Hôm nay,  

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên nhìn bản mặt thấy ghét

10/11/202300:00:00(Xem: 3134)

Logo cho fb


Nhật bản ngoài các kỹ nghệ này kia như ta biết, còn có kỹ nghệ “kyabakura” chiếm 1 tỷ lệ đáng kể của tổng sản lượng quốc gia. Đó là 1 dạng “bia ôm” nhưng chính xác hơn là “bia tâm sự vui buồn” vì khách vào đó không hẳn là để ôm ai mà là nhu cầu tinh thần muốn chia sẻ của đủ hạng đàn ông các cỡ. Tại các quán này bạn uống bia và có người ngồi nghe bạn kể chuyện về mình. Nhân viên phục vụ tại đây vì vậy là chuyên gia nghe chuyện. Theo 1 thăm dò thì họ sếp hạng những thứ đàn ông đáng chán và vô duyên nhất họ phải chịu đựng như sau.

Hình 1
1: Những người không nói gì. Các ông này vào quán “bia nói” mà không nói, nhìn cổ chai trong khi các cô ngồi cạnh phải nhìn móng tay hay nhìn trần.

2: Những người hay khoe. Họ khoe của, đồng hồ, xe con là những thứ phụ nữ rất chán vì đó là hàng nam và họ không quan tâm 12 cột đèn 3 bơi chèo với lại 2 cửa sổ hay là xe 7 số bao nhiêu mã lực. Ôi chán tận họng mà vẫn phải cười duyên. Thế hả anh (chớp chớp mắt)?  Ồ hay quá (chớp mắt tiếp)! “Mả lực” với lại mả mẹ nhà anh!

3: Những người nhập vai diễn tuồng “cool”.

-Anh uống bia?
-Martini. Có đá.
-Anh tên gì?
-Tôi tên là Bond, James Bond.
-Không, em hỏi tên thật anh ngoài đời kìa.
-Nguyễn Chánh Tín.

4: Những người hạ thấp đối tượng xuống, và như vậy là gián tiếp tự nâng mình lên. Em chân ngắn nên mặc váy dài, đừng có mặc quần cộc. Cái này người ta mặc sát bẹn mà em mặc nó lại quá gối! Em cao là 1 thước bao nhiêu?  Tuổi của em thì anh nghĩ ăn nhiều giờ cũng không lớn lên được đâu mà chỉ mập ra thôi. Có người mập thì ngực to ra nhưng em thì hình như mập nó xuống phần bụng nên không thấy ngực nữa! Hay là ngực em nó chảy xuống đến bụng? Hahaha!

5: Những người hay kể chuyện tiếu lâm sex. Nữ sinh phổ thông thì nhiều chuyện họ còn chưa biết chứ nhân viên bia ôm thì họ nghe hết rồi và nghe đi nghe lại nhưng cứ vẫn phải cười ngặt nghẽo! Khổ biết bao nhiêu!

Hình 2
Nếu không có ôm ấp thì tại sao đàn ông Nhật lại vào kyabakura (từ tiếng Anh “cabaret”) ngồi hàng giờ và hàng ngày? Tại vì các cô tiếp viên ngậm miệng ăn tiền bo và phải e ấp mà chịu đựng các khách này. Về nhà vào giờ cơm mà lầm lì không nói như trường hợp (1) thì số phận sẽ ra sao? Khoe hàng hiệu vói bạn gái như (2) thì còn tốn tiền quà hơn là tiền bo trong bar. Diễn vai cool “Ván bài lật ngửa” với người yêu (3) thì cô bảo thôi anh kéo quần lên đi chứ lật ngửa cái gì. Còn nói năng như (4) với bà nhà hay với nàng thì khó mà toàn mạng cho nên mới phải đi kyabakura uống bia là vậy để còn có quần chúng nghe mình kể chuyện tiếu lâm như trường hợp (5).

Làm đàn ông đã khổ. Làm đàn ông Nhật còn khổ hơn.

Anh kể chuyện vui quá ! Anh uống thêm chai nữa rồi hãy về!
 
Đỗ Kh.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mỹ bỏ cấm vận Việt Nam ngày 3 tháng 2 năm 1994, dưới thời Bill Clinton. Khởi từ dấu mốc đó Việt Nam dần dần thân thiện hơn với người anh em “sen đầm đế quốc” này, thời kỳ ngăn sông cách chợ đã được khai thông, nhiều người xuất ngoại thăm thân nhân, du lịch hoặc công tác. Giới văn nghệ sĩ không ngoại lệ. Thuở đó gần như tháng nào tôi cũng đón ít nhất một văn, thi, nhạc, họa… sĩ. Phải chăng tại fake news, một người nhà quê như tôi bỗng biến thành “tay chơi” có số má dưới mắt nhìn các vị cầm cọ, cầm bút trong nước?
Hầu hết mọi người già thường mắc phải chứng quên những chuyện gần, nhưng lại nhớ những chuyện xưa, có khi hàng sáu bảy chục năm trước. May mắn (hay xui xẻo?), tôi có một trí nhớ khá tốt, dù gần hay xa tôi đều không quên. Tuy nhiên tôi lại vướng phải nhược điểm là chỉ nhớ sự việc nhưng lại không nhớ thời điểm. Nhược điểm này theo tôi từ ngày thơ trẻ cho đến hôm nay. Khác hẳn một vài người quen, chả hạn nhà văn Hoàng Khởi Phong, anh có một trí nhớ xuất chúng về những con số. Số điện thoại, số nhà của ai đó, chỉ nhìn hoặc nghe qua một lần là ghim ngay vào não, nhiều năm sau, hỏi, anh trả lời vanh vách. Nhà văn Cung Tích Biền cũng không kém, xuất thân là giáo sư dạy sử, ngoài những chi tiết liên quan đến chuyên môn như tên, đế hiệu các vị vua, ngày lên ngôi, ngày chết, những hành trạng của họ suốt thời gian trị vì, và mọi biến cố lịch sử… trải dài từ thời lập quốc, bốn nghìn năm trước, đến bây giờ. Như Hoàng Khởi Phong, anh nhớ rõ mọi con số, kể cả những chi tiết liên quan.
Hai hôm trước một cô em, cũng cầm bút, đến thăm, nhân tiện đề nghị, nếu sức khỏe không cho phép tôi gõ chữ thì cô ấy sẽ giúp, tôi chỉ cần nói qua băng ghi âm, cô em chép lại rồi giao cho tôi nhuận sắc. Nhà phê bình Nguyễn Hưng Quốc, qua trao đổi riêng, vẫn nhiều lần khuyên tôi nên viết hồi ký. Theo hai người, do một thời chủ trương tạp chí Hợp Lưu, tôi có điều kiện tiếp cận và rành rất nhiều chuyện của giới văn nghệ sĩ cũng như văn học hải ngoại lẫn trong nước, nếu tôi không làm thì rồi mọi sự cố sẽ trôi vào lãng quên, thiệt thòi cho văn học Việt Nam, uổng lắm.
Tuổi già thường sống với dĩ vãng. Nhiều chuyện tưởng đã vĩnh viễn ra khỏi trí nhớ, thế mà bất chợt bỗng hiện về, có khi mồn một từng chi tiết nhỏ, tựa mới xảy ra hôm qua, hôm kia, có khi nhập nhòa hư thực bất phân. Chuyện này không lâu, chỉ 23 mươi năm, trước một năm ngày tôi bị tai biến. Nhớ, vì có một chi tiết, lạc đề, nhưng vui.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn "Ba Điều Bốn Chuyện" này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.