Hôm nay,  

Se Lông Mặt (kỳ 3)

07/06/200300:00:00(Xem: 5607)
Chị Ngà hỏi:
-Sao" chị Loan. Treo bảng được chưa" Sợi chỉ nầy tui kéo dài thoòng rồi đa.
Loan ngần ngừ:
-Thì được. Treo thì treo.
Thu chen vô:
-Chị nói sao nghe xụi lơ... Mà sao... bả làm đau thấy cha...
Chị Ngà nổi máu tự ái nghề nghiệp, sừng lên liền:
-Đâu. Ai se lông mặt dám nói hổng đau chỉ tui coi, tui bưng mâm trái cây đi bái sư phụ liền.
Thu nói:
-Em đâu có nói là người ta làm hổng đau. Em chỉ hỏi chị sao chị làm... đau thấy mồ. Có gì mà cự.
Chị Ngà nói:
-Taị tui tức . Mấy người hổng biết mánh lới gì hết. Người ta quảng cáo là hổng đau cho mình bước vô tiệm, ngồi xuống đưa mặt dưới tay họ rồi là đau chớ, hổng đau nhiều cũng đau ít. Mình phải thành thật với khách chớ. Mình phải nói trước cho khách biết là cũng hơi đau đau, như kiến cắn. Nhớ hông, Có Đau Mới Đẹp (tui viết bằng chử Hoa đàng hoàng à) Giải phẩu thẩm mỹ đó, dầu cho có đi tới bác sĩ thượng thặng trả giá cao nhứt như những người nghệ sĩ minh tinh màn bạc nổi tiếng đó, chích mủi thuốc tê đầu tiên vô là đau muốn dẩy tê tê luôn.
Loan giảng hòa:
-Thôi thôi. Đang bàn vụ treo bảng. Đề bảng làm sao chị Ngà"
Chị Ngà nói:
-Thì hổm tui có nói rồi đó. Đề cho kêu: Se Lông Mặt Gia Truyền.
Thanh cằn nhằn:
-Sao bà nầy chịu cái chử “gia truyền” quá vậy há". Đâu phải bán thuốc Hãi Cẩu Bổ Thận ...
Chị Ngà nói bả lả:
-Hổng phải. Gia truyền ý tui muốn nói là Se Lông Mặt bằng tay, nghề học từ trong nhà ra. Mấy người hổng biết chớ có người mới học, bày ra se bằng máy, nghe nói còn đau thấu trời kìa, khó làm nữa. Mình quảng cáo làm bằng tay khách người mình thì dư biết rồi còn khách Mỹ họ cũng khoái mấy cái vụ làm bằng tay lắm nghe, tâm lý mờ, cũng như ai bán những món gì làm bằng tay, ai nấu ăn món nào “home made” là bán đắt hà.
Thanh rù rì:
-Em hỏi thiệt chị Ngà nhe. Ai dạy mà chị biết se"
Chị Ngà đôi mắt mơ màng xa xăm:
-Tui cũng nói thiệt cho nghe, hổng ai dạy hết á, học mình ên. Hồi nhỏ nhà tui ở Chợ Củ, gần đường Hàm Nghi đó nhớ hông, ở chung với người Tàu. Một căn phố hai từng mà chứa năm gia đình. Có bà xẩm ở từng trên ưa xuống se lông mặt cho má tui, thấy ngộ ngộ tui cũng bứt sợi chỉ học cho được. Làm chơi ý mà. Vậy mà bây giờ kiếm ăn...
Vừa nói tới đây chị Ngà lấy tay chậm chậm nước mắt.
Thu nhíu mày:
-Gì vậy chị Ngà.
Chị Ngà hít hít mũi:
-Nhớ bà xẩm quá!.
Loan nói:
-Chị làm tui cũng nhớ nhà quá. Chị còn nhớ Chợ Lớn hông" chị biết trên đường Đồng Khánh đó, ngồi trên lề đường có một bà xẩm già lắm, bả chuyên môn vá quần áo. Bả vá khéo khỏi chê. Cái áo rách một lổ bả vá lại mất luôn cái lổ. Còn bả mạng thì in như sợi chỉ dệt vô vậy đó. Lành lặn. Đâu phải là nghề nghiệp gì đâu" bà già rồi, bà dùng sự khéo tay của mình để kiếm chút đỉnh tiền bỏ túi. Hồi nhỏ mình hổng biết chớ bây giờ nhớ lại thấy tội nghiệp ghê. Bả mang đôi hài bằng vải nhỏ híu như giày của đứa con nít hà, chân đi chập chửng, mới đầu tui tưởng bả có tật sau hiểu ra là chân bả bị bó hồi nhỏ. Hồi xưa bên Tàu ai được bó chân là tiểu thơ đó nghe. Chừng qua Việt nam về già thả lỏng chân ra thành chân có tật luôn.

Loan thở ra, tiếp:
-Gặp như ở đây mỗi lần cần lên lai quần lên trôn áo mấy người thợ sửa đồ trong tiệm giặt ủi đập thẳng tay, mỗi một đường may ăn sáu đồng bạc. Bữa hổm chồng tui bị rớt tàn thuốc lá lủng một lổ lên cái áo lớn, đi mướn người mạng, nó ăn đành đoạn hai mươi lăm đồng bạc!
Láng nói:
-Em cũng nhớ hồi đó có bà xẩm già bán chè. Chè đậu đỏ bột bán nước cốt dừa, chè chí mè phủ, chè đậu xanh, ngày nào bả cũng còng lưng gánh một gánh, dựa gánh chổ ngang bùng binh Sài Gòn, dưới phòng trà Hòa Bình đó, mấy chị còn nhớ hôn" Bả bán chè ngon lắm, ngày nào đi học ngang em cũng ghé lại ăn một chén, đâu có tiền mà ăn nhiều. Một chén nhỏ xíu ăn còn thèm. Ngày nào cũng ăn. Em nhớ có khi bả múc thêm cho em tí xíu... tội nghiệp quá...
Nói rồi Loan Láng cũng lấy khăn giấy ra chậm chậm mắt. Cả tiệm mấy cô cùng ứa ứa, cặp mắt ai cũng đỏ đỏ...
Tuấn Khải Vinh cùng cười rộ lên. Khải nói:
-A. Các chị nầy lạ thật. Đang bàn cải vấn đề tấm bảng treo quảng cáo Se Lông Mặt rồi bây giờ bổng dưng ai cũng ngồi trù thế kia" Thôi thôi chuyện quá khứ xưa như quả địa cầu rồi bỏ qua bỏ qua nhắc lại làm chi cho mặt mày ủ dột nhăn nhó như khỉ mút chanh thế kia các chị"""
Xây qua chị Ngà Vinh hỏi:
-Vậy chị Ngà có biết tiếng Tàu hông"
-Biết sơ sơ. Tụi bây con trai vô tâm, có bao giờ nhớ tới mấy “chiện” kỷ niệm vậy đâu, ba thằng quỷ chùa chắc chỉ biết ăn rồi đi phá làng phá xóm.... Các chị đây đang buồn nhớ nhà nhớ quê hương muốn chết mà ba tên hà bá tam đại gian tặc đứng đó cười nhăn răng như ba con khỉ đột. Ừa. Hồi nhỏ tui chơi với con nít Tàu tui nghe tiếng Quãng hiểu hết trơn. Bây giờ quên rồi. Ai nói chậm chậm thì cũng hiểu hiểu vài tiếng, nói mau quá là bí lù. Mấy người biết hông nghề Se Lông Mặt có đường lắm nha, thấy tui viết bằng chử Hoa hông" tui nhớ hồi đó Má tui cứ lâu lâu biểu tui chạy lên lầu mượn bà xẩm xuống se cho Má, ngứa quá ... bây giờ tui biết là khi lông mọc lại làm mặt mình ngứa, bởi vậy khi mình có khách rồi họ sẽ là khách thường xuyên trở lại vì họ sẽ bị ngứa chịu hổng nổi. Ăn thua là mình phải theo luật vệ sinh...
Thanh hỏi:
-Vụ se lông mặt nầy người ta có se luôn lông tay chân hông chị"
Chị Ngà nói:
-Hồi nào tới giờ có nghe ai nói gì về vụ se lông tay chân đâu. Tay chân mình làm wax thì mau hơn nhiều. Rồi, để dựng bảng lên, mình thêm được một “chiện” làm ra tiền hé quí vị.
Phú Lâm
Ngày 28 tháng 5, 2003

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kỳ trước chúng ta đã bàn về cách ăn uống sao cho có mái tóc khỏe và mượt mà. Kỳ này sẽ bàn về cách chăm sóc mái tóc qua những cách nuôi dưỡng, làm mặt nạ cho mái tóc Bình thường, ở người khoẻ mạnh, mỗi ngày rụng khoảng 60-100 sợi tóc, vì vậy các bạn đừng lo lắng hốt hoảng khi nhìn thấy những sợi tóc rụng dính vào bàn chải, hay vương trên gối nằm. Tuy nhiên, cũng cần chú ý chăm sóc, để mái tóc luôn trong tình trạng tốt, khoẻ mạnh, và mượt mà.
Quý vị muốn làm công việc thẩm mỹ này cần liên lạc với để biết tin tức về các luật áp dụng liên quan đến xâm thẩm mỹ, vui lòng tham khảo Bộ luật Sức khỏe và An toàn California, Khoản 104, Phần 15, Chương 7 – “Nghệ thuật xâm trên thân thể”, và hỏi tin với Sở Y tế Công cộng California (www.cdph.ca.gov), cùng các văn phòng Sức khỏe Môi trường của địa phương, thành phố, và quận.
Những chiếc áo khoác nhẹ nhàng được lấy ra, sắp đặt lại cho hợp màu sắc của những đôi giày, kiểu giày, chiếc xách tay …để tạo thành thời trang mùa thu mới mẻ hơn năm trước. Nhờ chiếc áo khoác, chiếc khăn san gây chú ý, cùng với những đôi giày thay đổi hằng ngày, chúng ta không cần phải chú ý nhiều tới quần áo mặc bên trong. Đôi khi chỉ cần chiếc quần jean vừa vặn, áo thun màu trắng, hay đen ôm sát thân người là đủ.
Người ta thường nghe nói: “Nhứt da nhì dáng”. Tuy là vậy, dáng đẹp, đi đứng uyển chuyển, dịu dàng, và làn da sạch, hồng hào, mịn màng đã chiếm hầu hết nét đẹp của phụ nữ.
Ngay cả ở những điều kiện tốt nhất, đi thi cũng có thể gây căng thẳng và lo âu cho nhiều người. Thí sinh nào không nắm vững tin tức chính xác về kỳ thi, có thể gặp nhiều khó khăn. Nhằm giảm bớt lo âu và tránh thông tin sai lạc, Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) cung cấp những giải đáp sau đây cho những thắc mắc thường gặp trong kỳ thi.
Chỉ cần vài chiếc băng-đô vải trơn, hình kỷ hà, hay bông hoa tươi tắn đầy màu sắc, độ dày, hay mỏng, thêm sợi dây cột tóc, những cây kẹp nhỏ… bạn gái khéo tay có thể biến hóa thành những kiểu tóc làm duyên với băng-đô thật nhí nhảnh dễ thương. Đặc biệt những bạn có cái trán quá cao, hay quá thấp, chiếc băng đô xử dụng một cách khéo léo sẽ sửa chữa được khuyết điểm trên để mọi đường nét khuôn mặt đều hài hòa.
Dạ chị, Thấy phố xá vắng tanh vắng ngắt. Ông hướng dẫn viên chương trình đưa mình tới một nhà hàng Nhật. Ngộ lắm, ngay tiệm, vừa bước vào cửa là thấy cái màn hình như ti-vi to tổ chảng treo cao ngay giữa, ngó vô thấy mặt người đứng trước liền đó mấy chị. Ông hỏi, màn hình này để làm gì? thì người chủ tiệm chào hỏi, trả lời, đây là máy đo nhiệt độ. Máy đặt ẩn bên trong màn hình, khi mặt của khách nhìn thấy trên màn hình thì ngay lập tức có tia chiếu thẳng từ máy vô mặt họ, đo nhiệt độ và cho biết con số ngay trên màn hình. Nhiệt độ của ông là 37.5 độ C, như vậy ông không bị nóng, sốt, có thể bước vô trong nhà hàng được rồi.
Em hỏi lạc đề một chút. Em đã bị nhiễm khuẩn corona, hiện giờ đã khỏi sau 14 ngày cách ly. Như vậy, em có thuộc vào một trong những người lịch sử của đại dịch này không?
Tất cả nhân viên có bằng hành nghề đều sử dụng một dung dịch gốc cồn có hiệu quả trước khi cung cấp dịch vụ cho mỗi khách hàng và sử dụng dung dịch đó thường xuyên./ - Yêu cầu khách hàng dùng thuốc sát khuẩn tay./ - Nhân viên phải đeo khẩu trang./ -Khách hàng phải đeo khẩu trang. Tiệm phải có sẵn dung dịch sát khuẩn tay tại bàn làm việc và quầy tiếp khách.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.