Hôm nay,  

Bóng Hoàng Y của Thầy

04/05/202407:53:00(Xem: 1925)
lonely monk

Trời mưa, mưa lai rai suốt một tuần lễ và cả những ngày tháng trước đó nữa, năm nay mưa nhiều. Có lúc nắng chợt đến sưởi ấm khô đất, nắng sưởi ấm vạn vật và làm khô ráo rất mau. Tôi không ý thức rõ lắm về thời gian, về ngày đêm, vì tôi chỉ là một con ốc sên nhỏ bé ở trong cái tổ cũng nhỏ thó nằm lọt trong hốc một cây táo lùn. Cây táo lùn, lùn đến nỗi một đứa con nít người khoảng 7 hay 8 tuổi cũng có thể hái trái được.
    Nhà ốc sên tôi có ba mẹ tôi và hai anh em tôi. Tụi tôi tự do mỗi người mỗi tự đi kiếm rêu ăn. Chúng tôi trú ngụ nơi gốc táo đã lâu lắm. Cứ mỗi lần có ánh nắng, sáng lờ mờ là tụi tôi bò ra khỏi hốc táo, chậm rãi bò dạo quanh các gốc, bò rất sảng khoái trên những tàu lá lớn đong đưa như trên cái võng, rồi leo lên các cành cây bên cạnh như cây lilas, cây glycyne… tôi chỉ ăn rêu, rêu thơm và mịn như nhung ôm ấp bao quanh các cành cây…
    Gia đình chúng tôi có bốn vị ốc sên, nhưng trong cái khoảng công viên bao la này, không phải chỉ có chúng tôi không đâu nhe, mà còn có những gia đình anh chị em cô bác nhà ốc hương, nhà ốc bươu… hay cả ốc gạo, ốc gạo hiếm thấy… nói chung thì vô cùng nhiều ốc lấp loáng sau các bụi cây, trên các cành lá. Ốc hương lớn gấp 3,4 lần, có chú lớn gấp 5,6 lần cái thứ ốc sên như tôi. Các bác hương ấy màu tươi sáng, màu vàng ngà và soắn soắn mình rất đẹp. Ốc hương bò chậm chậm và có lúc di chuyển cũng khá mau. Khi họ đi chậm chậm, hai râu hai mắt dương cao coi oai phong lắm. Đó là lúc họ đi dạo thoải mái ngắm cây cỏ, hoa lá mùa xuân đong đưa ca hát. Sao mùa xuân tươi đẹp thế nhỉ ? Phải chi quanh năm cứ có bốn mùa xuân thì vui sướng quá, nhưng, cái gì cũng nhưng, số là khi có mấy con người chống gậy đeo giỏ vô lượm nấm và luôn tiện bắt ốc hương là lúc các bác ấy đánh động nhau  bò thoăn thoắt lẩn trốn đến tội nghiệp !
    Họ chỉ bắt ốc hương và ăn ốc hương thôi. Còn ốc sên như cánh nhà tôi, họ không thèm, của bỏ, họ gạt tụi tôi rơi lác đác, rơi rào rào từ các cành cao cành thấp xuống đất cho khuất mắt, cho rảnh nợ.
    Ấy vậy mà còn đỡ hơn cánh nhà ốc bươu sậm mầu, hơi hơi đen, luôn lủi thủi bò dưới đất, còn bị người ta lấy chân gạt qua gạt lại, gạt ngang vào một góc như thu vén cho khỏi vướng lối đi, khỏi bị bẹp vỡ nát,, làm dính dơ hầy giầy dép của họ !
    Ơ hơ, đúng là kỳ thị kiểu da màu nhe.
    Cứ cái loại nhà anh ốc bươu này mà ở Việt Nam quê tôi xưa, người ta ưa bắt về từng rổ làm bún ốc, nấu với tomate, chuối xanh, tàu hủ chiên, me chua, bạc hà và lá tía tôi… may ơi là may tôi không thuộc họ nhà ốc bươu, cũng không mang họ ốc hương !
    May ơi là tôi là một ốc sên, một con ốc sên gặp đạo. Gặp một bóng hoàng y !
    Tôi chỉ nhớ là một hôm ấy, đẹp trrời, dĩ nhiên trời quang mây tạnh và có nắng vàng sưởi ấm, gió lâng lâng. Tôi bò theo các lối đi quen thuộc, leo qua ba cục gạch, mệt khá bá thở, nhưng nghiệp duyên đưa đẩy, tôi leo tiếp lên các gạc cây đầy rêu non, bên cạnh là các anh các chị nấm, ôi thôi đủ loại nấm, nấm hương, nấm mèo, nấm mối, nấm đông cô v.v… tôi bò từ từ, rất từ từ và thưởng thức cái món rêu mịn thơm thơm… rêu bao quanh một cái ghế đá công viên. Bất ngờ một tia nắng rọi gắt vô mặt trước, tôi choáng váng, bỏ rơi mình lăn tròn xuống một bụi cỏ sát chân ghế đá.
    Tôi nằm đó, thu lu, chưa biết phải làm sao, thì bất chợt, lưng tôi cảm thấy có một bàn tay người, đã chạm vào và lượm tôi lên, bất chợt quá làm tôi không còn kịp hoảng sợ, tôi, con ốc sên tí tẹo bên cạnh người, không chỉ một người, mà cả bóng hoàng y bao phủ quanh tôi !
    Ngài đặt nhẹ tôi vào lòng bàn tay người, y thể tôi nằm trong thuyền bát nhã, nghe ngài đọc « Án Lam - Án lam - Án Lam » bẩy lần cha mẹ ơi tôi thoát hiểu bóng hoàng y đang truyền tam quy ngũ giới, quy y và khai thị cho tôi, thân phận ốc sên nhỏ bé trong trời đất !
    Thật bất ngờ và chỉ một sát na:
    Có chú bướm vừa vờn quanh lối cỏ
    Chợt nhiệm mầu phất phới ở quanh chân
    Xin quỳ xuống chân xếp vòng sinh tử
    Ngón khô gầy chắp lại búp sen non.
    Thưa, bóng hoàng y vừa kể trên có một tâm từ bi ba la mật, là một tâm yêu thương bao la như đại dương, hay nói khác đi, tâm yêu thương Koshin đó thể hiện mối dây tương liêntương tác giữa mình và thế giới. Sở dĩ chúng ta hiện hữu ấy là nhờ vào tất cả các chúng sanh khác cũng như mọi sự vật khác cùng hiện hữu ở xung quanh ta và với ta. (Theo tác giả Hoàng Phong, dịch từ Shansin của thiền sư Moriyama)
    Đúng vậy, không có bất cứ một hạt bụi nhỏ nhoi nào trong thế giới ta bà này mà lại không góp phần vào sự hiện hữu của chúng ta.
    Mỗi một cử chi thân thiện và thương yêu và quan tâm đến nhau dù rất nhỏ nhoi… tất cả đều chia đều, đều tỏa rộng trong toàn thể vũ trụ dù sao ư?
    Thưa rằng: Tất cả chúng ta, dù sang hèn, giầu nghèo, trí thức, kém cỏi, tỉ tỉ phú hay đói khổ đến đâu, dù ta là hạt bụi vu vơ, dù là cánh bướm lộng lẫy, dù là con ong vò vẽ, con công đẹp xòe đuôi đủ màu múa hát… là gì đi nữa, chúng ta khác nhau ở tử số. Nhưng chúng ta cùng nhau cùng có chung một mẫu số là cùng nhau đứng chung nhau trên một dòng sinh mệnh!
    Xin tri ân công đức dậy dỗ và truyền thừa của bóng hoàng y: Thầy Thích Như Điển.
    Xin cúi đầu đảnh lễ nơi an trú vô biên là cội cây bồ đề của tam bảo.
    A Di Đà Phật.

 

-- Chúc Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tuần này tôi trân trọng giới thiệu Đỗ Kh. Nhà văn Đỗ Kh., hẳn không xa lạ gì với người yêu văn chương tiếng Việt, ở hải ngoại nói riêng, trong nước nó chung. Ba mươi bốn năm trước, Đỗ Kh. (lúc bấy giờ ông còn ký bút hiệu Đỗ Khiêm) là tác giả đầu tiên tôi chọn để trình làng nhà xuất bản Tân Thư do tôi chủ trương. CÂY GẬY LÀM MƯA cũng là tác phẩm đầu tiên tác giả này đến với thế giới văn chương tiếng việt. Ngoài CGLM, Tân Thư còn in của ông một tập truyện nữa, KHÔNG KHÍ THỜI CHƯA CHIẾN. Với bút pháp rất riêng cộng kiến thức và trải nghiệm sâu rộng qua những chuyến đi khắp mọi nơi trên hành tinh này, Đỗ Kh. cho chúng ta những bài viết lý thú.
Mặt trời như chiếc nong đỏ ối sắp chạm mái ngói phủ rêu của dãy phố cổ. Bức tường bên trái loang lổ, tróc lở, chồng chéo những dòng chữ thô tục cạnh các bộ phận sinh dục nam nữ đủ cỡ đủ kiểu vẽ bằng than hoặc mảnh gạch vỡ. Bức tường thấp, có chiếc cổng gỗ đã mất hẳn màu sơn, xiêu vẹo, quanh năm nằm trong vị thế mở ngõ. Chiếc cổng dẫn vào ngôi miếu nhỏ. Bên trong miếu, trên bệ thờ bằng xi măng hai ba bài vị chẳng hiểu viết gì, chẳng biết thờ ai. Trước bài vị, lư hương chỉ toàn chân nhang. Từ lâu không còn ai đến đây hương khói, ngôi miếu đã biến thành giang sơn riêng của dơi, chuột cùng các loại côn trùng. Cạnh ngôi miếu, một tàn cổ thụ rậm lá với những rễ phụ chảy thõng thượt, bò ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Mỹ bỏ cấm vận Việt Nam ngày 3 tháng 2 năm 1994, dưới thời Bill Clinton. Khởi từ dấu mốc đó Việt Nam dần dần thân thiện hơn với người anh em “sen đầm đế quốc” này, thời kỳ ngăn sông cách chợ đã được khai thông, nhiều người xuất ngoại thăm thân nhân, du lịch hoặc công tác. Giới văn nghệ sĩ không ngoại lệ. Thuở đó gần như tháng nào tôi cũng đón ít nhất một văn, thi, nhạc, họa… sĩ. Phải chăng tại fake news, một người nhà quê như tôi bỗng biến thành “tay chơi” có số má dưới mắt nhìn các vị cầm cọ, cầm bút trong nước?
Hầu hết mọi người già thường mắc phải chứng quên những chuyện gần, nhưng lại nhớ những chuyện xưa, có khi hàng sáu bảy chục năm trước. May mắn (hay xui xẻo?), tôi có một trí nhớ khá tốt, dù gần hay xa tôi đều không quên. Tuy nhiên tôi lại vướng phải nhược điểm là chỉ nhớ sự việc nhưng lại không nhớ thời điểm. Nhược điểm này theo tôi từ ngày thơ trẻ cho đến hôm nay. Khác hẳn một vài người quen, chả hạn nhà văn Hoàng Khởi Phong, anh có một trí nhớ xuất chúng về những con số. Số điện thoại, số nhà của ai đó, chỉ nhìn hoặc nghe qua một lần là ghim ngay vào não, nhiều năm sau, hỏi, anh trả lời vanh vách. Nhà văn Cung Tích Biền cũng không kém, xuất thân là giáo sư dạy sử, ngoài những chi tiết liên quan đến chuyên môn như tên, đế hiệu các vị vua, ngày lên ngôi, ngày chết, những hành trạng của họ suốt thời gian trị vì, và mọi biến cố lịch sử… trải dài từ thời lập quốc, bốn nghìn năm trước, đến bây giờ. Như Hoàng Khởi Phong, anh nhớ rõ mọi con số, kể cả những chi tiết liên quan.
Hai hôm trước một cô em, cũng cầm bút, đến thăm, nhân tiện đề nghị, nếu sức khỏe không cho phép tôi gõ chữ thì cô ấy sẽ giúp, tôi chỉ cần nói qua băng ghi âm, cô em chép lại rồi giao cho tôi nhuận sắc. Nhà phê bình Nguyễn Hưng Quốc, qua trao đổi riêng, vẫn nhiều lần khuyên tôi nên viết hồi ký. Theo hai người, do một thời chủ trương tạp chí Hợp Lưu, tôi có điều kiện tiếp cận và rành rất nhiều chuyện của giới văn nghệ sĩ cũng như văn học hải ngoại lẫn trong nước, nếu tôi không làm thì rồi mọi sự cố sẽ trôi vào lãng quên, thiệt thòi cho văn học Việt Nam, uổng lắm.
Tuổi già thường sống với dĩ vãng. Nhiều chuyện tưởng đã vĩnh viễn ra khỏi trí nhớ, thế mà bất chợt bỗng hiện về, có khi mồn một từng chi tiết nhỏ, tựa mới xảy ra hôm qua, hôm kia, có khi nhập nhòa hư thực bất phân. Chuyện này không lâu, chỉ 23 mươi năm, trước một năm ngày tôi bị tai biến. Nhớ, vì có một chi tiết, lạc đề, nhưng vui.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn "Ba Điều Bốn Chuyện" này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.