Hôm nay,  

Tân Niên

31/01/200400:00:00(Xem: 3141)
Phú Lâm

Hôm nay trời thiệt là trong sáng. Thật đúng là một buổi sáng mùa xuân.
Hạ Đông còn gió lạnh lùng còn mây vuơng vấn. Sao hôm nay bổng dưng trời sáng bừng lên" Ah!!! Chứ không phải bây giờ là mùa xuân"
Trời hồng hồng sáng trong trong.. vài khe nắng ngoài song
Cảnh đẹp trời thơ làm cho nguời mơ màng luyến ái, như cô Thu nhà ta. Và anh chàng Khải.
Sáng nay Tuấn đi làm một mình. Ai cũng ngạc nhiên vì Tuấn Khải ở chung đi làm đi chung. Thanh hỏi:
- Ủa. Bộ cha Khải còn nghỉ Tết hả. Xời ơi ở đây chớ bộ còn như hồi xưa đâu mà bửa nay ra giêng rồi còn chưa chịu vô làm"
Tuấn cuời:
- Ôi giời ơi. Chả biết gì à" Dở thế" Tuởng các chị lanh chanh thế kia thì phải nhìn thấy chứ.
Kim nói:
- Thấy cái “rì"”
Tuấn còn làm bộ kéo dài thời gian:
- Thấy cái Thu và chàng Khải nhà ta chứ thấy gì. Hai nguời...
Tuấn chưa dứt câu Láng đã
- Tui hiểu rồi. Khải chưa vô Thu cũng chưa vô tức là hai nguời cùng chưa dô
Thanh háy Láng:
- Lãng dang.
Trang can:
- Nì nì cho em can. Mới đầu năm đừng nên xài mấy danh từ kỳ cục đó nghe dô diên quạ.
Vừa lúc đó Khải và Thu buớc vô cửa. Trang bèn lên tiếng :
- Aaaa chào anh chị mạnh giỏi. Nghe em làm thơ này
Nồng đuợm huơng lòng mây tóc bay
Chúc cho duyên ấy chẵng hề phai
Én liệng lầu không mành tuơng rũ
Hái lộc đầu xuân thấy má hây...
...rợn chưa
Tuấn khen nức nở:
-Chu choa ơi. Sao ém tài lâu thế. Sao dấu nghề kỷ thế" Tiệm ta có thi sỹ lơ tơ mơ...
Vinh nói:
- Cha, Trang làm thơ hồi nào mà hay quá vậy
Khải bật cuời :
- Hì hì hì... cúng hỉ phạt chồi cảm ơn quí vị cảm ơn quí vị. Có chuyện gì mà cả tiệm rộn ràng thế kia"
Chị Ngà nói:
- Tụi nó nói xấu hai đứa bây chớ có chiện gì lạ đâu.
Thu nói:


- Tụi em có chuyện gì mà nói xấu. Bữa nay đi thăm bà con.
Vừa nói Thu vừa móc trong bịt đưa tận tay mỗi nguời hai trái quít màu đỏ tuơi vừa đưa vừa nói;
- Chúc chị chúc anh nhiều may mắn sức khỏe dồi dào
Chị Ngà đưa tay đón lấy nói:
- Cám ơn. Chúc tui sức khỏe dồi dào khách vô ào ào là đủ rồi.Ờ hỏi thiệt nghe, mà sao cho hai trái quít"
Thu chưa kịp trả lời Láng nói chen:
- Em biết em biết. Theo nguời Tàu thì ngày Tết cho món gì cũng phải có đôi. Tại sao hổng cho cam mà cho quít" tại vì quít thì ngọt ngào hơn trái cam lại đỏ hơn cam, màu đỏ tuợng trưng cho sự may mắn. Có nguời kèm theo hai cái bánh thí dụ như bánh thửng, là loại bánh có tai bèo nở bung ra, hay hai cái bánh bò cũng là loại nuớng thì nở thì vung thì phình lên. Những món quà tuợng trưng không mắc tiền mà có đầy đủ ý nghĩa. Còn trong nhà nếu có treo chử Phuớc thì nên treo nguợc vì chữ Phuớc khi dòm nguợc nó giống như tách rời ra thành hai chử, theo cách phát âm giống như phuớc đi trở vô mình tức là mình đặng phuớc.
Kim vổ tay:
- Hay quá hay quá. Nào tới giờ em có biết đâu. Ờ còn vụ dĩa trái cây tứ quả ngủ quả gì đó, năm ngoái chị Thanh chưng dĩa Cầu Vừa Đủ Xài Nhà Giàu, năm nay có đủ vậy hông"
Thanh nói:
- Hông. Năm nay tui chưng cách khác. Hổng kiếm đâu ra trái mãn cầu,trái nhàu già cũng .. thất mùa, tui mua chùm chôm chôm.
Chị Ngà liếc qua, hỏi:
- Ủa. Sao có vụ chôm chôm" Nhỏ nầy ưa ra kiểu lạ...
Thanh nói:
- Có gì đâu mà lạ chị. Mình tỳ theo hoàn cảnh, năm nay em thấy rỏ rồi. Em làm hổng lại nhỏ Thu nên em không Cầu nữa mà em Chôm . Dĩa trái cây của em là Chôm Vừa Đủ Xài.
Kim cuời ngất;
- Hết nói nổi bà nầy rồi. Hết ý.
Phú Lâm
01 – 30 -04

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chị em trong tiệm cứ ngáp ngắn rồi thở dài. Tiệm Nail vừa được phép mở cửa, bây giờ cứ hồi họp từng ngày theo tình trạng bên ngoài. Mấy vụ xuống đường biểu tình này nọ từ từ xẹp xuống, nhưng ảnh hưởng có vẻ bắt đầu nổi lên như số người bị bịnh cúm tàu tăng lên, làm như khách quen của tiệm nails đang giảm xuống một cách đáng lo. Tiệm Nails lại còn “bị” khuyên chỉ tiếp khách hẹn trước, mất một mớ khách “walk in” đáng kể. Ai nấy như xài tiền kỹ lại.
Một nhà khảo cổ đào bới ở Nam Cực và tìm được một xác chết người tiền sử được bảo quản rất nguyên vẹn. Ông ta gọi điện đến bảo tàng và thông báo rằng người tiền sử đó chết vì bệnh tim. Viện bảo tàng tức tốc cử người đến hiện trường. Sau khi khám nghiệm, chuyên gia của bảo tàng ngạc nhiên hỏi nhà khoa học:
Những lon bia còn dư lại sau bàn tiệc, đừng bỏ uổng lắm, vì bạn gái chúng ta có thể dùng để làm đẹp da và tóc theo những cách đơn giản, dễ làm như sau:
Chuyên viên thẩm mỹ có bằng hành nghề ở California phải làm việc theo đúng luật lệ tiểu bang của Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) và các tiêu chuẩn đã được thiết lập về kiểm soát nhiễm khuẩn. Tài liệu dành cho khách hàng, đồng thời nhắc nhở thẩm mỹ viên làm việc cẩn thận.
Màu “Neutral” rất thích hợp với làn da rám nắng hè như màu trắng, xám, đen, nâu lợt, may bằng loại “cotton” thoáng khí, mặc mát mẻ. Đồ tắm chỉ mặc khi bạn bơi lội, hay phơi nắng, không mặc đi dạo biển, trên cầu tàu, hay phố biển; trường hợp này bạn cần áo choàng để mặc bên ngoài đồ tắm.
Bà à! Để nhớ lại cái thuở mình mới yêu nhau, tuần nào cũng hẹn hò gặp nhau ngoài công viên. Thật hạnh phúc biết bao! Bây giờ tôi ra ngoài công viên ngồi chờ rồi bà trang điểm và thay quần áo thật đẹp ra gặp tôi nhé.
Anh/Chị ơi. Em muốn mở tiệm làm móng mà đang lưỡng lự không biết đặt tên tiệm là gì cho thật “kêu” và nhớ lâu. Mong trả lời giúp em và cám ơn. Các anh chị ơi, cho em hỏi chút chuyện này. Em hay bị đổ mồ hôi nách. Em đã dùng nhiều loại thuốc khử mùi, không có kết quả gì hết. Bây giờ em muốn thử dùng loại dành cho đàn ông, có dùng được không hở anh/chị, vì em nghe nói nó khử mùi mạnh hơn. Cám ơn A/C trước nhé.
Các anh chị em ơi, mang mặt nạ (Masks) thì làm thế nào bày tỏ tình cảm của mình với người đối diện khi chỉ lộ ra đôi mắt?. Chẳng lẽ cứ bốn mắt nhìn nhau tức trào máu họng hay sao? Dễ lắm nhé, mình còn đôi chân mày này, đôi mắt này, dùng nó triệt để cũng được mà. Đôi mắt thường được người ta cho là “Cửa sổ của tâm hồn” quan trọng bậc nhất đấy nhé. Các anh chị em thử tập dùng bàn tay che mặt lại từ cánh mũi trở xuống rồi thử những tình cảm như buồn vui giận ghét qua chân mày và đôi mắt xem sao. Muốn biểu lộ sự kinh ngạc thì nhướng đôi chân mày lên, mắt mở to, lộ vẻ buồn thì đôi mắt nhìn xuống, chân mày cũng xụ xuống, buồn như …thất tình thiên thu luôn ấy, phải không.
Thời trang luôn theo sát thời cuộc quốc tế. Mùa đại dịch vẫn còn đó. Những nhà tạo kiểu mẫu thời trang mùa đại dịch có thể sẽ dựa vào thời trang từ thời xưa bên Âu Châu, khi phụ nữ mang mạng che mặt, kết dính liền từ chiếc nón, tạo nét duyên ngầm bí ẩn qua đôi mắt.
Cứ nghe tin sắp mở cửa, vừa được mở cửa chưa có người khách nào lại lật đât đóng cửa trở lại vì đại dịch chưa hết, tiếp liền theo đại bất ổn, dân chống đối cảnh sát ồ ạt xuống đường, rồi trở thành những cơn đại loạn, đốt phá, cướp của, thậm chí giết người vô tội nữa. Thảm cảnh bị đốt phá tiệm không riêng của người bản xứ, mà rất nhiều nhà hàng, tiệm thẩm mỹ của người Việt bị họa lây. Nhìn hình ảnh mấy chủ tiệm nail ngồi khóc ròng khi bao nhiêu vật liệu, vật dụng trong tiệm Nail, nhà hàng là vốn liếng của cả gia đình bổng chốc tiêu tan. Họ thù hằn ganh ghét gì những tiệm làm ăn buôn bán lẻ này???


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.