Hôm nay,  

Xuống Đường

25/10/202400:00:00(Xem: 1265)
pivotyTỔ CHỨC NGƯỜI MỸ GỐC VIỆT CẤP TIẾN
 
Chị không thường gọi tôi nên khi nhận được cú điện thoại của chị, tôi biết ngay là có chuyện bất thường. Chị là một nhà hoạt động cộng đồng, còn tôi là một nhà văn chuyên lo dịch thuật trong ban lãnh đạo của tổ chức Người Mỹ gốc Việt Cấp Tiến PIVOT.

Là người Việt tỵ nạn lưu vong rời quê hương khi đã vào lứa tuổi thanh thiếu niên, chúng tôi cũng có thêm bao sợi giây thân ái nhằng nhịt khác như cùng học một trường khi bé, cùng quen một số bạn, và có một lần chị đã mời tôi lên phỏng vấn vể quyển hồi ký đầu tay của tôi, Behind the Red Curtain: a Memoir, viết về bẩy năm khốn khổ dưới ách Cộng Sản Việt Nam sau ngày miền nam thất thủ.

Đáng lẽ cả hai chị em chúng tôi phải có mặt trong buổi hội ngộ mùa thu cùng một số đông cựu học sinh trường Dòng Đức Bà Saigon. Nhưng tháng 10 chưa cười đã tối cũng là tháng gây cấn cuối cùng trước kỳ bầu cử tổng thống tối quan trọng của năm 2024, khi mà sự thắng thua giữa một người đàn bà da mầu đại diện cho tiếng gọi Dân Chủ và một người đàn ông da trắng, đại diện cho chủ nghĩa Dân Tộc và nhóm Da Trắng Thượng Đẳng đồng nghĩa với bạo lực chết người tại Quốc Hội ngày 6 tháng Giêng 2021vì không công nhận kết quả bầu cử––sự thắng thua với tầm vóc lịch sử cho toàn cầu có thể làm thay đổi số mệnh không chỉ riêng cho quốc gia Hoa Kỳ, mà cả nhiều quốc gia bạn hay thù, cho hàng triệu con người như những tổ kiến trước trận mưa lũ, và cho cả sự tồn tại của quả đất đang ngất ngư điên đảo vì khí hậu bất thường, khi sông hồ theo bão dâng lên tràn ngập qua bao thành phố, xen lẫn với cháy rừng từng tháng ròng như ta vừa chứng kiến mùa hè năm nay tại Mỹ, tại Việt Nam, tại rất nhiều nơi trên thế giới.

Tôi quyết định không ghi danh tham dự chuyến du hý, ở lại thi hành sứ mệnh sống chết––Harris-Walz Phải Thắng, tiếng trao gởi gấp rút như trong tập truyện Anh Phải Sống dưới ngòi bút yêu nước, yêu nhân văn của Khái Hưng. Nhưng nếu tôi không lầm, chị đã có tên trong danh sách các cựu nữ sinh sẽ tham gia buổi văn nghệ liên trường và sẽ là MC chính cho chương trình văn nghệ đêm gala. Chả lẽ chị lại gọi tôi từ kinh đô Ánh Sáng?

Câu trả lời của chị làm tôi bật cười, nửa hãnh diện nửa thương chị vô vàn. “Chị kẹt việc nước như em.” Và chị chuyển ngay vào đề chính: “Chị cần em quá! Giúp chị một tay được không?”

Chị nói tiếp: “Ngày mai có buổi xuống đường của dân mình để phản đối cái bà Ma Gà Mì Seo Xì Tiêu đã dám viết biểu ngữ tranh cử của bà lên Cờ Vàng của mình với ý đồ ám chỉ kẻ đối thủ của bà là Cộng Sản (vì là Ứng Cử Viên Dân Chủ), một chiến thuật chụp mũ thường dùng bởi Cộng Hoà.”

“Em cũng biết không ai thân cộng hơn bà Xì Tiêu này. Lại còn thối nát nữa chớ! Em có biết bà ta đã bán đất của quận cho người ủng hộ bà với giá rẻ mạt, một kiểu đút lót chứ còn gì!”

Tôi không cần chị phải nói thêm. Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để kêu gọi người mình tham dự, mặc dù thời gian để hô hào anh chị em ta quá ngắn ngủi. Đây là một kêu gọi khẩn cấp như thể cháy nhà, phải mỗi người một tay chữa cháy.

“Xuống đường thôi, anh chị em ơi!” Tôi viết cho mọi người quen biết. Một con ngựa bị bêu xấu hạ nhục, cả tầu phải bỏ cỏ. Ông Derek Trần là một người con cưng anh dũng của cộng đống người Mỹ gốc Việt tự do, một người cựu chiến binh, một luật sư chuyên sả thân về di trú và đã từng tham gia bảo vệ người tiêu thụ khỏi sự lạm dụng thương mại, hơn nữa, ông là một người tỵ nạn cộng sản Việt Nam thực thụ chứ không phải đóng kịch hòng mua lòng dân với những câu đả đảo sáo rỗng, giả dối, thô bỉ.

Buổi xuống đường diễn ra trong sự đoàn kết kỷ luật. Tôi đến rất sớm với người chị ruột để nhận cờ và biểu ngữ. Dần dần, từng nhóm người một xuất hiện. Có những bà, những cô trong áo dài tha thướt. Có vài anh cựu chiến binh trong bộ đồ rằn ri. Có những bà mẹ trẻ với xe đẩy và con thơ. Có cả một vài người mà tôi biết thuộc phe “con voi,” mà vì không thể gượm mình chịu cảnh bịp bợm lố bịch của một người dân biểu mị dân đã lạm dụng lá cờ tổ quốc nay chỉ còn phất phới trên các quốc gia tự do trong những khu người Việt tự tạo dựng, cũng chung vai gánh vác trách nhiệm chung, xuống đường biểu dương lực lượng Con Rồng Cháu Tiên với những biểu ngữ tỏ lên sự phẫn nộ của những người đồng bào bị nhục mạ, như:
 
No Michelle Steel!
Không cho Michelle Steel!
 
Michelle Steel works only for the rich $$$, not for those she represents!
Michelle Steel chỉ làm việc cho giới đại thượng lưu $$$ mà không đại diện dân oan!
 
Và rất nhiều những biểu ngữ khác lên án người dân biểu vô liêm sỉ đã chụp mũ bôi nhọ đối thủ Derek Trần.

Tôi trở về với sứ mệnh đã hoàn thành mỹ mãn, lòng điểm nặng một niềm hãnh diện công dân vô bờ bến. Trong trí nhớ mòn mỏi của tôi văng vẳng những lời hát cao vút của bà Thái Thanh nay đã ra người thiên cổ, vút cao như  tiếng sáo diểu thưở bé thơ dưới khung trời Saigon yêu dấu, “Tôi yêu tiểng nước tôi, từ khi mới ra đời. À ơi…”
 
Hồng-Mỹ Basrai
 
Tác Giả, Behind the Red Curtain: a Memoir (Los Nietos Press, 2020)
Thành phần ban điều hành, Tổ Chức Người Mỹ gốc Việt Cấp Tiến PIVOT
 
Hãy nhấn vào mã số QR để ghi danh cùng chúng tôi tham gia vào cuộc đấu tranh cho một tương lai mà những người tị nạn gốc Việt đã liều mạng đánh đổi. Đó là cách chúng ta có thể tôn vinh và tưởng nhớ tiền nhân.

Pivot QR
Web:www.pivotnetwork.org  Facebook: https://www.facebook.com/PIVOTorg/  Twitter: @PIVOTorg

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/11/202509:33:00
Ở Hoa Kỳ, có những câu chuyện không bao giờ thật sự khép lại. Chúng chỉ nằm im đó chờ ngày trồi lên mặt nước. Vụ Epstein là một trong số đó. Quốc Hội vừa bật đèn xanh công bố tài liệu; hai phía liền lập tức dựng chiến lũy — không phải để bảo vệ nạn nhân, mà để đề phòng danh sách sắp hiện ra có thể kéo phe mình trượt xuống.
16/11/202514:25:00
Marjorie Taylor Greene hôm nay làm điều hiếm có trong chính trường Washington: bà xin lỗi. Không phải xin lỗi vì một phát ngôn sẩy chân, hay một lá phiếu sai. Bà xin lỗi vì đã góp phần nuôi dưỡng thứ chính trị mà bà gọi thẳng là “độc hại”. Lời thú nhận không đến sớm. Nó đến đúng lúc Tổng thống Donald Trump — người từng xem bà là đồng minh ruột — quay phắt lưng lại.
14/11/202500:00:00
Người Mỹ hay nói ‘tung đồng xu’ khi cần phải chọn giữa hai điều gì, vì mỗi đồng xu đều có hai mặt khác nhau – hai khả năng, hai lựa chọn, hai phía của cơ hội. Nhưng rất sớm thôi, câu nói ấy sẽ mất nghĩa. Bởi sắp tới, nước Mỹ chuẩn bị tung ra một đồng xu mà dù ngửa hay sấp, vẫn chỉ rơi về một phía – phía của Tổng thống Donald Trump. Bộ Ngân Khố Washington-Trump gọi đó là biểu tượng cho tinh thần quật cường của quốc gia nhân dịp 250 năm lập quốc. Nhưng với nhiều người, đó lại là dấu hiệu cho thấy nước Mỹ đang dần quên mất chính điều mà nó từng sinh ra để bảo vệ: quyền tự do lựa chọn.
14/11/202500:00:00
Khi nhìn bản đồ địa lý và duyệt lại lịch sử, thì chúng ta nhận ngay rằng: tuy Việt Nam nằm trong vùng Đông Nam Á về địa lý nhưng trên phương diện văn hóa thì chúng ta thuộc nền văn hóa Đông Á cùng với Trung Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan và Singapore. Câu hỏi hiển nhiên phải đặt ra là: tại sao Việt Nam thua xa Trung Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan và Singapore trên phương diện phát triên kinh tế? Tại sao khi xuất ngoại du học thì các sinh viên VN không hề thua kém sinh viên các quốc gia Đông Á kia mà còn vượt trội trên nhiều phương diện?
14/11/202500:00:00
Sự tồn tại của các chính đảng đối lập mạnh, có chiến lược, và quyết tâm là thước đo quan trọng cho sự tự do chính trị và sức khỏe của một nền dân chủ phát triển. Đánh giá về những gì Đảng Dân chủ, cụ thể tại Thượng viện, đã và đang thực hiện trong nhiệm kỳ thứ hai của Donald J. Trump, sẽ thấy họ vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một đảng đối lập đúng nghĩa. Để đánh giá hiệu quả hoạt động của các thượng nghị sĩ Dân Chủ, trước tiên cần thấy rõ những thách thức mà họ đang phải đối mặt. Các bình luận gia và học giả cho rằng Trump và các đồng minh đang trở thành một mối đe dọa nghiêm trọng đối với các chuẩn mực dân chủ và pháp quyền. Thượng nghị sĩ Dân chủ, Chris Murphy (Connecticut) đã mô tả thời điểm hiện tại: “Chúng ta đang chứng kiến một cuộc tấn công chậm rãi, mỗi ngày vào thể chế dân chủ. Các cơ chế dân chủ đang bịt miệng bất đồng chính kiến. Hệ thống tư pháp đang bị biến thành một cơ chế để quấy rối và bỏ tù những người được cho là kẻ thù của Tổng thống.”
07/11/202500:00:00
Donald Trump rời Busan với nụ cười của kẻ thắng cuộc. Ông tự đánh giá cuộc hội kiến với Tập là “thành tựu mười hai trên mười.” Thiên hạ thở phào: ít nhất, bản đồ chung chưa bị thiêu hủy, Đài Loan cũng chưa bị đặt lên thớt. Nhưng cái bắt tay ấy, như từng thấy trong lịch sử, một kiểu Hòa Ước Nam Kha* của kỷ nguyên thương chiến và công nghệ. Trung Quốc thuận thế, đồng ý hoãn hạn chế xuất khẩu đất hiếm trong một năm. Mỹ tạm ngưng thuế trăm phần trăm và các lời đe trừng phạt mới nhắm vào các doanh nghiệp phương Đông. Song phương mỗi bên lùi một bước, giữ nguyên thế thủ. Bắc Kinh hứa mua lại đậu nành; Washington đáp bằng việc giảm nửa thuế phạt hai mươi phần trăm, coi như thưởng công kiểm soát nguyên liệu ‘Fentanyl’. ‘Chip’điện tử tầm trung được phép lưu thông, song dòng ‘chip’ cao cấp vẫn bị khóa chặt – thứ chìa khóa vàng của thế kỷ 21.
07/11/202500:00:00
Chính quyền Trump đã xem thời gian chính phủ đóng cửa như một dịp để làm điều mà từ lâu người ta vẫn tránh nói thẳng: chấm dứt vai trò giám sát liên bang đối với việc dạy dỗ hơn tám triệu trẻ em khuyết tật trên đất nước này. Giữa cơn rối loạn ấy, Bộ Giáo dục tìm cách sa thải gần như toàn bộ nhân viên còn lại của Văn phòng Giáo dục Đặc biệt – những người từng chịu trách nhiệm trông coi cách các tiểu bang đối xử với học sinh yếu thế nhất. Họ bị loại đi âm thầm, như thể chỉ là vài dòng ngân sách thừa. Các khoản tài trợ cho giáo viên, cho phụ huynh, cho các chương trình huấn luyện cũng bị hủy. Bộ nói họ sẽ “tái cấu trúc” và “hợp tác thêm với các cơ quan khác.” Nói trắng ra, họ đang rút lui. Và với sự rút lui ấy, nước Mỹ chính thức buông tay khỏi lời hứa rằng mọi đứa trẻ đều xứng đáng có cơ hội học hành.
05/11/202518:31:00
Sinh năm 1991 tại Uganda, Châu Phi trong một gia đình trí thức gốc Ấn Độ, cha của Mamdani, giáo sư Mahmood Mamdani là một học giả tốt nghiệp tiến sĩ tại đại học Harvard. Ông trở thành viện trưởng một viện đại học lâu đời tại Uganda, rồi trở thành giáo sư chính trị học từng dạy tại các đại học lớn của Mỹ như University of Michigan, Princeton và Columbia. Còn mẹ của anh, bà Mira Nair, cũng từng nhận học bổng du học tại Harvard, là một nữ đạo diễn có tiếng tăm với các phim từng được giải thưởng Cannes, Venice... và hai lần được đề cử giải Oscar. Vợ của Mamdani là một họa sĩ gốc Syria sinh ra tại Texas, cũng từ một gia đình trí thức với cha là kỹ sư và mẹ là bác sĩ.
03/11/202518:04:00
Với hơn 200 triệu Mỹ kim quảng cáo và những gương mặt từ Obama tới Schwarzenegger, cuộc trưng cầu này là trận đánh lớn nhất trong “cuộc chiến phân khu” giữa hai đảng. Newsom bảo: “Họ đốt nhà ta, ta có quyền đáp lại.”
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.