Hôm nay,  

Osha Guidelines

04/09/200400:00:00(Xem: 2651)
OSHA là chữ viết tắt của Occupational Safety and Health Act.
Các trường dạy nghề Thẩm Mỹ cũng như các salons ngành thẩm mỹ cần phải có treo bảng OSHA trên tường.
Bản chỉ dẩn nầy ghi chú những hoá chất có hại cho sức khoẻ của nhân viên làm việc cũng như cho khách đang được xử dụng trong trường học hay trong tiệm. Những hoá chất có hại phải được huấn luyện cách xài thuần thục trước khi áp dụng cho khách.
Theo luật tất cả những người thợ dù làm việc full time, part time, đều phải hiểu rõ ràng những tác dụng của các hoá chất mà họ xử dụng.
Bản OSHA dùng để bảo vệ sức khoẻ của những người làm việc trong tiệm và của khách vô tiệm đặc biệt tiểu bang CA , luật vệ sinh và an toàn trong ngành thẩm mỹ rất gắt gao.
Bạn hãy thử tưởng tượng trong những tiệm uốn tóc, tiệm cắt tóc, cạo râu, tiệm dưỡng da ... đều có xử dụng hoá chất, xử dụng những vật dụng bén nhọn , những dụng cụ bằng điện, xử dụng hơi nóng ...v...v...
Rất dể dàng xãy ra tai nạn làm cho ... đổ máu.
Khi bạn nhíp cây kéo cắt tóc, thay lưỡi dao bào ... bạn có thể cắt phạm nhằm ngón tay làm chảy máu , bạn sẽ làm gì lúc đó " dùng cục bông gòn thấm alcohol chùi sơ cây kéo rồi tiếp tục cắt tóc", hay bạn sẽ rửa thật sạch cây kéo có dính máu của bạn rồi nhúng vô alcohol", hay bạn dùng khăn giấy khô quẹt sơ vết máu rồi tiếp tục làm việc không hề quan tâm tới vết thương chảy máu trên ngón tay của bạn"
Người thợ làm nghề dưỡng da cũng vậy, khi bạn hút chất dơ ra khỏi da, hay wax, bạn có mang bao tay hay thay bao tay sạch khác "
Người thợ móng tay" bao nhiêu lần bạn cắt da cho khách làm chảy máu người khách vì lỡ tay cắt quá sâu"
Bạn sẽ làm gì khi sự việc xãy ra"
Bạn có biết rất nhiều thẩm mỹ viên mang bịnh viêm da do bàn tay tiếp xúc thường xuyên với hoá chất mà không cẩn thận dùng bao tay che chở cho làn da.
Chắc bạn đã nghe kể câu chuyện kinh khủng vào mùa hè năm qua khi một tiệm móng tay bị thưa với số lượng hơn trăm người khách bị nhiễm trùng hai bàn chân trong số có những trường hợp không chữa lành được mà giới truyền thông đã ầm ỷ đưa lên Tivi gây tai tiếng xấu cho người Việt chúng ta.
Người thợ làm nail trong tiệm Nail nầy bị bịnh lao (Tuberculosis) mà cứ tiếp tục làm móng chân cho khách. Khi cô ho, vi trùng lao bay theo không khí đã xâm nhập vào chậu nước rửa người khách đang ngâm chân, và da chân của người khách nhanh chóng bị nhiễm vi trùng lao trong chậu nước.

Sự việc nầy đưa tới những câu hỏi về vệ sinh của chậu rửa ngâm và rửa chân khách (foot spa ) có được làm sạch sẽ sau khi làm việc với người khách kế tiếp hay không"
Sự việc xãy ra cũng dẫn đưa tới những ngành nghề khác chưa có sự an toàn và vệ sinh được kiểm soát gắt gao như ngành thẩm mỹ, đó là ngành xâm vỉnh viễn (tatoos) hay xỏ lổ tai, lổ mũi , hay những nơi khác trên thân thể ...
Sự truyền nhiễm qua bịnh và vi trùng như nói trên có thể xãy ra khắp mọi nơi, khi sự vệ sinh không được coi trọng.
Vì vậy mà bất cứ ngành nghề nào. bạn cũng cần phải có một kiến thức vững để làm việc đúng cũng như bảo vệ nghề nghiệp của mình.
Bạn có biết có nhiều chỗ bị cấm đoán khạc nhổ hay không" Bởi vì vi trùng bịnh lao có thể sống trên lề đường ẩm thấp trong thời gian dài tới 6 tháng.
Bạn có nhớ rằng bịnh Aids vẫn chưa chữa được .
Vấn đề khác nữa là những dụng cụ bén nhọn không cần dùng thường xuyên bạn sẽ cất giữ ở đâu trong tiệm của bạn"
Những vấn đề linh tinh đó bạn có thể tìm thấy trong bản OSHA loại nào và cất ở chổ nào tiện dụng. Những món không có đề cập tới trong bản OSHA có thể cần phải cất trong tủ có khóa.
Khi bạn làm những dịch vụ thẩm mỹ như xâm, xỏ lỗ tai... bạn nên có một chương trình riêng cho tiệm của bạn để giữ vệ sinh và an toàn, tập cho mọi người làm việc chung theo cùng một cách thức giống nhau.
Ngoài ra bạn nên dựa vào bản OSHA mà làm việc cho có căn bản dể theo. Những dịch vụ như xâm thẩm mỹ, trang điểm vĩnh viễn hiện nay chưa có một chương trình hoàn hảo nào làm mẩu mực để noi theo trong cách giữ vệ sinh và an toàn, bạn nên tìm kiếm nh ững tin tức mới nhất trên web mạng lưới qua địa chỉ www.spcp.org , tìm chi tiết về tattoo, piercing organizations.
Nếu có thể bạn nên lấy những lớp dạy chuyên môn về ngành nầy theo học để phát triển nghề nghiệp và thêm hiểu biết.
Thêm địa chỉ nầy để bạn tìm hiểu them. www.osha.gov/SLTC/bloodbormepathogens
Nên nhớ luôn luôn có bản OSHA trong tiệm của bạn để bảo vệ sức khoẻ của bạn và khách hàng của bạn.
Những công ty sản xuất những sản phẫm dùng trong ngành thẩm mỹ đều có những thay đổi cách chế tạo hằng năm để thích ứng với nhu cầu của khách hàng, cũng như bảo vệ sức khoẻ cho giới tiêu thụ (liên hệ tới những người hay bị dị ứng với hoá chất ) những loại xịt hay chứa nhiều chất hoá học. Càng ngày càng dựa vào những vật liệu thiên nhiên hơn hoá chất nên đỡ nguy hại hơn.
Ngọc Anh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một phụ nữ Úc, cô Chloe Mowday, 31 tuổi, đang trong tình trạng nguy kịch tại Việt Nam sau khi hai thủ thuật thẩm mỹ tưởng chừng đơn giản lại đưa cô vào cơn nguy hiểm chỉ sau vài giờ, theo bản tin của tạp chí News.com.au, đăng ngày 8 tháng 12 năm 2025. Sự việc gây nhiều bàn tán tại Úc và làm dấy lên nghi vấn về mức an toàn của ngành thẩm mỹ trong nước.
Trước hết, chúng ta thừa hưởng một nền văn hóa phụ hệ. Người đàn ông nắm hết quyền hành và đàn áp đàn bà theo ý riêng. Những thế hệ trước năm 1950, hầu hết đàn bà Việt là nô tỳ cho đàn ông, một loại nô lệ tự nguyện theo truyền thống và có thể bị hành hạ nhiều hơn nữa, nhưng không được xã hội, chính quyền bênh vực. Về sau, nhờ du nhập văn hóa, văn minh tây phương và bộ luật gia đình thời đệ nhất cộng hòa, người đàn bà Việt mới trút bớt gánh khổ bị áp bức, tuy nhiên, tinh thần tự nguyện nô tỳ vẫn hiện diện trong huyết mạch của những thế hệ trẻ, kéo dài qua hải ngoại, cho dù nơi đây tôn trọng phụ nữ bậc nhất.
Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô la rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung đó, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta.
Hiểu biết về màu sắc làm nền cho nghề nghiệp thẩm mỹ, đặc biệt trong công việc trang điểm và nhuộm, tẩy tóc; ví dụ như: Màu đỏ dự phần vào đời sống con người qua máu và lửa. Chúng ta cũng nhận xét rằng những người thời xưa đã kết hợp màu đen với bóng đêm, và màu vàng cho những ngày tươi sáng. Màu trắng tượng trưng cho sự trinh trắng, trong khi màu tím chỉ được dùng trong giới trưởng giả mà thôi.
Có những chiều thu vương nắng cuối thôn …mùa thu đã về trên bầu trời thênh thang mây, mùa thu về với những chiếc lá nâu vàng thay nhau đổi màu, mùa thu về trên vai áo nâu non, tóc mùa thu cũng nâu vàng theo nắng thu rất vội. Mùa thu chỉ vừa mới chớm.
Tối qua ngủ được, sáng sớm chị Ngà thức dậy, khỏe khoắn, lòng vui vui. Đứng lên quơ tay quơ chưn, làm vài động tác cho giãn gân cốt. Hai cánh tay dơ lên cao khỏi đầu, hạ xuống ngang vai, rồi khỏi hông. Hít thở vài cái. Một hồi.
Đường nâu + sữa = hợp chất tẩy da chết cho toàn thân thể. Da-ua + mật ong = dưỡng chất dành cho da nhạy cảm (sensitive skin) và da hay bị ửng đỏ
Chúng ta thường đi bộ, nhiều người thích đi bộ. Từ đi bộ trong nhà, cho tới ngoài đường, chợ búa, mua sắm, trong sở làm v…v…như là một sinh hoạt tự nhiên. Đi bộ thực ra cũng là một môn thể thao chậm, kiểu “Low-impact”. Đi bộ vừa thong thả tự do, thích hợp với mọi lứa tuổi mà còn rất tốt cho sức khoẻ và sắc đẹp cho cả hai phái nam và nữ.
Phần mái ở trước trán (bang), nhiều bạn gái thích cắt ngắn, trông nhí nhảnh trẻ trung, nhất là khi cột tóc đuôi ngựa. Nhưng phần tóc nầy mọc ra dài rất nhanh, chúng ta nên tập tự cắt lấy, để khỏi phải chạy ra tiệm chỉ để cắt chút xíu ở phần tóc nầy, vừa mất thì giờ lại tốn tiền.
Nè mấy người, ai muốn học gắn lông mi từ sợi từ sợi y như lông mi thiệt hông tui dạy tính rẻ, lấy vốn đồ nghề lại coi. Thu chanh chua càng nói càng lớn tiếng: Xời ơi bà nầy, vừa vô ơn vừa bòn. Trong túi có chín đồng, cố ngó quanh quất xung quanh coi có lòi ra thêm một đồng nào đâu đó đặng bỏ vô túi. Chẵn mười đồng!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.