Hôm nay,  

Tin Mới Nhứt.

21/06/200300:00:00(Xem: 5175)
Phú Lâm viết theo lời kể của cô Đài Trang.
Thanh vừa bước vô cửa đã xon xỏn lên tiếng:
-Quí vị ơi nghe tin nầy chưa"
Thu chợp tra vấn liền:
-Tin gì tin gì, bà mới trúng số hả"
Thanh cười coi thường:
-Có mua vé đâu mà mong trúng. Bà Thu nầy lúc nào cũng nghó tới tiền tưởng ai cũng như mình. Hứ. Tin nầy là tin mới nhứt có liên quan tới nghề nghiệp.
Vừa nói Thanh vừa xề cái bàn tọa xuống ghế vừa xảnh xẹ xài giọng hơi trong phịng ngủ điệu ơi là điệu nghe phát ghét:
- Tỳ nử đâu. Bưng cho ta ly cà phê uống cho phẻ rồi ta kể cho nghe.
Láng xí, liếc con mắt có đuơi sợi chỉ:
-Hứ. Cịn lâu. Nói đi . Nghe free cho. Cặp chưn có gẩy đâu mà sai người ta" Muốn uống thì tự động mà rót .
Thanh cười hì hì:
-Cha chả. Nhà nầy hổng thể lợi dụng thời cơ mà sai ai được hết ta. Thơi. Nói free cho nghe nè. Tiệm bạn tui đang làm, chủ là người Mỹ, bửa hổm có con mẹ hội đồng xuống xét. Nó vô ngay bàn của bạn tui nó xét trước tiên, làm như là tụi nó kỳ thị người Việt mình vậy đó. Bạn tui vừa mới xong bà khách, cây dủa cịn mới tinh, mới lấy ra xài cho bà khách nầy mờ, mọi khi xài qua hai ba bộ mới dụt, mới xài cịn nguyên nó cất trở vô tủ, con mẻ bắt dính, kéo tủ ra lôi cây dủa lên, ghi phạt liền hăm lăm đồng, mẻù thị lỏ cặp mắt lộ trắng dả ra, (mẻ Mỹ đen) ngó trên bàn nail, thấy bình đựng nước liquid hổng có nhản, (nhỏ bạn mới sớt từ bình lớn ra mờ ) con mẻ quẹt thêm một điểm phạt nữa, hăm lăm đồng, tổng cộng sơ sơ đi hết 50 chục, tức ói máu. Trong tiệm có thằng cha Đại Hàn, vừa thấy con mẹ hội đồng vơ, chả bước tới chận đường làm bộ đụng vai con mẻ chả cười hề hề chào liền : “ Hey, Baby, What’up” con mẻ khối chí cũng cười cười rồi thôi. Phải chi con mẻ lại xét bàn thằng chả là dính liền. Bàn thằng chả bê bối dơ số một. Nghó có tức hông"
Tuấn hỏi:
-Tức làm gì thế" chuyện gì của you mà tức"
Thanh háy Tuấn:
- Tức dùm chớ tức làm gì. Nói thí dụ như ai vô đây phạt ông Khải kìa mà hổng phạt bà Thu, trong khi bà Thu là người dơ số một ông Khải chỉ dơ sơ sơ cở số.... bốn thôi, thì you có tức dùm bạn you hông"
Khải và Thu đồng thanh cự :
-Ê ê ê nói ai dơ số một số ba số bốn gì đó, bớ con nử nhiều chiện kia.
Thanh cười:
- Thấy chưa bà con" coi thiên hạ cà. Cả hai cái họng cùng lên tiếng một lượt... ha ha ha... Khi người ta đặng lịng nhau thì... Ừ, à trong nầy đâu phải chỉ mình nàng" Trong nầy có tới
-Cô Mười cô Tám hai cô mình muốn cô nào" Muốn dắt cổ đi đừng cho má cổ hay...
Chị Ngà ngắt ngang:
-Thôi. Cứ mãng cà rởn. Chuyện phạt sao nói tiếp nói tiếp coi nà.
Thanh nói:
-Rồi cái aaa... Nảy đương nói gì cà... ừa, cái con mẽ dịm thấy phịng Facial. Tiệm đó có hai phịng Facial. Cả hai cùng có khách cùng đóng cửa. Nó kêu bà chủ mở cửa phịng thứ nhứt ra cho nó xét. Bà chủ cãi liền:
-Nô. Phịng đó là phịng cho mướn. Người mướn hôm nay nghó bả hổng có chìa khóa, không mở được.

Con mẻ địi mở phịng kế bên. Phịng nầy có con thợ đang làm Body Massage cho khách, cửa đóng kín. Bà chủ nói khi làm massage khách trả tiền đủ cho hai tiếng đồng hồ khách đang trong tình trạng hở hang đặng nghó ngôi thoải mái tối đa, thợ không được ngưng tay bất tử, tiếng trong nghề mình nói là broke contact đó, không ai có quyền phá rối . Bả nhứt định không chịu mở cửa.
Con mẹ hội đồng coi bộ hơi sị, mẻ nói hai tiếng thì hai tiếng nô problem, mẻ đợi.
Mấy người nghó coi nó chịu trận xề cái đại bản doanh của nó lên ghế đưa cái bản mặt mo ra mà ngồi đợi.
Nó đợi đâu gần hai tiếng đồng chưa thấy khách ra, nó mới ghi giấy phạt rồi ngoe nguẩy xẹt vô tiệm khác.
Vinh nói:
-Ạ. Vậy là, chắc bả vừa mới xét mấy tiệm vịng vịng đó mỏi chân mới làm bộ đợi đặng ngồi nghó mệt luôn chớ gì. Hay là... nó biết mình lỳ theo kế hoản binh nó tha cho lần nầy để lần sau vô bất ngờ đặng nó kích...
Thanh nói:
-Ai biết đâu nà. Có điều, mình thấy rõ ràng. Chủ tiệm người Mỹ, nó hổng chịu mở cửa thì ai làm gì nó. Gặp như tiệm mình đây, nếu hổng ai biết đủ tiếng Anh theo đúng luật cự lại với nó, chắc chắn khi nó kêu mở cửa mình đã lẹ lẹ mở cửa cho nó xét mau mau đặng đi ra khỏi tiệm cho rồi, sợ để càng lâu nó càng moi móc thêm điều sai nầy điều quấy nọ tức muốn đập đầu vô vách...
Thu trả đủa hồi nảy:
-Ủa. Thanh qua Mỹ hồi nào mà coi bộ rành luật lệ sáu câu vây"
-Mới wa. Wa mới wa. Gần hai chục năm.
Thu cười:
-Xạo ke. Đía vừa vừa thôi. Bà bị ông chệt dụ dổ mới qua chưa tới ba năm, hồi mới vô đây khai tùm lum rồi đừng tưởng tui mất trí nhớ như bà. Hồi nhỏ tui có bị té giếng chớ hổng có đập đầu vô vách như bà ...
Nghe thấm ý Thanh dể dải cười hề hề:
- Mụ nầy nhớ dai thiệt ta ơi. Dân té giếng mà vừa gì! Ừa trở lại vụ con mẹ hội đồng. Tụi nầy ác lắm nó hổng để cho mình mần ăn...
Láng nói:
-Nói vậy cũng có chổ sai. Tụi nầy nó đi làm việc, nó phải làm đúng việc của nó chớ. Nếu vô tiệm xét mà ai cũng hồn tồn hết thì hơi vô lý. Đang mài móng tay dủa móng chân, tóc tai đổ tháo tùm lum chưa kịp cầm cây chổi đồ nghề cái dơ cái sạch để chung chưa kịp lựa riêng ra làm sao mà sạch sẻ “chăm phần chăm” được.
Thanh họa theo:
- Bởi vậy mới nói. Rồi y đổi giọng - Ừa. Sao nhỏ Trang về bển thăm nhà lâu quá hén. Lo quá. Hổng biết nó có bịnh hoạn gì hông" Bịnh Sars đó ...
Thu nói:
- Nếu bịnh là nó đã cho mình hay rồi. Hay là... nó dìa bển cưới chồng"
Kim nhìn Thu với cái nhìn “đi guốt vô bụng chị”:
-Hưm. Làm như ai cũng... nghó về chuyện chồng với con như nhà ngươi. Lâu rồi hổng về, lần về lần khó phải ở chơi cho đã chớ. Hổm coi TiVi thâý chiếu cảnh bên Cam Bốt người ta ngồi chồm hổm dưới đất ăn chè đậu xanh, nói là để chống lại bịnh Sars.!
Loan nói:
-Thôi thôi. Nói chiện vô lý! Dẹp cái vụ đậu xanh đậu đỏ bịnh “xa” bịnh “ xiết” đó đi. Nghe nói sắp tới hạn xét tiệm nữa rồi. Dọn dẹp!

Phú Lâm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kỳ trước chúng ta đã bàn về cách ăn uống sao cho có mái tóc khỏe và mượt mà. Kỳ này sẽ bàn về cách chăm sóc mái tóc qua những cách nuôi dưỡng, làm mặt nạ cho mái tóc Bình thường, ở người khoẻ mạnh, mỗi ngày rụng khoảng 60-100 sợi tóc, vì vậy các bạn đừng lo lắng hốt hoảng khi nhìn thấy những sợi tóc rụng dính vào bàn chải, hay vương trên gối nằm. Tuy nhiên, cũng cần chú ý chăm sóc, để mái tóc luôn trong tình trạng tốt, khoẻ mạnh, và mượt mà.
Quý vị muốn làm công việc thẩm mỹ này cần liên lạc với để biết tin tức về các luật áp dụng liên quan đến xâm thẩm mỹ, vui lòng tham khảo Bộ luật Sức khỏe và An toàn California, Khoản 104, Phần 15, Chương 7 – “Nghệ thuật xâm trên thân thể”, và hỏi tin với Sở Y tế Công cộng California (www.cdph.ca.gov), cùng các văn phòng Sức khỏe Môi trường của địa phương, thành phố, và quận.
Những chiếc áo khoác nhẹ nhàng được lấy ra, sắp đặt lại cho hợp màu sắc của những đôi giày, kiểu giày, chiếc xách tay …để tạo thành thời trang mùa thu mới mẻ hơn năm trước. Nhờ chiếc áo khoác, chiếc khăn san gây chú ý, cùng với những đôi giày thay đổi hằng ngày, chúng ta không cần phải chú ý nhiều tới quần áo mặc bên trong. Đôi khi chỉ cần chiếc quần jean vừa vặn, áo thun màu trắng, hay đen ôm sát thân người là đủ.
Người ta thường nghe nói: “Nhứt da nhì dáng”. Tuy là vậy, dáng đẹp, đi đứng uyển chuyển, dịu dàng, và làn da sạch, hồng hào, mịn màng đã chiếm hầu hết nét đẹp của phụ nữ.
Ngay cả ở những điều kiện tốt nhất, đi thi cũng có thể gây căng thẳng và lo âu cho nhiều người. Thí sinh nào không nắm vững tin tức chính xác về kỳ thi, có thể gặp nhiều khó khăn. Nhằm giảm bớt lo âu và tránh thông tin sai lạc, Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) cung cấp những giải đáp sau đây cho những thắc mắc thường gặp trong kỳ thi.
Chỉ cần vài chiếc băng-đô vải trơn, hình kỷ hà, hay bông hoa tươi tắn đầy màu sắc, độ dày, hay mỏng, thêm sợi dây cột tóc, những cây kẹp nhỏ… bạn gái khéo tay có thể biến hóa thành những kiểu tóc làm duyên với băng-đô thật nhí nhảnh dễ thương. Đặc biệt những bạn có cái trán quá cao, hay quá thấp, chiếc băng đô xử dụng một cách khéo léo sẽ sửa chữa được khuyết điểm trên để mọi đường nét khuôn mặt đều hài hòa.
Dạ chị, Thấy phố xá vắng tanh vắng ngắt. Ông hướng dẫn viên chương trình đưa mình tới một nhà hàng Nhật. Ngộ lắm, ngay tiệm, vừa bước vào cửa là thấy cái màn hình như ti-vi to tổ chảng treo cao ngay giữa, ngó vô thấy mặt người đứng trước liền đó mấy chị. Ông hỏi, màn hình này để làm gì? thì người chủ tiệm chào hỏi, trả lời, đây là máy đo nhiệt độ. Máy đặt ẩn bên trong màn hình, khi mặt của khách nhìn thấy trên màn hình thì ngay lập tức có tia chiếu thẳng từ máy vô mặt họ, đo nhiệt độ và cho biết con số ngay trên màn hình. Nhiệt độ của ông là 37.5 độ C, như vậy ông không bị nóng, sốt, có thể bước vô trong nhà hàng được rồi.
Em hỏi lạc đề một chút. Em đã bị nhiễm khuẩn corona, hiện giờ đã khỏi sau 14 ngày cách ly. Như vậy, em có thuộc vào một trong những người lịch sử của đại dịch này không?
Tất cả nhân viên có bằng hành nghề đều sử dụng một dung dịch gốc cồn có hiệu quả trước khi cung cấp dịch vụ cho mỗi khách hàng và sử dụng dung dịch đó thường xuyên./ - Yêu cầu khách hàng dùng thuốc sát khuẩn tay./ - Nhân viên phải đeo khẩu trang./ -Khách hàng phải đeo khẩu trang. Tiệm phải có sẵn dung dịch sát khuẩn tay tại bàn làm việc và quầy tiếp khách.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.