Hôm nay,  

Trang

09/08/200300:00:00(Xem: 4646)
Cô Trang về thăm nhà hơn hai tháng mới trở lại.
Bước vô cửa tay xách nách mang tùm lum mấy bọc mấy gói quà cho chị em trong tiệm.
Ưm hưm. Nhâm mi... Đủ thứ kẹo. Mè xửng Huế, kẹo đậu phọng, bánh tráng bánh phồng, khô nai mứt dâu Đà Lạt, đủa mun đủa ngà.... đủ thứ. Nhìn đống kẹo thấy cái bụng mình phình lên thêm một hai pao. Biết trước vậy đó.
Đám thanh niên nhìn gói khô nai nghĩ tới lon bia ướp lạnh ...
Cha chả đi lâu dử ha. Chèn ơi bộ dang nắng dử lắm sao mà đen thùi lùi vầy nè. Nón đâu sao hổng đội" Tội nghiệp hông, ốm nhách om nhom. Ủa" tay đeo gì mà lấp lánh chớp nháng vậy" Đâu đưa coi đưa coi.... cha... bự xộn. Thiệt giả""" Bộ qua bển cưới chồng về đó hả" hả" hả" Chời ơi nhỏ nầy kín miệng quá ta. Dấu biến. Dấu như mèo dấu...
Loan nạt:
- Thôi. Mừng người ta mà cứ xài toàn lời mắng mỏ không hà mấy người nầy. Mùa nầy là mùa nắng, hổng đen sao được" Để hỏi chuyện nó chút coi, mấy người nầy...
Cả tiệm xúm xít bọc Trang lại, chị Ngà lấn lên:
-Thôi thôi dang ra dang ra càng ràng cảng đảng. Tránh tránh chút coi cho tui có chổ đặng tra vấn nó coi. Sao" Sao đi mút mùa lệ thủy vậy" một cái thơ cũng hổng gởi nữa. Sợ tốn tiền tem! Tụi nầy lo muốn chết hổng biết có bị lây bị bịnh gì không giờ vô đây còn đeo vàng vòng nhẩn xoàn chớp chớp đặng hù thiên hạ à" Đưa đây coi. Mấy ly" chắc cũng cở ba bốn ly!!! Cha chắc chàng nầy yêu em lắm lắm à. Hột bự như chùm nho! Vầy là tình chàng cũng tràn trề lắm rồi. Sao có chồng hổng cho ai hay hết vậy nhỏ"
Trang cười tủm tỉm:
-Chưa. Mới định hôn thôi. Mấy chị hỏi ào ào thệ. Tháo mồ hôi từ sạng tới chiều nọn niệc chi. Nầy, mời các anh chị ăn mực ăn khô...
Rồi đủng đỉnh Trang dở sổ ra coi có khách hẹn không. Thu sốt ruột:
-Nhỏ nầy. Người ta nóng ruột mà cứ làm bộ rề rề như tiểu thư. Bữa nay hổng có ai hẹn với you hết á. Sao" chàng là ai" nàng đi có “để lại con tim” ở bển hôn" hay là nàng đi mà rinh luôn quả tim ứ máu của chàng bỏ trong túi lâu lâu cầm bóp bóp chơi vài cái" Coi kìa, sau mỗi bước chân là nhểu một giọt máu tình.
Khải nhăn mày chắt lưỡi:
-Úi dào, Thu nầy nói năng chi nghe khiếp đảm! Sao mà ác thế" Yêu rỉ máu thế kia thì yêu làm gì cho thiệt thân nhỉ" Còn cô Trang nầy. Ở đây bao nhiêu chàng độc thân đang tìm người sửa túi nâng khăn, sao cô sang tận bên kia quả đất tìm xa thế hở cô “Huệ kỳ nheo nhẻo"”
Trang mắc cở phân trần:
-Mô có tìm. Đây là chuyện hứa hôn của hai bên gia đình từ hồi chụng em mới sinh cơ. Vả lại ở đây chồng vợ cùng đi làm mô có việc nâng khăn...
Thanh nói:
-Ủa. Thời bây giờ mà cũng còn cái vụ cưới gả ép buộc như vậy à" Có yêu không mà lấy"
Chị Ngà xí dài:

-Ối xxx.... Sao biết ép buộc" Mấy người hổng hiểu gì ráo. Cần gì thương mí yêu" Nhiều khi chuyện gả cưới do cha mẹ định lại bền vửng hơn mấy cô, mấy cậu tự do yêu đương à. Có khi yêu nhau cho lắm ngồi đó mà nhìn nhau chừng thấy đủ thứ tật xấu của nhau thì lôi nhau ra Tòa. Trong xóm tui ở ly dị hà rầm. Nói chi giới trẻ, sồn sồn đầu hai ba thứ tóc già khù khú đế cũng lâu lâu gây gổ um sùm. Aaaa... “I want Freedom. Aaaa... I want my space. Aaaa... I don’t love you no more.... Aaaa... you onion summer me all my life... (tạm dịch: tôi cần tự do, tôi cần chổ đứng, tôi không còn yêu em nữa, aaa... ông hành hạ cả đời tôi...)
-Ở đây cái vụ ly dị sao mà dể dàng quá. Nếu không lấy lý do hành hạ thể xác thì còn lý do hành hạ tinh thần đem ra xài đở cũng được ông Tòa Ô Kê cho xé hôn thú cái rẹt.
Vợ chồng chẳng còn tình còn nghĩa cho tới ngày gặp “ông sáu tấm” như hồi xưa.
Trang hỏi:
-Sạu tậm là gì chị hỉ"
Chị Ngà cười ngất ngạc nhiên hết biết:
-Xời ơi ở hành tinh nào mà hổng biết sáu tấm" sáu tấm là sáu miếng ván đóng thành cái hòm đó cô nương.
Tuấn cười:
-Chị nói đúng zồi. Thời nay chứ có phải thời xưa đâu mà phải chịu đựng nhau suốt đời. Nếu chẳng hạp với nhau nữa thì buông tha cho nhau để mà xây dựïng đời sống khác. Dại gì chịu khổ bên nhau suốt đời" Thiệt cho mình mà cũng chẵng có lợi gì cho nguời. Chúng ta chỉ sống có một đời. Sống sao cho có hạnh phúc vui vẻ thoải mái thì mới nên sống bên nhau suốt đời chứ. Em nói có phải không các chị"
Chị Ngà cải:
-Nói vậy nghe sao suông". Vợ chồng đôi khi cũng có lúc đụng chạm bất hòa. Chén bát trong trạn còn chạm nhau rổn rảng nữa nói chi là người dưng khác họ... Phải biết nhịn nhục nhau sang qua sớt lại chuyện nhỏ bỏ qua chuyện lớn làm cho nhỏ lại chớ.
Như chuyện tui nè, tại cải cha caỉ mẹ trốn nhà theo trai mê cái bản mặt đẹp trai của chả tới chừng nó mê bài bạc khổ muốn chết tui cũng phải chịu đựng. Con người ta có duyên có nợ. Ông Tơ Bà Nguyệt se sợi chỉ hồng cho cặp nào là dính cặp đó. Người tính đâu bằng Trời tính...
Kim gạt ngang:
-Tại chị. Chị nói chuyện nghe mâu thuẩn thí mồ! Chịu đựng là tại chị. Từ hồi làm trong tiệm tới giờ em nghe toàn là chuyện chị hăm thôi ảnh. Mấy lần rồi" Vợ chồng củ hổng rủ cũng về. Chắc tại “ thia thia quen chậu vợ chồng quen hơi...
Chị Ngà thở dài:
-Ối. Quen hơi cái con khỉ. Yêu với quỷ gì! Tại tài chánh mầy ơi. Mắc nợ! Nợ tình dứt lâu rồi. Còn nợ tiền. Thôi rồi làm sao tao đủ sức trả nợ" Nợ nhà nợ xe đủ thứ trùng đầu.
-Thì ly dị rồi bắt ổng cấp dưỡng. Luật bắt ổng phải nuôi con cho tới đứa út ít được 18 tuổi mờ. Ở đây trốn đàng trời. Chính phủ kiếm tới cùng.
-Thôi nói chuyện gì đâu không. Dầu sao đi nữa cũng có với nhau mấy mặt con rồi, ai mà nở thưa gởi bắt bớ gì. Trong xóm tui có nhà kia vợ chồng cải lộn đánh lộn gì hổng biết mà con mẻ kêu cảnh sát. Chời ơi. Cảnh sát tới nó còng tay thằng chồng liền dẩn đi trước bàng quang thiên hạ mình chả ở trần bận cái quần xà lỏn chưn đất. Cảnh sát làm đúng luật hổng cho xỏ vô cái áo nữa dòm coi thiệt bất nhơn! Đã vậy còn bị hồ sơ đen, sau nầy khó làm ăn nữa chớ.
( Còn tiếp)
Phú Lâm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau một đêm vui chơi, hay một ngày lo nghĩ về đủ chuyện từ chồng con ở nhà, cho tới công việc làm ở sở, đôi mắt thể hiện nét mỏi mệt nhiều nhất trên khuôn mặt. Bạn làm việc, dù trong văn phòng, hay ngồi suốt ngày trong Salon, không nắng gió, với đôi mắt chú mục thường xuyên vào một chỗ
Một tiệm chuyên nghề dưỡng da (facial và massage), khách đàn bà ra vô là chuyện dĩ nhiên, nhưng muốn kéo thêm cánh đàn ông vô tiệm mình, điều đó không phải là dễ. Để cho tiệm của chúng ta được quân bình âm dương cho vui vẻ cả làng, ta cần nên tìm hiểu về làn da của đàn ông
Người khách vô chỉ để gội đầu của chị Ngà vừa ngồi xuống thì ngoài cửa ông phát thơ cũng vừa bước vô đưa một xấp thơ. Vinh vui vẻ nói liền: - A. Vậy là có thơ tình để rọc rồi anh chị em ơi. Đây nè Tuấn. Cho mượn cây cây... rút cây kiếm ra cho mượn rọc thơ tình coi. Tuấn nói: Đây nầy.
Thái độ ân cần, niềm nỡ với khách hàng luôn luôn đưa người khách trở lại với tiệm của bạn. Những sự chú ý tới tình trạng đặc biệt riêng từng trường hợp của bạn đối với khách hàng sẽ gây ấn tượng thân thiện rất dễ dàng. Chẵng hạn như vào mùa đông, người khách vào tiệm dưỡng da
Nếu chúng ta tập một thói quen đi bộ mỗi ngày, bắt đầu bằng 5 phút đồng hồ, nếu không có thì giờ, có còn hơn không, và ít còn hơn là không có gì cả. Bắt đầu bằng một góc đường gần ngay nhà, bạn đi bộ thong thả, thở vô rồi thở ra nhàn tản, hai cánh tay đánh đòng đưa ngược chiều với
Hỏi: Tác hại của ánh nắng mặt trời đối với da mặt ra sao" Da mặt tôi không có những đốm nâu tàn nhang hay bị nhăn, điều này có nghĩa là da mặt của tôi không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng mặt trời" - Trả lời: Không đúng, tất cả mọi làn da, phơi bày thường xuyên dưới ánh nắng mặt trời đều bị
Bia không chỉ là món giải khát hoặc là loại thức uống dành riêng cho các "bợm nhậu" mà còn giúp các bà nội trợ rất nhiều trong việc chế biến thức ăn. Dưới đây là một vài công dụng, bạn có thể tham khảo. - Trước khi luộc gà, hãy rưới một cốc bia lên, để 10-15 phút mới luộc, thịt gà sẽ ngon mềm.
Giáng Hương hỏi: Hello chị Ngọc Anh. Chị cho Hương Giang hỏi thăm. Về Việt Nam nhằm mùa hè rất nóng. Ở USA em thường xài phấn nước, nhưng khi về VN, em cần phải xài loại kem chống nắng nào trước khi thoa phấn nước lên vậy hở chị" Loại kem chống nắng hiệu gì" Mua ở đâu vậy chị có biết không chỉ em với


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.