Hôm nay,  

Giác Hơi

14/06/200300:00:00(Xem: 5016)
Bà khách Mỹ lạ mới bước vô tiệm, chị Ngà cười niềm nở đón liền. Mời bà ngồi xong, biết bà muốn làm Facial và bộ móng tay.
Thu đang bận khách, ngó qua ngó lại ai cũng đang bận khách và lại có thêm khách hẹn nữa nên Thanh lảnh phần làm bộ móng tay. Như các bạn còn nhớ Thanh làm việc theo kiểu mướn Booth, nghĩa là y có sẵn khách của y, không được dành khách của bạn và khách mới nhưng trong trường hợp nầy ai cũng đồng ý vì không muốn mất bà khách.
Chïi Ngà mời bà khách vô phòng. Vừa vạch cổ áo bà để quấn khăn trùm tóc lại, lộ cái vai ra chị Ngà giựt mình kinh ngạc hỏi:
- Úy, Ủa, bà... bà... giác hơi! dấu nầy là dấu giác hơi. Ủa bà cũng biết vụ giác hơi nữa hả . Mèn ơi, tưởng chỉ có người Việt mới biết vụ giác hơi chooớ... Chu choa ơi, ở đây giống gì cũng có riết tưởng đâu mình còn ở Việt Nam .
Bà khách cười hả hả hả khoái chí. Bà khách mới mà cảm thấy thân mật dể sợ. Càng thấy Đông Tây gần gủi quá mạng nhờ mấy cái dấu giác hơi.
Chị Ngà ngẫm nghĩ –ờ há. Có thêm một nghề rồi. Mình cũng biết giác hơi vậy. Để coi mua bộ ống giác hơi ở đâu. Phải hỏi nhỏ Láng, hay nhỏ Thu,...
Ờ. Để dụ dổ bà khách làm se lông mặt coi. Nói là làm liền, chị Ngà hỏi:
- Bà có làn da mịn quá. Xin lổi bà tôi hỏi câu nầy, bà đã có con cháu gì chưa"
Bà khách cười khoái chí rung rinh tấm “ra” đắp trên mình, nhìn chị Ngà:
- You đoán coi tôi bao nhiêu tuổi mà hỏi chuyện con cháu"
Chị Ngà bẻn lẻn nói phân hai nịnh khách:
- Khó đoán quá . Chừng... bốn mươi mấy...
Bà khách lại cười mủm mỉm:
- Trên sáu chục rồi, gần về hưu rồi.
Chị Ngà tròn mắt, khen thiệt tình:
- Trời. Vậy là bà trẻ quá xá trẻ.
Bà khách nói:
- Ối. Cũng nhờ tay mấy you làm facial, nhờ son phấn, nhờ kem dưỡng da đó thôi.
Chị Ngà hỏi thêm:
- Hỏi thiệt bà, vậy chớ bà có lột da mặt, có kéo da mặt lần nào chưa"
- Kéo thì chưa từng kéo lột thì có lột mấy lần rồi.
Rồi bà cười hí hí:
- Nếu tôi mà để dành lớp da thừa đó, có lẻ bây giờ làm thành được một cái bóp xách tay.
Cả hai cùng bật lên cười hả hả hả làm ai đang huởn cũng chạy vô phòng coi hai bà nội nầy có “chiện” gì, tánh bà Ngà nầy già rồi mà còn rắn mắc lắm dám hổng chừng thấy bà khách Mỹ vui vẻ bả dám thọt lét ba sườn người ta lắm à! hay bả dụ khị được bà khách làm thêm chuyện phục dịch nào mà khoái chí dử thần vậy cà"""
Nhưng, nghề nghiệp là trước hết, cười thì cười vui thì vui mà chị Ngà cũng không quên ý đồ của mình. Chị hỏi bà khách:
- Vậy chớ bà có từng Se Lông Mặt lần nào chưa" da bà mịn nhưng... lông măng nhiều quá. Nói chưa dứt câu bà khách đã trả lời:

- Chưa. Vậy chớ se lông mặt là gì"
Chị Ngà hừng chí cắt nghỉa liền:
- Là cách dùng một sợi chỉ sạch, lấy tận gốc lông măng trên mặt, sửa soạn luôn cập chân mày nhổ luôn hàm râu mép...
Bà khách ngần ngừ:
- Đó là chuyện hay hay nhưng ta nghỉ, lớp lông măng để baỏ vệ làn da...
Chị Ngà vô đề liền:
- Công nhận là lớp lông măng bảo vệ lớp da nhưng có lông nhiều quá bà đánh phấn không ăn, có phải hông nà" đã phấn không ăn, màu sắc phấn màu má hồng không tươi không nổi, phải hông nà, với lại, khi se lông mặt, tẩy luôn lớp da chết đi, mặt mày bà sáng sủa hẳn lên. Không tin bà làm thử một lần coi.
- À há. Nghe cũng có lý. Tính bao nhiêu tiền"
- Dạ tính làm quen giá rẻ lần đầu vừa se vừa làm facial chỉ có.... đô thôi hà.
- Được rồi. Mà có đau không"
- Hơi hơi, như kiến cắn.
- Ta chưa từng bị kiến cắn.
- Vậy thì hơi hơi giống như ... như... thôi, tôi làm nhẹ tay lắm, làm xong bà cho tôi biết cảm giác giống như cái gì.
Bà khách lại cười, bà vui tánh quá:
- Ha ha ha you khôn quá chừng. Bởi vậy người Việt Nam nổi tiếng là khôn ngoan, chìu khách. Đúng quá đúng quá.
Thế là, chị Ngà có người khách Mỹ đầu tiên làm Se Lông Mặt.
Phần chị xong xuôi đẩy qua cho Thanh làm móng tay.
Quả thật nhìn theo bà khách chị Ngà thấy vui lòng. Làn da bà trắng sẳn hồng hào mịn trơn lông măng ria mép đi bụi đời hết trơn. Chắc chắn bà khách sẽ trở lại thường xuyên. Bả chịu chị Ngà quá cở “típ” sộp lắm.
Giác hơi, Cà Da mặt, Se lông mặt, Xâm chân mày, xâm đủ thứ, xỏ lổ tai, xỏ cùng mình, thắt bính tóc, nối tóc giả, dùng máy móc nầy sản phẩm nọ... phải chi Hội Đồng Thẩm Mỹ gom hết bỏ vô chương trình dạy ở trường thẩm mỹ thì dân thẩm mỹ mình được độc quyền không bị tranh dành, nghề rộng rải bành trướng, đở khổ biết bao nhiêu. Hiện tại những chuyện phục vụ nầy ai cũng làm được, mạnh ai nấy làm và không bị Hồi Đồng Thẩm Mỹ kiểm soát có nhiều nơi làm không sạch sẻ hoặc bán sản phẩm dưởng da mà không chỉ dẩn và giải thích rỏ ràng những phản ứng dị ứng có thể xảy ra cho khách biết mới gây ra những chuyện thưa gởi tẩy chai thợ người mình rần rần...
Đất Mỹ thiệt đúng là đất tiền đất bạc, theo nghĩa đen như chị Ngà hiểu là, biết cách đem củ đổi mới đem chuyện xưa cập nhất hóa cho hợp thời trang hiện tại rồi gắng sức mà làm theo đúng tiêu chuẩn tôn trọng luật lệ nghề nghiệp chịu tất cả trách nhiệm những việc mình làm tôn trọng và biết ơn khách hàng thì chớ có lo gì không hái ra tiền không mua nhà lầu xe hơi nuôi nấng con cái cho nên người sao" hở quí vị"
Tháng 6, năm 2003
Phú Lâm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em có khuôn mặt dài, to, lông mày đen, rậm, sợi lông cũng to thì để kiểu mày nào thì hợp? Mong chị giúp ý kiến cho em. Cám ơn.
Chân mày mỏng như lá liễu đã xưa rồi. Kiểu chân mày này tạo vẻ già nua trước tuổi, đã không còn được nhiều ưa chuộng. Hãy giữ đường nét của chân mày tự nhiên, chỉ tỉa bỏ những sợi lông mọc vô trật tự, tô đìểm thêm đôi chút bằng bút chì vẽ chân mày (eyebrow pencil) thường cứng hơn viết chì dùng vẽ đường viền mí mắt. Bí quyết thông thường khi chọn màu viết chì vẽ chân mày của người Á Đông là tùy theo màu mắt của mình.
Hiện nay tại tiểu bang California đã có hơn nửa triệu bằng hành nghề thẩm mỹ đã được cấp phát. Do sinh hoạt quá rộng lớn, Hội Đồng Thẩm Mỹ (The Board) thường xuyên cập nhật những tin tức mới nhất có liên quan tới ngành nghề thẩm mỹ trên trang mạng toàn cầu, địa chỉ web site: www.barbercosmo.ca.gov
Áo tắm kiểu “high-cut” thường thích hạp với người Á đông vì giúp cho đôi chân nhìn thấy dài thêm, thân hình thon thả hơn.
Là vầy, có một bà khách mới tới lần đầu, muốn làm móng tay móng chân. Là một người đàn bà trung niên tánh tình thiệt là vui vẻ. Tóc bà toàn môt màu bạch kim, làn da trắng hồng, bận chiếc áo đầm màu vàng có sọc nâu hài hòa tươm tất. Nhìn bà toàn diện, hiện rõ, tượng trưng là một người đàn bà của thế hệ xưa
Sinh nhật của em sắp đến rồi. Em thích anh tặng món quà gì ? Anh cứ tặng em món đồ có thể sử dụng ở tay, ở tai hoặc ở cổ là được. À, anh hiểu rồi.
Mình là con trai, 17 tuổi. mình bị mụn nhiều, nhiều vùng da mỏng nó bị thâm như 2 bên mép môi .... thời tiết thay đổi đột ngột là hay bị khô da. Giờ mình có râu ria nữa, có cạo vài lần, nếu mình đắp lát chanh lên mặt có bớt thâm không, râu có mọc chậm lại không. huhuhuhu. mình xấu hổ quá. chẳng dám đi chơi với bạn chị ơi.
Ở vào độ tuổi trung niên, soi gương đã bắt đầu thấy những dấu hiệu tuổi già như mí mắt dưới chảy xệ, càm nọng ra, đuôi mắt có những vết chân chim nhăn nhúm, làn da lốm đốm vết đồi mồi. Có người còn tin rằng khi ta cười nhiều, những vết nhăn ở đuôi mắt hay chung quanh môi sẽ sớm xuất hiện, khiến những phụ nữ nầy không dám cười, nghiêm nghị thái hoá, nhìn thấy già thêm. Nhiều phụ nữ cảm thấy mất tự tin, nên nếu có dư dả tiền bạc, thường đến những trung tâm thẩm mỹ để hy vọng đẹp lại như thời thanh xuân. Nếu chỉ chỉnh sửa những chỗ cần thiết, phụ nữ có thể trẻ lại ít nhiều. Nhưng nhiều người không dừng lại ở mức đó, mà còn muốn sửa nhiều thêm, nhiều nữa, trở thành nghiện phẩu thuật, đôi khi khuôn mặt trở nên cứng ngắt, như bị đóng băng, cười không giống cười, khóc không giống khóc thì tai hại hơn là không sửa.
Khi trời nóng dữ, chúng ta thường hay đổ mồ hôi, vì vậy càng xài ít chất kem càng tốt để lỗ chân lông không bị nghẹt. Thông thường chúng ta dùng kem lót, rồi phấn ướt. BB cream là một loại bao gồm vừa kem lót vừa phấn ướt, đôi khi có thêm chất chống nắng nữa, quá tiện phải không các bạn. Thay vì phải dùng hai, ba loại kem như trên, chúng ta chỉ dùng một ống kem BB là đủ đẹp và lớp phấn trông rất nhẹ nhàng.
Trang Thời Trang & Thẩm Mỹ Việt Báo xin mời các bạn đọc đóng góp thêm hình ảnh các loại: Hình học nghề, hành nghề, tự trang điểm, diện quần áo đẹp, v.v…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.