ha ha ha … sợ ổng quá…ha ha ha …thì trở lại đây tôi tháo ra cho, miễn phí, miễn phí luôn nước sơn mới. Nhưng tôi cá với bà chẳng những không la làng mà ông còn hãnh diện vì vợ mình vừa làm giỏi trong bếp vừa là người đàn bà sang trọng trong phòng khách nữa cà.
 
Bà khách cười ha hả khen chị có lối ăn nói rất vui lòng người. Hẳn nhiên. “Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” kia mà.
 
Với bàn tay khéo léo dài lâu kinh nghiệm, chị đắp cho bà khách một bộ móng tay chỉ vừa dài ra chút xíu thôi cho dễ xử dụng. Bà khách cứ xoay bàn tay lại trầm trồ, miệng cười tươi lắm, “rất đẹp rất đẹp”. Tới khi bắt đầu sơn, chị Ngà mở mãi không ra cái nắp.
 
Cười vả lả chị nói:
 
- Bà đợi chút để tôi đi rửa tay, mở hổng được trơn quá vì kem thoa tay.
 
Bà khách ngăn chị lại, hỏi:
 
- Khoan, tiết kiệm nước, đang khan hiếm ha ha ha… cô có sợi dây thun không, đưa đây, tôi chỉ cho cái mẹo nầy.
 
Chị Ngà nói:
 
-D ây thun thì thiếu gì.
 
Chị kéo ngăn tủ ra, moi lấy sợi dây thun đưa cho khách. Bà khách lấy sợi thun ràng nhanh qua hai ba vòng quanh cái nắp chai rồi đưa lại chị Ngà, nói “mở đi”. Chị cầm cái nắp xoay một cái, nắp chai mở cái bựt, dễ ợt. Ngạc nhiên quá xá chị cười hớn hở, khen ríu rít:
 
- Ngộ quá, hay thiệt.
 
Bà khách cười cười, nói:
- Ùmh, trong bếp tôi lúc nào cũng có để dành vài sợi thun, loại to bản để mở các cái nắp.  Bất cứ cái nắp chai nắp keo nào cứng chắc cách mấy cũng mở được bằng sợi dây thun đấy. Sợi dây thun còn có ích chuyện khác nữa, khi đám cháu nhỏ của tôi tới tôi sẽ dùng dây thun ràng mấy cánh cửa đựng chai lọ trong bếp lại để chúng khó mở mà phá phách được... hà hà hà
 
Cô biết không, trong bếp tôi chẳng có bất cứ thứ gì mới mẻ mà họ quảng cáo tùm lum trên TiVi đâu, tôi toàn là xài mẹo vặt khi xưa mẹ tôi đã dạy cho tôi thôi. Còn nữa, cô biết không, tôi vẫn xử dụng cái miếng khui đồ hộp cầm tay nhỏ xíu của quân nhân có từ thời thế chiến thứ hai của thế kỷ trước mà chồng tôi giữ làm kỷ niệm, không cần đồ nầy kiểu nọ máy móc chi cả.
 
Rồi nhìn quanh tiệm, bà tiếp:
 
- Nầy nầy, những chậu cây kiểng trong tiệm, nếu có bị sâu, hay nếu muốn ngừa sâu, cô hãy dùng vài giọt xà bông pha với nước mà xịt lên, sẽ trừ được sâu đấy, còn nữa, nếu muốn khử những mùi thức ăn của mấy cái hộp nhựa mà cô đem thức ăn theo đó, hãy đổ một muỗng bột baking soda pha với nước mà ngâm.
 
Rồi bà kể luôn thêm vài mẹo khác nữa mà chị Ngà nói -Chắc tôi phải viết xuống sổ tay thì mới nhớ hết được bà à. Lần sau bà tới tôi sẽ có cuốn sổ để ghi.
 
Khi xong, tính tiền, bà khách nhắc là cô nhớ có sẵn cuốn sổ tay lần sau tôi sẽ chỉ cho nhiều mẹo nữa nghe không. Nói rồi bà khách “ruột” tương lai cười hà hà sảng khoái, bước ra, vừa đi vừa đưa bàn tay có móng dài màu hồng san hô lên ngắm nghía.
 
Chị Ngà nhìn theo với ánh mắt giống như ánh mắt trìu mến để nhìn mấy nhỏ bạn ngồi chung bàn những năm Trung Học hồi xưa.
 
Hồi xưa, ngày xưa, người xưa. Ai cũng có. /.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kỳ trước chúng ta đã bàn về cách ăn uống sao cho có mái tóc khỏe và mượt mà. Kỳ này sẽ bàn về cách chăm sóc mái tóc qua những cách nuôi dưỡng, làm mặt nạ cho mái tóc Bình thường, ở người khoẻ mạnh, mỗi ngày rụng khoảng 60-100 sợi tóc, vì vậy các bạn đừng lo lắng hốt hoảng khi nhìn thấy những sợi tóc rụng dính vào bàn chải, hay vương trên gối nằm. Tuy nhiên, cũng cần chú ý chăm sóc, để mái tóc luôn trong tình trạng tốt, khoẻ mạnh, và mượt mà.
Quý vị muốn làm công việc thẩm mỹ này cần liên lạc với để biết tin tức về các luật áp dụng liên quan đến xâm thẩm mỹ, vui lòng tham khảo Bộ luật Sức khỏe và An toàn California, Khoản 104, Phần 15, Chương 7 – “Nghệ thuật xâm trên thân thể”, và hỏi tin với Sở Y tế Công cộng California (www.cdph.ca.gov), cùng các văn phòng Sức khỏe Môi trường của địa phương, thành phố, và quận.
Những chiếc áo khoác nhẹ nhàng được lấy ra, sắp đặt lại cho hợp màu sắc của những đôi giày, kiểu giày, chiếc xách tay …để tạo thành thời trang mùa thu mới mẻ hơn năm trước. Nhờ chiếc áo khoác, chiếc khăn san gây chú ý, cùng với những đôi giày thay đổi hằng ngày, chúng ta không cần phải chú ý nhiều tới quần áo mặc bên trong. Đôi khi chỉ cần chiếc quần jean vừa vặn, áo thun màu trắng, hay đen ôm sát thân người là đủ.
Người ta thường nghe nói: “Nhứt da nhì dáng”. Tuy là vậy, dáng đẹp, đi đứng uyển chuyển, dịu dàng, và làn da sạch, hồng hào, mịn màng đã chiếm hầu hết nét đẹp của phụ nữ.
Ngay cả ở những điều kiện tốt nhất, đi thi cũng có thể gây căng thẳng và lo âu cho nhiều người. Thí sinh nào không nắm vững tin tức chính xác về kỳ thi, có thể gặp nhiều khó khăn. Nhằm giảm bớt lo âu và tránh thông tin sai lạc, Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) cung cấp những giải đáp sau đây cho những thắc mắc thường gặp trong kỳ thi.
Chỉ cần vài chiếc băng-đô vải trơn, hình kỷ hà, hay bông hoa tươi tắn đầy màu sắc, độ dày, hay mỏng, thêm sợi dây cột tóc, những cây kẹp nhỏ… bạn gái khéo tay có thể biến hóa thành những kiểu tóc làm duyên với băng-đô thật nhí nhảnh dễ thương. Đặc biệt những bạn có cái trán quá cao, hay quá thấp, chiếc băng đô xử dụng một cách khéo léo sẽ sửa chữa được khuyết điểm trên để mọi đường nét khuôn mặt đều hài hòa.
Dạ chị, Thấy phố xá vắng tanh vắng ngắt. Ông hướng dẫn viên chương trình đưa mình tới một nhà hàng Nhật. Ngộ lắm, ngay tiệm, vừa bước vào cửa là thấy cái màn hình như ti-vi to tổ chảng treo cao ngay giữa, ngó vô thấy mặt người đứng trước liền đó mấy chị. Ông hỏi, màn hình này để làm gì? thì người chủ tiệm chào hỏi, trả lời, đây là máy đo nhiệt độ. Máy đặt ẩn bên trong màn hình, khi mặt của khách nhìn thấy trên màn hình thì ngay lập tức có tia chiếu thẳng từ máy vô mặt họ, đo nhiệt độ và cho biết con số ngay trên màn hình. Nhiệt độ của ông là 37.5 độ C, như vậy ông không bị nóng, sốt, có thể bước vô trong nhà hàng được rồi.
Em hỏi lạc đề một chút. Em đã bị nhiễm khuẩn corona, hiện giờ đã khỏi sau 14 ngày cách ly. Như vậy, em có thuộc vào một trong những người lịch sử của đại dịch này không?
Tất cả nhân viên có bằng hành nghề đều sử dụng một dung dịch gốc cồn có hiệu quả trước khi cung cấp dịch vụ cho mỗi khách hàng và sử dụng dung dịch đó thường xuyên./ - Yêu cầu khách hàng dùng thuốc sát khuẩn tay./ - Nhân viên phải đeo khẩu trang./ -Khách hàng phải đeo khẩu trang. Tiệm phải có sẵn dung dịch sát khuẩn tay tại bàn làm việc và quầy tiếp khách.
Mùa đại dịch, tiệm quán khắp nơi đều mở cửa hạn chế, khi mua quần áo, không được mặc thử như trước, cho nên chúng ta chỉ có thể mua sắm trên mạng lưới toàn cầu gởi thẳng về nhà mà thôi. Tuy vậy, thời trang vẫn liên tục phát triển và qua hình ảnh, cũng như biết rõ ni tấc của mình thì việc mua sắm trên thế giới ảo không mấy khó khăn, càng ngày càng phổ biến. Chúng ta chỉ cần ngồi trong nhà cho an toàn, khỏi lo bịt kín mũi miệng, tha hồ mà lựa chọn, còn có thể gởi trả nếu không vừa ý món hàng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.