Hôm nay,  

Phấn Son

16/07/200500:00:00(Xem: 2724)
Phú Lâm
(tiếp theo)
Thanh cười chọc quê:
- Chời chờiiii chị làm như chùaaa, chị làm như ai cũng rảnh rỗi đưa mặt cho chị thí nghiệm. Nhỏ nầy coi quê quê vậy chớ đâu có ngu bà nội. Sao chị hổng mượn mặt của nhỏ Láng cà. Đó là một khuôn mặt có nhiều chi tiết để tập trang điễm sao cho từ ... từ... từuùu... aaa từ aaa
Láng nhào vô liền:
- Từ sao" từ sao" có phải Thanh muốn nói từ xấu tới đẹp hông" nói đại đi.
Thanh cười ngất:
- Hổng phải sao mà nhảy vô họng tui ngồi vậy cô nương. Ý tui muốn nói là là là Láng có cặp mắt với mí trên hơi hơi bụp, hơi xếch, gò má hơi cao, khuôn mặt hình tam giác dài, mấy người học về nghề trang điễm khoái lắm vì có nhiều chi tiết đễ trang điễm cho nổi bật những nét sắc sảo đó lên chớ tui có nói gì xấu đâu mà cô nương tính gây vậy chaaa... tại vì tui kiếm chữ chưa ra là bà nhảy đong đỏng lên hà.
Tuấn xen vô:
- Ối giời cô Thanh nói đúng lắm đấy. Quả thật cô Láng có một khuôn mặt như minh tinh đấy. Nầy nầy, hảy nhìn nầy, đôi môi đầy đặn, ối giào, đôi môi nầy nhiều người mỗi ba tháng hay sáu tháng một lần phải đi mỹ viện đễ chích cho mộng lên mà cô đã có sẵn rồi, chả phải tốn mỹ kim, chỉ cần viền đường môi lên cho rõ nét là ôi thôi... tôi còn muốn hôn!
Vừa nói Túân vừa xấn xấn lại gần, bị Láng vừa đẩy vừa dẩy nẩy vừa khoác khoác tay như đuổi ruồi:
- Thôi cha, đừng lợi dụng cơ hội dùm con cái cha, đây là chị Láng chớ hổng phải mấy con nhỏ “thiếu niên” thơ ngây ngờ ngạc con nai vàng ngơ ngác đâu mà cha tính bơm ngọt rồi làm bộ nhào nhào tới. Tránh chỗ khác cho người ta làm việc. Rồi. Được. Nếu nói vậy thì tui cho chị Ngà mượn đại cái mặt của tui để chị trang điễm thử coi coi tui có trở thành minh tinh hông nè. Mà điềuuu, tui giao trước à nghe, tui muốn chị trang điễm làm sao cho tui giống như như ... như con Tiêu Phương Phưong hay con Trần Bảo Châu tui mới ưng.

Chị Ngà cười ngất:
- Trời trời! giống ai hổng giống lại muốn giốngTiêu Phương Phương với Trần Bảo Châu!. Thanh ơi em sống trong dĩ vãng! Hai bà đó già ngắt rồi nhỏ ơi. Hiện tại có cái cô gì mà cổ đóng trong phim Tàng Long Phục Hỗ đó, vừa trẻ vừa đẹp đang nổi tiếng ai cũng biết đó đó đó, muốn giống nó hông"
Khải nói:
- Nầy nầy các chị các cô đi sai vấn đề rồi. Thế tại “nàm thao” mà khi trang điễm lại muốn giống người khác" để làm “rì”" tại sao không trang điễm để làm cho mình đẹp hơn lên thời mới là đặc điễm riêng của mình chớ. Các cô làm tôi buồn cười quá thế. Sai vấn đề!
Thanh cười:
- Ối tui làm bộ nói chơi cho vui vui vậy thôi chớ ai mà hông biết chuyện đó, ông làm như ông là nhà chuyên môn khảo kíu sắc đẹp phụ nữ vậy hà. Thôi. Ngưng dà chuyện. Nè chị Ngà, cho chị mượn nè... Nhớ đánh phấn thoa son làm nhẹ nhẹ một chút nghe, da mặt tui mõng lắm à, dễ bị phản ứng lắm nghe.
Kim xì một cái dài:
- Xí. Chảnh!. Mới bưng cái xây đi khắp đầu làng cuối xóm bán bánh cam bánh còng đây, dầm mưa dãi nắng cả ngày đây, mới qua có vài năm đã chảnh, thấy ghét! Làm như con vua!
Thanh cười hí hí, chẵng những hông giận mà còn chọc lại:
- Còn bà" Bà là cái gì" Tui nhớ bà hồi đó gánh một gánh cháo lòng đi bán cùng trong khu Bà Chiểu Phú Nhuận nè, phải hông" Đừng có chối. Tui nhớ hai đứa mình có gặp nhau mờ. Tui ăn cháo của bà, bà ăn bánh cam của tui, phải hông nà"
Kim cười ngất:
- Chời! Sao nhớ dai thếeéê... Phải chi nhớ bài nhớ vỡ được như vậy thì bà đâu có, thi lần nào rớt lần đó, nhớ người yêu được vậy thì bà đâu mà ở không lâu quá xá vậy hà!
Chị Ngà đẩy Thanh ngồi xuống, nạt:
- Thôi. Ngồi xuống cho tui làm việc để khách vô thì hết thì giờ. Nói bá xàm bá láp gì đâu không, hai con quỉ.!
Phú Lâm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngọc Anh ơi. Lâu quá không email cho Ngọc Anh nhưng Dung vẫn theo dõi trang Thời Trang Thẩm Mỹ Việt Báo thường xuyên đó. Hôm nay Dung có chuyện muốn hỏi Ngọc Anh nè. Mình đang xài kem dưỡng da hiệu Shiseido. Nghe nhiều người nói nên xài thêm nước hoa hồng để làm se
Khi chúng ta cảm thấy nhức đầu, mệt mỏi, thường có thói quen lấy tay vò tóc, hay xoa bóp theo đường viền chân tóc, cảm giác thư dãn hơn. Mái tóc cũng là một phần quyến rũ của thân thể. Bạn biết gì về phần thân thể này" 1- Có trung bình 100,000 sợi tóc trên đầu. 2- Chiều dài kỷ lục thế giới
Không được xử dụng dòng điện faradic nếu nó làm cho khách bị đau, bị khó chịu, nếu làn da bị quá đỏ, hay khách có quá nhiều răng bọc vàng, áp huyết cao, vi ti huyết quan bị bể hay có quá nhiều mụn bọc có mủ. Không bao giờ xử dụng dòng Faradic hay Sinusoidal lâu quá 15 hay 20 phút.
Những kiểu tóc ngắn, tóc dài, dễ thương nhất, và sắc màu thời trang hòa dịu của mùa hè.
Chúng ta, chuyên viên thẩm mỹ và chuyên viên dưỡng da được quyền dùng đèn trị liệu để chửa trị vài sự bất bình thường của làn da. Đèn trị liệu gồm có tia cực tím (ultraviolet) tia hồng ngoại (infrared) đèn màu trắng, màu đỏ và đèn màu xanh. Mỗi loại đèn có công dụng khác nhau. Sau đây là
Khi em bé chào đời, làn da mỏng manh, mịn màng thơm ngát mùi sữa. Em bé bắt đầu được tắm rửa nhẹ nhàng bằng nước với rất ít xà bông. Theo thời gian em bé lớn dần. Làn da ngày càng dùng nhiều hơn những loại xà bông, dầu, kem, phấn, lotion v…v… Theo tuổi lớn, thể xác thay đổi theo chu
Em làm nghề Nail, chưa có nhiều kinh nghiệm lắm. Tuần rồi em làm móng tay móng chân nước cho bà khách Mỹ trắng. Sau khi ngâm nước xà bông, chùi rửa sạch sẽ em dũa cho bà ấy xong, sau khi đẩy da, em thoa cuticle oil, nhưng tai hại quá, em lại lấy lộn chai primer. Khi em thoa lên
Khi chúng ta học ngành Thẩm Mỹ, luôn luôn được quí vị hướng dẫn viên nhắc nhở, đọc thật kỹ cách làm, nhãn hiệu trên các chai, hộp, đọc kỹ thành phần chế tạo v…v… Tất cả những nhắc nhở trên giúp chúng ta rất nhiều trong việc thành công nghề nghiệp. Danh sách đơn giản sau đây giúp chúng
Đặc tính chung của hai dòng điện nầy là sức đẩy tới, kích xúc bắp thịt và làm co lại. Nói riêng, dòng điện Faradic còn có những lợi ích khác như: a/ Lấy đi chất cặn bã trong cơ thể b/ Làm tăng sự lưu thông của máu c/ Làm tan sự tụ máu d/ Làm tăng khả năng của các hạch các tuyến e/ Kích thích


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.