Hôm nay,  

Phú Lâm

10/01/200400:00:00(Xem: 3017)
Mấy tuần nay cứ dằng dai nấu chậm nồi canh dưỡng sinh, quên chuyện Nails của mình! Thôi, tạm gác lại, dù vẫn còn nhiều chuyện đáng kể lắm.
Cha chả! Lể Giáng Sinh qua một cái vù. Nhớ bà họa sĩ vẽ hình mừng lể trang trí cửa sổ lưng còng, tóc trắng năm xưa, năm nay không thấy tới.
Năm nay tiệm đắt quá trời. Kinh tế lên. Kinh tế lên. Ai nấy cùng mừng.
Riết rồi Loan không nhận làm cho khách nữa (trừ ra những người khách quen từ hồi đời xửa đời xưa họ nhứt định phải cô chủ làm họ mới chịu thì Loan phải ra tay), vì vậy nhóm thợ trong tiệm rất thương và nể Loan.
Loan nghĩ, làm chủ mình đã ngồi không chia tiền công của thợ rồi, đủ xoay sở trong ngoài, đâu mà dành khách với thợ chi nữa cho đành"
Điều Loan sợ nhứt là, khi vắng mặt Loan, Thu với Thanh, hai người chưa có bằng Esthetician, nhận khách ẩu. Khi không có Loan nhưng còn chị Ngà thì bả canh chừng, còn lỡ bữa đó hai bà cùng vắng bóng thì... ai mà cản" Sợ bị xét bị phạt lắm!
Hôm nay có một cô khách còn trẻ tươi mà nhìn hai bàn tay biết là cô nầy làm việc bằng tay chân cực khổ. Những móng tay cái thì gãy, trụi, da xứơt, có chỗ lại chai cứng... Cô cho biết mới qua mấy tháng, vô làm tiệm bán cà phê tạm thời nên cô mắc cở vì bàn tay còn dấu vết lầm than của cô lắm.
Kim hỏi:
- Vậy cô làm móng dài hay ngắn"
Cô khách trả lời:
- Sao cũng được miển đẹp thôi chị.
Kim bàn:
- Vậy thì làm chiều dài ra cở nầy thôi, (vừa nói vừa đưa tay chỉ lên cái móng giả) như vậy là dài trung bình. Làm dài quá khó làm việc.
Vừa làm Kim vừa hỏi chuyện khách:
- Cô qua với gia đình hay đi một mình"
Cô khách buồn buồn trả lời:
- Em qua chung với gia đình. Hai đứa em còn đi học. Ba má em chưa xin được tiền gì hết cho nên em phải đi làm.
Đang nói cô bổng thở dài, đôi mắt buồn xa xăm, than thở tiếp:
Chị coi nhiều khi em tủi thân dễ sợ vậy đó. Mới đầu em tưởng bán quán là bán quán đâu dè... (đang nói cô ngưng ngang). Kim thắc mắc:
- Dè cái gì"
- Làm đâu được một tuần cái bà chủ em nói nhỏ với em là, lương chính thức hổng nhằm gì đâu. Muốn có tiền nhiều em phải mánh lới. Em hỏi mánh lới gì, bả nói sao em khờ quá thế, mánh là thấy ông khách nào coi bộ chiến địa thì cầm cái chun ngữa lên. Cái chun trà để trên bàn đó, em hỏi bả đặng chi vậy bả nói thì.... thì..... thì là ra dấu hiệu cho khách biết em sẵn sàng ... đi với ổng. Em chưa hết lấy lại hồn vía thì bả cười cười tiếp em ơi tuổi trẻ sắc đẹp chỉ có thời thôi em ơi đang còn trẻ nhà cha mẹ nghèo thì phải biết dùng sắc đẹp của mình mà kiếm thêm chớ, mất mát gì vài cái ôm ấp em, em thấy trước mắt đó, tụi nhỏ nhỏ mới học trường mí đồ hai xì cunn (middle high school) còn biết ôm xà nẹo ngòai đường hun hít tùm lum thấy mà uổng (") trong khi em chịu vài cái hun hít vuốt ve, vài cái đụng chạm mà có thêm mớ tiền về nuôi cha mẹ...

Em nghe bả nói em buồn hết sức. Em tính ráng làm một lúc chừng nào ba má em xin được tiền trợ cấp thì em xin đi học làm neo.
Thanh than rền:
- Hưưư... Mình từ nghề neo nhảy qua nghề dưỡng da còn người mới qua thì muốn vô nghề neo, như mình hồi đó.
Thi esthetician đã khó rồi, lại bắt đi tuốt đâu tí mú tí tè, thi bằng máy điện tử, khó chết cha. (xây qua Thu, hỏi)
– Bà cũng đi thi rồi bà thấy ừmh sao"
Thu thở ra:
- Có giỏi gì hơn bà đâu. Còn đang đợi như bà nè. Bà nạp đơn bữa nào"
Thanh nói:
- Thì ngay tối đó, về điền đơn xong là gởi liền. Chắc phải đợi thêm mấy tháng nữa. Chán bỏ mẹ. Biết vậy tui... chớ thèm học.
Thu nói:
- Ối. Lở rồi. Với lại, học thì biết thêm một nghề, có lợi chớ gì đâu mà phàn nàn.
Thanh nói:
- Ai hổng biết vậy. Có điều, đi thi rớt hoài tui quê.
Kim vừa dũa móng cho cô khách vừa ngóng nghe, nói:
- Gì mà quê" Nhớ hồi đó ông Vinh tui thi biết mấy... năm mới đậu"
Vinh trợn mắt, nghinh “cục cưng”:
- Sao em đi khai tùm lum vậy Kim.
- Ai hổng biết, cần gì phải chối. Quí ở chỗ mình kiên nhẩn, thi rớt thi nữa thi hoài thi tới chừng nào cầm cái bằng trong tay thì ai cũng như ai...
Thu nói:
- Ý Vinh là, khai ra vậy giống như mình dở... cũng như đi bác sĩ hay mướn luật sư gặp người ra trường hạng C hay D, nghĩa là hạng gần rớt một cái ạch thì... thấy bà!
Láng nói:
- Bịnh nhẹ thành nặng, bịnh nặng thì... đường vào nghĩa địa có trăm lần xui có vạn lần rầu . Gặp luật sư giỏi thì tội nhẹ được huề còn người có tội trở thành vô tội... gặp luật sư ra trường hạng bét thì kể như đời tàn trong khám tối!
Loan nói:
- Thôi thôi nói lang bang như xe chạy lạc ngoài xa lộ! Nghe nè, hai người chưa có bằng làm ơn đừng có nhận làm facial nghe hai cô.
Thanh hỏi vớt:
- Làm wax được mà chị hai. Wax cặp chân mày năm phút là xong. Người ta làm hà rầm có sao đâu. Chị cũng phải để cho tụi em kiếm chút đỉnh chớ...
Chị Ngà nói:
- Sao với trăng gì. Wax cũng hổng được. Bả đã dặn rồi hổng phải chuyện giởn. Nè, mấy cô canh hai bà nội nầy dùm, hại là hại chung, nó đóng cửa thì mọi người cùng... tiêu. Gần Tết rồi nghe mấy nị. Đừng để xảy ra chuyện xui xẻo nghe.
Các cô “neo nữ” đồng thanh trả lời rất là ngoan ngoản:
- Biết rồi khổ lắm dặn wài!!!

Phú Lâm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chị em trong tiệm cứ ngáp ngắn rồi thở dài. Tiệm Nail vừa được phép mở cửa, bây giờ cứ hồi họp từng ngày theo tình trạng bên ngoài. Mấy vụ xuống đường biểu tình này nọ từ từ xẹp xuống, nhưng ảnh hưởng có vẻ bắt đầu nổi lên như số người bị bịnh cúm tàu tăng lên, làm như khách quen của tiệm nails đang giảm xuống một cách đáng lo. Tiệm Nails lại còn “bị” khuyên chỉ tiếp khách hẹn trước, mất một mớ khách “walk in” đáng kể. Ai nấy như xài tiền kỹ lại.
Một nhà khảo cổ đào bới ở Nam Cực và tìm được một xác chết người tiền sử được bảo quản rất nguyên vẹn. Ông ta gọi điện đến bảo tàng và thông báo rằng người tiền sử đó chết vì bệnh tim. Viện bảo tàng tức tốc cử người đến hiện trường. Sau khi khám nghiệm, chuyên gia của bảo tàng ngạc nhiên hỏi nhà khoa học:
Những lon bia còn dư lại sau bàn tiệc, đừng bỏ uổng lắm, vì bạn gái chúng ta có thể dùng để làm đẹp da và tóc theo những cách đơn giản, dễ làm như sau:
Chuyên viên thẩm mỹ có bằng hành nghề ở California phải làm việc theo đúng luật lệ tiểu bang của Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) và các tiêu chuẩn đã được thiết lập về kiểm soát nhiễm khuẩn. Tài liệu dành cho khách hàng, đồng thời nhắc nhở thẩm mỹ viên làm việc cẩn thận.
Màu “Neutral” rất thích hợp với làn da rám nắng hè như màu trắng, xám, đen, nâu lợt, may bằng loại “cotton” thoáng khí, mặc mát mẻ. Đồ tắm chỉ mặc khi bạn bơi lội, hay phơi nắng, không mặc đi dạo biển, trên cầu tàu, hay phố biển; trường hợp này bạn cần áo choàng để mặc bên ngoài đồ tắm.
Bà à! Để nhớ lại cái thuở mình mới yêu nhau, tuần nào cũng hẹn hò gặp nhau ngoài công viên. Thật hạnh phúc biết bao! Bây giờ tôi ra ngoài công viên ngồi chờ rồi bà trang điểm và thay quần áo thật đẹp ra gặp tôi nhé.
Anh/Chị ơi. Em muốn mở tiệm làm móng mà đang lưỡng lự không biết đặt tên tiệm là gì cho thật “kêu” và nhớ lâu. Mong trả lời giúp em và cám ơn. Các anh chị ơi, cho em hỏi chút chuyện này. Em hay bị đổ mồ hôi nách. Em đã dùng nhiều loại thuốc khử mùi, không có kết quả gì hết. Bây giờ em muốn thử dùng loại dành cho đàn ông, có dùng được không hở anh/chị, vì em nghe nói nó khử mùi mạnh hơn. Cám ơn A/C trước nhé.
Các anh chị em ơi, mang mặt nạ (Masks) thì làm thế nào bày tỏ tình cảm của mình với người đối diện khi chỉ lộ ra đôi mắt?. Chẳng lẽ cứ bốn mắt nhìn nhau tức trào máu họng hay sao? Dễ lắm nhé, mình còn đôi chân mày này, đôi mắt này, dùng nó triệt để cũng được mà. Đôi mắt thường được người ta cho là “Cửa sổ của tâm hồn” quan trọng bậc nhất đấy nhé. Các anh chị em thử tập dùng bàn tay che mặt lại từ cánh mũi trở xuống rồi thử những tình cảm như buồn vui giận ghét qua chân mày và đôi mắt xem sao. Muốn biểu lộ sự kinh ngạc thì nhướng đôi chân mày lên, mắt mở to, lộ vẻ buồn thì đôi mắt nhìn xuống, chân mày cũng xụ xuống, buồn như …thất tình thiên thu luôn ấy, phải không.
Thời trang luôn theo sát thời cuộc quốc tế. Mùa đại dịch vẫn còn đó. Những nhà tạo kiểu mẫu thời trang mùa đại dịch có thể sẽ dựa vào thời trang từ thời xưa bên Âu Châu, khi phụ nữ mang mạng che mặt, kết dính liền từ chiếc nón, tạo nét duyên ngầm bí ẩn qua đôi mắt.
Cứ nghe tin sắp mở cửa, vừa được mở cửa chưa có người khách nào lại lật đât đóng cửa trở lại vì đại dịch chưa hết, tiếp liền theo đại bất ổn, dân chống đối cảnh sát ồ ạt xuống đường, rồi trở thành những cơn đại loạn, đốt phá, cướp của, thậm chí giết người vô tội nữa. Thảm cảnh bị đốt phá tiệm không riêng của người bản xứ, mà rất nhiều nhà hàng, tiệm thẩm mỹ của người Việt bị họa lây. Nhìn hình ảnh mấy chủ tiệm nail ngồi khóc ròng khi bao nhiêu vật liệu, vật dụng trong tiệm Nail, nhà hàng là vốn liếng của cả gia đình bổng chốc tiêu tan. Họ thù hằn ganh ghét gì những tiệm làm ăn buôn bán lẻ này???


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.