Hôm nay,  

Lễ Tạ Ơn

22/11/200300:00:00(Xem: 3574)
Tuần tới là lễ Tạ Ơn. Lại thêm một năm nữa. Mau quá xá quà xa. Cái tuổi già cũng đuổi liền theo đuôi sát nút. Mà lạ, càng lớn tuổi chừng nào ngày qua càng lẹ như gió chừng nấy. Bỡi vậy người ta mới nói đời người “ như bóng câu qua cửa sổ” Ngựa mà phi thì nhanh biết chừng nào"
Để nhớ lại coi năm ngoái tiệm mình đã làm gì tỏ lòng cám ơn thân chủ hông kìa" Trời, mới đó mà cũng hổng nhớ rõ nữa. Thiệt tình. Đầu óc mình lóng rày nó làm sao á. Cứ mù mù mờ mờ quên đầu quên đuôi. Cũng tại bị vì rằng lẽ, bận làm việc quá.
Ờ, bữa trước nghe trong đài radio, chương trình hỏi đáp vụ gì đó, có một ông gọi điện thoại vô đặng bàn cãi. Mở đầu thì ổng ừ ậm ự một hồi, xướng ngôn viên đài mới nhắc khéo “ ông có ba chục giây xin giới thiệu tên...” Ông ta mới nói tên xong còn hưm hẹ một hơi rồi cứ mỗi một câu là ổng chêm vô, ... “thế thì rằng thì là vì bởi ...” làm mất hết thì giờ của người ta. Sau cùng cũng chả ai hiểu rõ ổng muốn bàn về vấn đề gì nữa.
A, mình cũng đi lạc đề nữa rồi. Bởi, đã nói mờ, đầu óc lúc nầy nó làm sao á.
Năm ngoái tiệm có làm một vài món thức ăn vô đãi những thân chủ. Năm nay đở quá, có cái nhà hàng Việt Nam sắp mở khích bên, mình cứ qua đó mua thức ăn đem về là xong, phẻ.
Mỗi năm cứ đến ngày lễ nầy là chị Ngà nhớ.
Nhớ những ngày được bảo lảnh mới bước chân lên xứ nầy. Cũng vì sống trong nước chiến tranh rồi dưới chế độ cộng sản khổ sở lúc nào cũng nơm nớp nghi ngờ cùng lo sợ. Sợ bị gạt, ghét tụi công chức công an, rồi phải hy sinh mạng sống vượt biên đại cho nên qua tận đây rồi mà mình vẫn còn vác theo những sự nghi ngờ đó. Nghi người xung quanh nghi luôn lòng dạ tốt của người ta.

Tới công sở làm giấy tờ, đi học đi thi thì tự nhiên không tin, mang đầy ác cảm với những người công chức giám thị giám khảo người Việt...
Người vầy người khác. Có người vẫn còn mang tật hống hách nhưng cũng có những người thành thật muốn giúp đở đồng hương. Vơ đủa cả nắm sao được".
Chị nhơ,ù với gia đình bảo lảnh gia đình chị, chị đã có lúc nghi người ta lảnh chị để có thêm nhân mạng đặng... trừ thuế lợi tức!
Về sau khi đã đi làm việc đã hiểu biết về đời sống của xả hội Mỹ rồi, chị hối hận quá.
Chị mới tới lui gia đình người ơn đầu, nói lời cám ơn thật tình từ đáy lòng mình.
Chị muốn tạ ơn Trời Phật và tất cả người đã giúp gia đình chị có được đời sống ngày hôm nay.
Tạ ơn trận cháy khủng khiếp năm nay gió đẩy dạt qua hướng khác tha cho nhà mình, cũng ở gần gần đó chớ đâu. Tội nghiệp cho những người nhà cửa tiêu tan, tạ ơn Trời Phật cho sinh mạng còn. Còn người còn của.
Nhưng, một điều mà chị thành tâm cảm tạ là bản tin:
Vào lúc 10:30 sáng chủ nhật ngày 2 tháng 11 năm 2003 tại City Hall Thành Phố El Monte số 11333 Valley Blv. El Monte CA 91731. Cộng đồng người Việt tại Los Angeles sẽ tổ chức lễ tiếp nhận Nghị quyết công nhận Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là biểu tượng chính thức của người Việt tỵ nạn.
Ôi lá cờ trân quý. Dọn nhà tới đâu, trong phòng khách chổ trang trọng nhứt là chị treo lá cờ lên. Bây giờ lá cờ đã được chính thức biểu tượng cho thế hệ đầu tiên lưu vong của mình.
Chị thành thật từ đáy lòng, cảm tạ những người đã bỏ hết sức tâm huyết của mình để tranh đấu và thành công rất đáng phục, một điểm thắng lợi cao cả nhứt, đối với chị.
Lễ Tạ Ơn 2003
Phú Lâm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Quí vị muốn tránh cảm giác choáng váng hay nhức đầu dữ dội sau khi uống rượu chăng ? Hãy ăn vài lát dưa leo trước khi đi ngủ. Khi thức dậy, quí vị sẽ thấy tỉnh táo và hết nhức đầu. Dưa leo chứa một lượng đường vừa đủ, các loại vitamin B, và các chất điện giải để tái bổ sung những tinh chất sinh tố cần thiết mà cơ thể đã bị mất đi, hầu tái lập sự cân bằng, xua tan cảm giác choáng váng hay nhức đầu.
Mùa thu, mùa đẹp nhất trong năm khi những ngọn gió thu thổi nhẹ, xua tan cơn nóng mùa hè. Những chiếc khăn choàng cổ mỏng nhẹ được lôi ra từ tủ, phủ quanh bờ vai hờ hững, nhẹ nhàng đủ ấm, hay dầy hơn một chút, quấn quanh cổ, vừa làm đẹp vừa mang lại ấm áp dễ chịu.
Xời. Mới mấy năm. Xời. Đánh chút phấn thoa chút son thì sao mét chằng? Móng tay sạch sẻ sơn nước bóng thì sao phải dấu dấu? Tui đây đứng đủ hai chục năm. Tui đây hửi mùi thuốc uốn tóc, đủ 20 năm. Đau lưng đau tay đau chưn đau cùng mình, đủ 20 năm mà chưa than. Nè nghe tui nói nè mấy cậu mấy cô. Dù sao tui cũng đi trước quí vị vài... chục năm, lấy kinh nghiệm ở đời nói chuyện chơi nè, nghề nào cũng có cái tốt cái xấu cái hay cái dở...
Móng tay mọc trung bình 1/8 inch (1/2 cm) mỗi tháng, bạn nên dặn khách trở lại sau 3-4 tuần lễ để đắp thêm chỗ móng mới mọc ra. Nếu móng bị hở trước thời gian ấy, người khách cần phải trở lại ngay, nếu không sửa chữa chỗ bị hở sẽ vô nước, có thể mọc nấm, làm môi trường cho vi trùng xâm nhập rất nguy hiểm.
Nếu bạn ăn điều độ, uống đủ nước mỗi ngày, nghỉ ngơi đúng lúc, bạn sẽ có một làn da tươi trẻ và mái tóc mướt mịn. Chăm sóc và nuôi dưỡng mái tóc rất quan trọng. Điều quan trọng hàng đầu để có mái tóc đẹp là sạch sẽ và đầy đủ dưỡng chất nuôi tóc.
Những chiếc quần bò (jean) cũ kỷ, nhưng vẫn còn rất tiếc không muốn bỏ, bạn hãy cắt ngắn lên, tạo thành chiếc quần ngắn bụi đời mặc mùa hè rất dễ thương, vải càng cũ, càng bạc màu càng đẹp .
Sinh tố dâu có đầy đủ những sinh tố như calcium, A, B
Tôi nghỉ làm đi xuyên mấy tiểu bang dự đám cưới ông anh họ, sẵn dịp xả hơi luôn. Con người có khối óc trái tim và cơ thể. Hãy cứ thuận theo sự tuần hoàn cần thiết, hãy sống cho thoải mái tí, các chị ạ. Em nói điều này xin lỗi chị Ngà và các anh chị em trước nhé, trừ anh chị Vinh anh chị Khải ra, tôi thấy trong tiệm này, mấy ai vui vẻ trong chuyện tình yêu, trong cuộc sống gia đình? Nói tôi nghe.
Nếu bạn có đôi chân dài thon thả, muốn khoe qua chiếc áo đầm, bí quyết mặc sao cho vừa tăng phần gợi cảm của đôi chân đẹp, vừa nhu nhã, thanh lịch, nên chọn áo đầm mini ngắn khoảng trên giữa đùi, và nhất định áo phải có tay dài, thân áo ôm gọn sát vào người, cổ áo dạng tròn, cổ ngang, hay trái tim đều đẹp. Hai màu gây ấn tượng nhất là màu đỏ và màu đen.
Quần “jean” lúc nào cũng đẹp và hợp thời. Chọn kiểu vừa vặn, ôm sát phần đùi giúp thân hình nhìn thêm thon thả.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.