Hôm nay,  

Đóng cửa thiên đường

14/11/202417:58:00(Xem: 6470)
blank


Đóng cửa thiên đường

Giao Chỉ, Nov.2024

1) Thông cảm.
Tôi rất ngần ngại khi viết bài phiếm luận này. Nhưng vẫn phải giãi bày cùng các bằng hữu cao niên dù quý vị theo đảng Cộng Hòa hay Dân Chủ. Dù chỉ là người Mỹ gốc Việt nhưng đã trải qua hơn nửa đời người tại Hoa Kỳ, xin được ngỏ lời tâm huyết. Người ngoại nhập nhưng thực sự yêu quê hương mới.

2) Chuyện kể từ đầu:
Ngày xưa khi còn ở Việt Nam chúng tôi nghĩ rằng Hoa Kỳ chính là thiên đường. Đất rộng người thưa. Cảnh trí đẹp đẽ vô cùng.Ba múi giờ với trời đất bao la. Hai phía là hai đại dương. Phía đông là hải đảo Hạ uy Di. Phía Bắc là Alaska. Người Mỹ đẹp đẽ và tử tế với đầy đủ các sắc dân chung sống.Người Mỹ có mặt trên khắp thế giới với các toà đại sứ. Đội nón cao bồi và mặc quần Jean. Người Mỹ anh hùng giải quyết mọi vấn đề toàn cầu. Tham dự các đại chiến thế giới số 1 và số 2. Chiến thắng quân phiệt Nhật ở Á châu và Phát xít Đức bên Âu châu. Tham dự chiến tranh Việt Nam và trận Cao Ly. Lịch sử Hoa Kỳ là câu chuyện người Anh phiêu lưu đến đất mới chống lại mẫu quốc để thành người Mỹ. Hiệp chúng quốc với 50 tiểu bang mở đường dân chủ cho toàn thế giới.

Hiến pháp của tiền nhân Hoa Kỳ là bản văn huyền diệu của chế độ Cộng Hòa. Thượng viện là đại diện cho các tiểu bang, Hạ viện là đại biểu của toàn dân.Tối cao pháp viện là tổ chức tư pháp của dân tộc. Các vị luật gia xuất sắc nhất sẽ nhận chức suốt đời để toàn quyền vĩnh viễn không bị truất phế. Tổng thống là cơ quan hành pháp qua bầu cử và có nhiệm kỳ. Bộ máy chính trị có tam quyền phân lập vừa yểm trợ vừa kiểm soát lẫn nhau. Lưỡng đảng cùng nhau đưa đảng viên tham dự vào các vị trí tam quyền.

Cả thế giới đều ca ngợi tổ chức chính trị Hoa Kỳ. Không bao giờ có đảo chính hay binh biến. Không thể có độc tài toàn quyền. Quân đội chỉ phục vụ đất nước. Báo chí Hoa Kỳ là sức mạnh của đệ tứ quyền được cả thế giới ngưỡng mộ. Các tổ chức an ninh tình báo Mỹ từ CIA, FBI và an ninh của hải Lục Không quân là các đơn vị tai mắt nổi tiếng của Hoa Kỳ. Những ưu điểm huyền thoại đó bây giờ còn không?

3)Con đường đến Tự Do

Năm 1975 Nam Việt thua trận, Sài Gòn trở thành thủ đô địa ngục và cùng một lúc thiên đường Hoa Kỳ mở cửa đón dân ty nạn Việt Nam. Thiên trường ca đau thương của thuyền nhân kéo dài 20 năm từ 1975 đến 1995 với gần 300 ngàn người chết trên đường tìm tự do. Cho đến ngày nay bằng mọi phương tiện ODP, HO. con lai. Đoàn tụ và hôn nhân di dân gốc Việt có mặt 2 triệu người trên đất Mỹ. Chúng ta đến đất này tất cả đều không có giấy tờ chính thức sau cuộc chiến. Chúng ta đi tìm tự do thực sự vì lý do chính trị và cũng vì cả lý do kinh tế. Bởi vì thời đó Thiên đường đang mở cửa.

Sẽ không có ai trục xuất dân ty nạn Việt Nam vì đã có hàng triệu người chết để chúng ta được sống. Ngày nay nếu thiên hạ hô hào ngăn chặn di dân hay tống xuất dân bất hợp pháp. Trong đó hiện có cả ngàn dân Việt, xin hãy làm thinh. Đừng ném đá vào những người vô tội.

4) Dân Việt tại Mỹ

Chúng ta hiện diện từ khoảng 30 năm cho đến 50 năm. Anh em ta đến vào thời ông Dân Chủ Carter rồi tiếp đến ông Cộng Hòa Reagan. Dù thuộc 2 đảng khác nhau những thân thiện vô cùng. Hai vị đối xử với nhau hết sức tình cảm và lịch sự. Cả hai đều là ân nhân thực sự của người tỵ nạn Việt. Ông Carter là tổng thống của thuyền nhân và ông Reagan là ân nhân của chương trình định cư HO. Tiếp theo là các vị Cộng Hòa và Dân Chủ thay nhau ngồi trong Bạch Cung và cũng thay nhau lãnh đạo quốc hội. Đồng bào ta tại những nơi đông đảo đã thành lập cộng đồng, vận động đi bầu tại địa phương nhưng chưa quan tâm nhiều đến chính trường cho đến thời kỳ ông Obama.

5)Vị tổng thống da đen

Đầu tiên dù thành công qua 2 nhiệm kỳ nhưng đã mở đầu cho phong trào của người Mỹ da trắng nhớ lại vấn đề kỳ thị. Đồng thời những người Mỹ trắng thượng đẳng cũng quản ngại về số di dân các sắc tộc bắt đầu lên gần 50% dân số. Tất cả các vấn nạn súng đạn, phá thai, lạm phát, kinh tế, y tế, xã hội chỉ là thứ yếu. Kỳ thị các di dân sắc tộc là vấn đề chính. Chính trong giai đoạn này một nhân vật của thời thế ra đời. Vị tổng thống số 45 từ thương trường đường hoàng đi vào chính trường theo ngả Cộng Hòa và bắt được thời thế. Ông lập tức chinh phục được nửa khối cử tri thông cảm và dù không chính thức nói ra nhưng cả nước đều biết rõ lập trường và đường lối hết sức trực tiếp, bền bỉ và vũ bão. Đảng Cộng Hoà phải quy hàng mà chính cả đảng Dân chủ cũng phải lùi bước.

6)Con đường thành công.

Trận chiến thắng ngoạn mục nhất là ông Trump bất ngờ hạ bà Clinton năm 2016. Dù phe Dân chủ có phiếu phổ thông hơn ông Cộng hòa Trump nhưng ông đã có phiếu đại cử tri nên bất ngờ chiến thắng rất vẻ vang. Đạt được thành quả vô cùng độc đáo, ông đã chọn con đường dứt khoát chống lại toàn bộ guồng máy cầm quyền của nước Mỹ. Ngay trong lễ nhậm chức, ông tuyên bố tát cạn đầm lầy Hoa Thịnh Đốn và gián tiếp mạt sát tất các các cựu tổng thống Cộng Hòa và Dân Chủ tiền nhiệm hiện diện như cha con ông Bush, vợ chồng ông Obama, Clinton và cả các vị phó đều không ai có phản ứng. Phe ta không ai có đủ dũng khí ít nhất là đứng lên bỏ ra về. Tất cả mọi chính khách đều bị bài học ngoại giao trên trường chính trị giữ chân và thua Trump ngay từ giây phút đó.



7) Tóm lược 4 năm đầu. Trong nhiệm kỳ đầu ông Trump tung hoành gây náo loạn Hoa Kỳ và thế giới. Nhưng ông trách nhiệm quá lớn lao về số nạn nhân Covid. Nước Mỹ đứng đầu thế giới mà số nạn nhân quá nhiều chỉ vì lãnh đạo sai lầm. Cộng hòa không cứu được dân chết vì trận dịch mà cả Dân Chủ hèn nhát cũng bất lực.

8) Đó là lý do năm 2020, ông Trump không thắng được nhiệm kỳ 2. Phiếu phổ thông của Biden trên 80 triệu và của Trump cũng nhiều hơn 70 triệu. Tuy nhiên với hơn 70 triệu dù không thắng được nhiệm kỳ 2 nhưng đây chính là con số làm cho phe Dân chủ hèn nhát không dám động thủ. Nếu Dân Chủ tổ chức ngay sau khi quốc hội giải tỏa phe nổi loạn, liền cho tân tổng thống tuyên thệ nhậm chức trong đêm và ra lệnh cho quân đội bắt giữ Trump và toàn bộ phe nổi loạn. Sẽ đưa ra tòa xét sau. Mọi chuyện sẽ ổn định. Đảng chính trị mà không có đảng trưởng lãnh đạo trong thời chiến thì vứt đi. Đó là trường hợp đảng Cộng Hòa bị Trump vào tung hoành như chỗ không người. Và đảng Dân chủ cũng cùng một loại.

9)Trận sau cùng. Kết quả trận sau cùng ông Trump toàn thẳng với 74 triệu 834,220 phiếu phổ thông. Bà Harris cũng có được 71 triệu 239, 698 phiếu. Chỉ mới ra quân sau mà tỷ lệ cách biệt như vậy phe Dân chủ không phải là quá tệ. Trên thực tế ông Trump đã thực sự tranh cử 4 năm dài với hàng trăm cuộc tập hợp vĩ đại. Rất nhiều màn đầy kịch tính. Tất cả các trận tư pháp Dân Chủ tấn công phe Cộng Hoà sau cùng lại dành tiếng tăm anh dũng cho ông Trump.

10) Bài học luân lý ghi nhận.

Mở đầu triều đại của vị tổng thống thứ 47 nước Mỹ bỗng nhiên không còn hình ảnh thực sự tam quyền phân lập. Các tiền nhân của Hoa Kỳ không bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh ngày nay. Một vị tổng thống không hề xuất thân từ Cộng hòa hay Dân Chủ đã từ trên Trời rơi xuống lãnh đạo đảng Cộng Hòa và dồn đảng Dân Chủ vào con đường cùng. Ông gián tiếp gây ảnh hưởng vũ bão cả thượng và hạ viện và đồng thời kiểm soát trực tiếp cả tối cao pháp viện. Tổng thống 45 rồi trở lại làm tổng thống 47 ông chủ trương xây dựng lại nước Mỹ bằng cách khước từ vai trò lãnh đạo thế giới.

Chủ trương rõ ràng và dứt khoát là dành cho thế giới con đường sống chết mặc bay. Nước Mỹ đi con đường trăm năm từ Quan niệm vị tha trở về ngõ hẻm vị kỷ. Ông chủ trương mọi chuyện do chính ông, vì ông và của ông. Với sự yểm trợ nhiệt thành của một nửa nước Mỹ và một chính sách kiên định ông đã luôn luôn ngồi trên công lý Hoa Kỳ. Đảng viên Cộng Hòa hèn nhát đã khuất phục và cả toàn đảng Dân Chủ cũng hèn nhát đành chịu lép một bề.

11) Phần còn lại chỉ trông cậy vào tương lai thực tình của toàn dân Mỹ. Vũ khí của nền Dân chủ hiện nay là nền tảng tổ chức của 50 tiểu bang và câu thần chú nhiệm màu là 2 chữ nhiệm kỳ. Bàn hiến pháp nước Mỹ xuất sắc ngày xưa đã đem lại nhiều hệ lụy. Bầu cử theo kiểu đại cử tri đưa cuộc tranh cử thu về 7 tiểu bang là chuyện hết sức sai lầm. Tổng thống bổ nhiệm tối cao pháp viện muôn năm trường cửu cũng là tai vạ khôn lường giúp các tay lãnh đạo chuyên nghề cờ bạc.

12) Đóng cửa thiên đường.

Với chủ trương tống xuất di dân, xây tường biên giới trong tinh thần kỳ thị sắc tộc của tổng thống Trump sẽ là giai đoạn đóng cửa thiên đường. Nhưng chúng ta có thể hy vọng rằng 4 năm dưới triều đại thứ 2 của tổng thống Cộng Hòa rồi cũng qua đi. Trải qua 300 năm lập quốc, đây chỉ là thời gian Hoa Kỳ dừng bước thử thách. Tam quyền phân lập sẽ không biến mất. Dù thượng và hạ viện trong tay một tổng thống cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Nước Mỹ vẫn nằm trong tay 400 triệu dân Mỹ bao gồm cả các màu da. Dù rút quân về và từ bỏ vai trò anh chị trên thế giới cũng sẽ chỉ là giai đoạn. Sau 4 năm mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, Chúng tôi đã nói rằng. Đất nước này sẽ tự vận chuyển, Lãnh đạo chỉ là trò chơi trên sân khấu. Sáng mai anh chị sẽ vẫn phải đi làm. Trẻ em vẫn đi học. Tài xế vẫn lái xe. Các chính khách vẫn hò hét trên chính trường. Quân tử nhất ngôn là quân tử dại. Quân tử nói đi nói lại là quan tử khôn.

Chúng tôi không thương ông, cũng không ghét ông. Đây là vận nước. Đây là giai đoạn thử thách. Nên trước sau vẫn nhận nơi này làm quê hương. Ông đã vào vai phản diện tuyệt hảo. Sau ông sẽ trở lại với các tổng thống hiền lành như Carter và Reagan. Thời 2 cụ này ra tranh cử có Nhà văn hài đã viết đùa rằng. Mỹ hết người tài. Bây giờ lại có ông bán đậu phộng ở GA ra tranh tổng thống với ông kép hát hạng B từ CA. Ấy thế mà cả hai đều là tổng thống danh tiếng để lại cho đời sau. Cảm ơn các bạn đã đọc tâm sự của tôi.
Chỉ nghĩ thật lòng.

Trân trọng

Giao Chi San Jose. [email protected] (408) 316 8393



Ý kiến bạn đọc
17/12/202402:37:26
Khách
Ý kiến của 2 ông là một sản phẩm của sự tưởng tượng quá lỗi thời. Sao không chọn lối sống cao thượng và anh hùng một chút, và hãy chờ xem có thật sự cuộc đời sẽ đen tối theo sự tưởng tượng phong phú của các ông ?
16/11/202405:28:17
Khách
Đúng như ông bạn nói đây là vận nước
Nhưng có lúc nào ông tổng thống lạm quyền coi thường luật pháp, xoá bỏ hiến pháp, dùng tư pháp làm cộng cụ của mình để trở thành một người độc tài sửa hay thêm điều khoản mới là bỏ luôn nhiệm kỳ 4 năm thay bằng một tổng thồng nhiệm kỳ 10 năm và có thể tại vị hai hay ba nhiệm kỳ như Tập cận Bịnh hay Putin thì sao?
Mong vận mệnh của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ còn tốt đẹp đẻ cho thế giới còn an vui, thịnh vượng.
Mong thay !
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
07/06/202404:26:00
Thầy Minh Tuệ là một hiện tượng nổi cộm đã gây xôn xao trong xã hội, trong Phật giáo, lan tỏa ra khỏi ranh giới quốc gia, một hiện tượng mà bản chất không xa lạ đối với Phật giáo và những hệ phái khổ hạnh tại Ấn, là hiện tượng cũng không hiếm tại Việt Nam từng có những vị hành cước tam bộ nhất bái, những vị khổ tu trong các am cốc núi rừng.Tóm lại, thầy Minh Tuệ là một hiện tượng đặc biệt, đặc biệt vì có những hành trạng mà ít ai làm được trong “tứ y pháp”, được cộng đồng mạng đề cao.
07/06/202400:00:00
Năm 2010 tôi về Việt Nam trong một hành trình dài từ Hà Nội đến Sài Gòn. Từ bắc đến Nam, từ phi trường đến bến xe, từ hẻm đến đường phố, bất kỳ nơi nào cũng có bầy chim cánh cụt, nhiều màu, đa số màu đen trắng, đứng từng nhóm, miệng há to, kêu lên khao khát: “Hãy cho tôi rác! Hãy cho tôi rác! Hãy cho tôi rác!” Nhìn chung quanh, dọc đường đi, đất nước tôi vẫn còn nhiều rác, nhưng với tiếng kêu thèm muốn, năn nỉ xin rác đồng loạt khắp nơi kia, chắc chắn dân tôi sẽ nghe. Bắt đầu thay đổi một thói quen phải như vậy. Lòng tôi ấm lại. Một niềm vui phập phồng. Ở đâu có sinh vật, ở đó có rác. Rác là bằng chứng có người. Người tiền sử đã biết xả rác. Xả rác là hành vi bẩm sinh. Không xả rác là hành vi tập quán. Từ hành vi bẩm sinh trở thành thói quen cho đến khi có thể thay đổi để trở thành tập quán ngược lại là một hành trình vô cùng khó khăn, vô cùng khốc liệt, không dễ gì làm được.
05/06/202407:57:00
Lúc đó, bước vào giữa ngôi làng của những người gia chủ Bà La Môn, Đức Phật chỉ nói đơn giản là hãy phát nguyện, hãy giữ hạnh nguyện xa lìa lậu hoặc và hãy “chứng ngộ, chứng đạt và an trú ngay trong hiện tại tâm giải thoát, tuệ giải thoát vô lậu!” Đức Phật đã dạy như thế với các gia chủ Bà La Môn, những người chưa từng quy y và chưa biết gì về Chánh pháp.
03/06/202407:56:00
Thực ra, chúng ta không cần tới “một Phật Giáo” nào khác cho thế gian hay cho xuất thế gian, bởi vì Phật Giáo là Phật Giáo, là con đường Bát Chánh Đạo để giải thoát đã được nói rất minh bạch, không mơ hồ. Bởi vì, nếu biến thể Phật Giáo cho phù hợp với một cộng đồng nào đó, đôi khi sức sống sẽ bị nhạt màu, sẽ mất máu, sẽ trở thành một cái gì khác, rất xa lạ với Phật Giáo.
01/06/202416:07:00
Công nghệ cao là thành tựu của loài người nhưng mặt trái của nó cũng không hề nhỏ và cái hậu quả như thế nào con người cũng chưa lường hết được. Các nhà khoa học, các nhà sáng chế phát minh, các nhà hoạch định chính sách, các nhà đạo đức, làm luật, học giả… vẫn cãi cọ bất đồng ý kiến với nhau về vấn đề này. Tất cả tranh luận mà chưa có hồi kết và dĩ nhiên cũng chưa có một tiếng nói chung nào. Duy có một điều là con người không thể thành robot được! Con người là sự kết hợp của thể xác và tâm hồn, nếu con người được cấy chíp vào não để điều khiển tự động hóa, hành xử như người máy thì liệu cái giá trị nhân văn, đạo đức, tư duy, thẩm mỹ… còn là gì?
01/06/202408:42:00
Một trong những lời dạy của Tuệ Trung Thượng Sĩ thường được đời sau nhắc tới là hãy phản quan tự kỷ. Đó là pháp yếu Thiền Tông. Nghĩa là, nhìn lại chính mình. Câu hỏi chúng ta nêu ra nơi đây là, phản quan tự kỷ thế nào?
31/05/202400:00:00
Việc tu đạo và đạo tu trên quê hương ta, từ lâu, vốn dĩ đã bộc lộ khá nhiều khía cạnh không đáng để nể trọng nhưng phản ứng của cái gọi là “Giáo hội Phật giáo Việt Nam” cùng “Ban Tôn Giáo Chính Phủ” với hành giả khất thực xuyên Việt mới là giọt nước tràn ly, khiến tôi nghĩ đến những ẩn dụ tệ hại nhất. Tôi nghĩ đến Xứ Mù, “The Country of Blind”, tối tăm và cố chấp của Herbert George Wells, nơi con người hoàn toàn không biết và, do đó, không hề tin vào sự tồn tại của ánh sáng và sắc màu nhưng, bù lại, rất giỏi việc đánh hơi, rình mò. Tôi nghĩ đến “Sư Bác Chùa Kênh” của Nhất Linh, cái nhà sư đạo hạnh và uyên thâm Phật học nhưng lại đột ngột dứt bỏ đường tu sau khi được của hoạnh tài. Và tôi nghĩ đến Chí Phèo của Nam Cao, cái nhân vật giết người rồi tự sát sau khi nhận ra rằng mình không thể đi lại từ đầu, như một người lương thiện.
25/05/202406:40:00
Một người luật sư trẻ, sanh ra, lớn lên và vẫn đang sống tại Việt Nam, có lần nói với tôi là khi khai trên giấy tờ, anh luôn luôn điền vào là mình không có tôn giáo, mặc dù gia đình anh và chính bản thân anh theo Đạo Phật, tại nhà anh có ban thờ Phật và anh cũng cố gắng giữ năm giới trong cuộc sống hàng ngày.
24/05/202408:03:00
Câu hỏi “Vì Sao Phật Giáo Suy Giảm?” khởi lên trong khi tôi đọc bài viết nhan đề “Why Actor Michael O’Keefe Renounced His Buddhist Vows” (Tại sao diễn viên Michael O'Keefe từ bỏ lời nguyện Phật giáo của mình?) trên tạp chí Tricycle ngày 22/5/2024. Bởi vì, tôi nghĩ, rất hy hữu để có một Phật tử như Michael O'Keefe, một trí thức Hoa Kỳ tài năng, viết tiểu thuyết, soạn kịch, làm thơ, đóng phim cả trên màn ảnh lớn và TV đều xuất sắc. Để nói cho rõ, anh chỉ rời bộ áo Thiền sư, nhưng không thấy anh nói chuyện rời Phật Giáo. Sau khi đọc bản tin trên, tôi tìm đọc bài viết giải thích chi tiết nhan đề “The Lost Robe” (Bộ Y Đánh Mất) trong ấn bản Mùa Xuân 2024 của Tricycle.
24/05/202400:00:00
Kể về mối quan hệ với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, ông Phạm Văn Đỉnh – một nhà vật lý học sống tại Pháp -- nhắc lại một sinh hoạt văn nghệ ở Sài Gòn ở đó nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu “quơ tay chỉ một nhóm văn nghệ sĩ lau nhau”: “Mấy thằng Huế tụi bây, cứ làm văn nghệ cho tao, đừng làm chính trị cho dân nó khổ!” Lời bông đùa này, nếu thật sự xét nét, cũng có thể xem là kỳ thị địa phương nhưng chúng ta không nên quá khắt khe với lời vui của một nghệ sĩ, trong một khung cảnh rất là nghệ sĩ. Mà chúng ta cũng không có quyền chộp lấy như một thứ thước đo chính trị, xã hội và, thậm chí, một thước đo… dân số học. Thế nhưng, càng soi rọi lại những trang sử hiện đại, chúng ta sẽ càng tìm ra những bằng chứng rõ ràng, cả người, cả việc, không thể nào chối cãi.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.