Hôm nay,  

Ý Khách

18/10/200300:00:00(Xem: 3684)
Phú Lâm
Chưa thấy mặt đã nghe tiếng ồ ề oang oang khàn khàn vịt đực của bà Doren (tạm dịch qua tiếng Việt):
- Hey. Miss Thu. Hôm nay Miss Thu có làm việc không"
Chị Ngà đón khách từ cửa, nhỏ nhẹ nói:
- A chào bà buổi sáng. (trong bụng thầm nghĩ –hứ, tiếng gì mà rắc rối phí thì giờ, khi chào hỏi ai cũng phải liếc cái đồng hồ một cái đặng chào cho đúng buổi sáng chiều tối, hứ) – dạ có chớ, cô Thu đang đợi bà, à, cổ mới ra đàng sau có chuyện cá nhân một chút. Mời bà ngồi.
Miệng nói tay chỉ cái ghế.
Bà khách dảy nảy:
- Huhm. Cổ hẹn chín giờ rưởi, bây giờ là chín rưởi đúng, sao cô ta không có mặt sẳn sàng để tiếp tôi"
Chị Ngà vẫn hòa huỡn trả lời vã lã:
- Dạ, xin lổi bà cô ấy lở tay chút xíu cổ ra liền bây giờ mà mời bà ngồi bà có muốn uống cà phê không"
Bà ta vừa ngồi phịt xuống ghế vừa cằn nhằn:
- Lần nào cũng vậy. Lần nào cũng ngồi đợi chút xíu. Hứ.
Cái bà khách nầy. Không muốn nói xấu khách hàng vì có khách hàng mình mới có miếng sống. Nhưng có nhiều người khách ỷ mình bỏ tiền ra, số cung lại quá đông, chổ nào cũng có tiệm Nail, thợ giỏi không thiếu, chìu chuộng khách đủ điều cho nên họ làm tàng họ khinh khi thợ lắm. Điển hình là bà khách nầy.
Cái bà khách nầy tên Doren. Tên thiệt của bả giống tên như công chúa Bình Minh Aurora, không hiểu sao bà ta đổi qua tên hiệu Doren như vậy. Có lẻ bả tự thấy bả hổng giống như cô công chúa Bình Minh chút xíu xỉu xìu xiu nào hết chăng"
Bả nói hồi còn trẻ bả cao năm feet hai, cân nặng chỉ có một trăm mười pao thôi. Bả có chồng năm mười lăm. Hăm lăm tuổi bả đã có năm đứa con.
Ba chục tuổi bả mổ cắt buồng trứng. Băm mấy tuổi bả li dị ông chồng rồi từ đó bả tự do luyến ái.
Bây giờ thì, người bả nặng cở một trăm tám chục pao. Bả trang điểm đậm lắm. Gắn cặp lông mi giả chớp chớp như cặp chổi chà, đường viền mắt đã xâm ba bốn lần rồi dầy cui mà còn tô đen thêm cho đậm, đánh bóng mắt màu tím thẫm... Lúc nào bả cũng mặc cái áo luôn quần bằng hàng bông to màu sắc rực rở và ống quần ngắn dưới đùi một chút.
Trên năm mấy tuổi rồi mà bả tự cho là mình còn sexy lắm. Bả có mái tóc thật đẹp. Tóc màu bạch kim (dỉ nhiên là tóc tẩy trắng) cắt sát hai bên phía sau lưa thưa dài dài xuống phủ ót, phía trên chải phồng lên cao tạo cho khuôn mặt tăng thêm sự thon gọn. Bả có khuôn mặt hình trái xoan là mẩu mặt toàn vẹn. Bà nầy hồi nhỏ đẹp phải biết. Chắc tại đẹp nên mới có chồng sớm quá sớm, có con đông, chừng biết ra mình đã không có thời gian sống khoảng thời gian đẹp nhứt là thời thanh nữ độc thân cho nên bả mới lục đục rồi li dị chồng rồi... chơi cho đã đời. Khi nói chuyện bả thường hay nói về đàn ông. Đàn ông Mỹ kẹo như thế nầy, đàn ông Mễ dâm như thế kia, đàn ông Ý đa tình như thế nọ, đàn ông Trung Đông nồng nàn hết xảy...

(ờ quên nữa, bà nầy người Mỹ gốc Mễ) Bả khoe bả có đủ loại nhân tình. Mà không giử được người nào hết.
Bả ngồi đó, cầm từ chai từ lọ lên ngắm nghía, tay phủi phủi, trề cái môi sơn dầy dục, có đường viền lan ra khỏi cái môi mỏng dánh:
- Hứ. Sao mà dơ dáy quá vậy" cái nấp đậy không kỷ vầy bay năng lượng thuốc hết, cái nầy là chất chi mà không có nhản hiệu gì hết" bộ cô Thu nầy không bao giờ chùi sạch sẻ chổ làm việc hả"
Chị Ngà nghĩ trong bụng. Chết thiệt. Nhè con nhỏ bê bối mà gặp bà khách kiếm chuyện thì ... thấy bà! Chị Ngà bả lả trả lời:
- Dạ. Dọn dẹp hoài đó chớ, bị vừa mới xong bà khách chưa kịp dọn thì nó phải ra đàng sau...
Bà Doren bỉu môi:
- Thôi thôi tôi biết hết rồi mấy you có bao giờ dọn dẹp giữa hai người khách đâu. Tôi nghe nói tiệm nầy bị phạt liên miên có phải không"
Tức con mẹ nầy thiệt. Tin đâu mà đồn dử vậy. Vụ bị phạt từ hồi năm ngoái mà... Cũng may vừa lúc đó Thu từ trong đon đả chạy ra, chụp tay bà khách mừng như như như... bạn củ tám mươi đời vương mới gặp lại:
- Hi. Good morning. How are you. I miss you. You look sooo beautyful today... Sorry sorry.....(tạm dịch: chào bà buổi sáng bà khỏe hôn tôi nhớ bà quá xá quà xa bữa nay bà đẹp quá chời quá đất xin lổi xin lổi...)
Gặp miệng nhỏ Thu khen dồn khen dập khen lấy khen để vậy, thế là bà khách quên hết mọi sự. Bả quên cái chai không đậy nấp, cái bình không nhản hiệu, cái bàn chưa phủi, ....
Chị Ngà ngẫm nghĩ, phục con nhỏ Thu nầy thiệt. Miệng bằng tay tay bằng miệng bởi vậy nó không có khách nhiều sao được. Nội trong tiệm nầy có ai bằng nó đâu nà. Hồi nảy mình cũng nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự với bả mà có thấm thía gì, nhỏ Thu nầy vừa ló ra đía xạo vài câu là bả hết giận hết hờn toét miệng ra cười nhăn răng liền.
Humh... mình già đầu rồi còn phải học lại con nít. Thế mới biết người xưa nói không sai
“ bảy mươi chưa khoe mình hay, núi cao có núi cao hơn...”
Bởi vậy không phải làm giỏi làm khéo làm hay làm kỷ làm sạch se,û còn phải biết cách nói chuyện phải biết ý của từng người khách nữa.
Phú Lâm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chị em trong tiệm cứ ngáp ngắn rồi thở dài. Tiệm Nail vừa được phép mở cửa, bây giờ cứ hồi họp từng ngày theo tình trạng bên ngoài. Mấy vụ xuống đường biểu tình này nọ từ từ xẹp xuống, nhưng ảnh hưởng có vẻ bắt đầu nổi lên như số người bị bịnh cúm tàu tăng lên, làm như khách quen của tiệm nails đang giảm xuống một cách đáng lo. Tiệm Nails lại còn “bị” khuyên chỉ tiếp khách hẹn trước, mất một mớ khách “walk in” đáng kể. Ai nấy như xài tiền kỹ lại.
Một nhà khảo cổ đào bới ở Nam Cực và tìm được một xác chết người tiền sử được bảo quản rất nguyên vẹn. Ông ta gọi điện đến bảo tàng và thông báo rằng người tiền sử đó chết vì bệnh tim. Viện bảo tàng tức tốc cử người đến hiện trường. Sau khi khám nghiệm, chuyên gia của bảo tàng ngạc nhiên hỏi nhà khoa học:
Những lon bia còn dư lại sau bàn tiệc, đừng bỏ uổng lắm, vì bạn gái chúng ta có thể dùng để làm đẹp da và tóc theo những cách đơn giản, dễ làm như sau:
Chuyên viên thẩm mỹ có bằng hành nghề ở California phải làm việc theo đúng luật lệ tiểu bang của Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) và các tiêu chuẩn đã được thiết lập về kiểm soát nhiễm khuẩn. Tài liệu dành cho khách hàng, đồng thời nhắc nhở thẩm mỹ viên làm việc cẩn thận.
Màu “Neutral” rất thích hợp với làn da rám nắng hè như màu trắng, xám, đen, nâu lợt, may bằng loại “cotton” thoáng khí, mặc mát mẻ. Đồ tắm chỉ mặc khi bạn bơi lội, hay phơi nắng, không mặc đi dạo biển, trên cầu tàu, hay phố biển; trường hợp này bạn cần áo choàng để mặc bên ngoài đồ tắm.
Bà à! Để nhớ lại cái thuở mình mới yêu nhau, tuần nào cũng hẹn hò gặp nhau ngoài công viên. Thật hạnh phúc biết bao! Bây giờ tôi ra ngoài công viên ngồi chờ rồi bà trang điểm và thay quần áo thật đẹp ra gặp tôi nhé.
Anh/Chị ơi. Em muốn mở tiệm làm móng mà đang lưỡng lự không biết đặt tên tiệm là gì cho thật “kêu” và nhớ lâu. Mong trả lời giúp em và cám ơn. Các anh chị ơi, cho em hỏi chút chuyện này. Em hay bị đổ mồ hôi nách. Em đã dùng nhiều loại thuốc khử mùi, không có kết quả gì hết. Bây giờ em muốn thử dùng loại dành cho đàn ông, có dùng được không hở anh/chị, vì em nghe nói nó khử mùi mạnh hơn. Cám ơn A/C trước nhé.
Các anh chị em ơi, mang mặt nạ (Masks) thì làm thế nào bày tỏ tình cảm của mình với người đối diện khi chỉ lộ ra đôi mắt?. Chẳng lẽ cứ bốn mắt nhìn nhau tức trào máu họng hay sao? Dễ lắm nhé, mình còn đôi chân mày này, đôi mắt này, dùng nó triệt để cũng được mà. Đôi mắt thường được người ta cho là “Cửa sổ của tâm hồn” quan trọng bậc nhất đấy nhé. Các anh chị em thử tập dùng bàn tay che mặt lại từ cánh mũi trở xuống rồi thử những tình cảm như buồn vui giận ghét qua chân mày và đôi mắt xem sao. Muốn biểu lộ sự kinh ngạc thì nhướng đôi chân mày lên, mắt mở to, lộ vẻ buồn thì đôi mắt nhìn xuống, chân mày cũng xụ xuống, buồn như …thất tình thiên thu luôn ấy, phải không.
Thời trang luôn theo sát thời cuộc quốc tế. Mùa đại dịch vẫn còn đó. Những nhà tạo kiểu mẫu thời trang mùa đại dịch có thể sẽ dựa vào thời trang từ thời xưa bên Âu Châu, khi phụ nữ mang mạng che mặt, kết dính liền từ chiếc nón, tạo nét duyên ngầm bí ẩn qua đôi mắt.
Cứ nghe tin sắp mở cửa, vừa được mở cửa chưa có người khách nào lại lật đât đóng cửa trở lại vì đại dịch chưa hết, tiếp liền theo đại bất ổn, dân chống đối cảnh sát ồ ạt xuống đường, rồi trở thành những cơn đại loạn, đốt phá, cướp của, thậm chí giết người vô tội nữa. Thảm cảnh bị đốt phá tiệm không riêng của người bản xứ, mà rất nhiều nhà hàng, tiệm thẩm mỹ của người Việt bị họa lây. Nhìn hình ảnh mấy chủ tiệm nail ngồi khóc ròng khi bao nhiêu vật liệu, vật dụng trong tiệm Nail, nhà hàng là vốn liếng của cả gia đình bổng chốc tiêu tan. Họ thù hằn ganh ghét gì những tiệm làm ăn buôn bán lẻ này???


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.