Hôm nay,  

Chim Nạn

14/06/202400:00:00(Xem: 3331)

chim nan

   Bọ cạp trên quần của ông Michael Farchi.

Ông Michael Farchi, cư ngụ tại Agora Hills, California, đi du lịch Las Vegas vào tháng 12/2023. Ông trú tại khách sạn hạng xịn The Venetian thuộc khu trung tâm Las Vegas Strip. Một buổi sáng, khi thức dậy, ông thấy đau đớn tột độ. Ông tả như sau: “Tôi có cảm giác như ai đó đâm vào vùng kín của mình. Cảm giác như bị một mảnh kiếng hoặc một con dao sắc nhọn cứa trúng. Tôi bước vô nhà vệ sinh thì nhìn thấy một con bọ cạp đang đu bám trên quần lót của mình”. Ông gửi ngay bản tường trình cho khách sạn Venetian Resort Las Vegas, viết như sau: “Tôi bị một con bọ cạp cắn trúng háng và tinh hoàn”. Khách sạn Venetian thuộc loại sang, có dòng nước với những con thuyền gondola xuôi ngược như bên con kênh tại Venise, Ý. Khách sạn cho biết họ ghi nhận sự việc. Ông Farchi thuê luật sư Brian Virag để kiện. Chuyện thằng nhỏ bị tổn thương đã thành chuyện lớn. Tất cả chỉ vì cái con bọ cạp ranh mãnh. Một khách sạn bề thế như vậy tại sao nó có thể chui vào, nhảy tót lên giường và tìm vào chỗ khúc khuỷu mà cắn xé cho thỏa chí tang bồng. Cũng chả trách được nó vì côn trùng và thú vật hầu như đều có cái thú ngoạm vào chỗ không thể ngoạm. Theo một thống kê tại Mỹ thì trong số các bệnh nhân tới điều trị thương tích tại các bệnh viện, có tới 44,9% vết thương nằm vào chỗ nhạy cảm của các ông. Trong số này có tới 86,6% các ông đã phải ôm của quý vào bệnh viện để giải phẫu. Chỉ có 13,4% cần săn sóc bằng thuốc và vật lý trị liệu,. Tôi lấy làm lạ khi vị bác sĩ này cho biết thủ phạm chính của các vụ gây thương tổn vùng chiến lược của quý ông là các “động vật có vú”. Hai trong số động vật có vú gây nhiều “chiến công” nhất là chó (61,2%) và người (26.9%).

Thiệt lạ. Chó thì dễ hiểu, còn thứ động vật có vú đi hai chân là những động vật nào. Người gồm hai loại có vú trong đó có một loại có cũng như không. Chuyện này có từ ngàn xưa tới ngàn nay. Khác với loài chó chỉ đớp vì tức giận hoặc tự vệ, loài người chơi bạo hơn với dao, kéo và lửa và lý do duy nhất là ghen. Ồn ào nhất về vụ ‘sinh vật có vú” loại hai chân gây chuyện là một chuyện xưa, chuyện cô Quờn. Hai vợ chồng cô là dân lục tỉnh, nhà nghèo, bỏ xứ lên Sài Gòn. Ban đầu họ sống trên một chiếc ghe, sau chịu khó làm ăn nên mua được nhà. Ông Sỹ kiếm được việc làm giấy tờ cho một hãng buôn nên gia cảnh trở nên khá giả. Có tí tiền, ông ti toe bồ bịch và lấy vợ hai. Hồi đó chuyện trai năm thê bẩy thiếp không phải là chuyện lớn nên cô Quờn không làm chi ầm ỹ. Cho tới khi ông Sỹ muốn đem vợ hai về ở chung, cô mới quyết liệt phản đối. Ông Sỹ nhất quyết đòi cho được nên đêm hôm đó, khi ông Sỹ đang say giấc điệp, cô tưới dầu hôi lên người ông và quẹt lửa đốt. Ông vùng vẫy, cô cầm dao chém cho tới khi ông gục chết. Khi tòa xử dư luận nổi lên bênh vực cô Quờn nên cô được bản án nhẹ, tội mưu sát, 5 năm cấm cố. Nhưng chỉ sau 2 năm nằm khám, cô đã được ân xá. Luật sư của cô là bà Nguyễn Phước Đại. Chuyện cô Quờn là chuyện nổi vì ông nhạc sĩ Trần văn Trạch đã hát vang cả nước: Đốt hay không đốt / thì cắt phứt đi cho rồi!

Loài sinh vật có vú biết cầm dao cầm kéo này là nỗi hãi hùng nhất của những bậc hào hoa ưa đi ngang về tắt. Đối với họ, cái thứ bị cắt lìa khỏi thân xác là cái thứ đáng bị vứt đi. Và họ vứt đi thiệt. Vứt vô bụi rậm, vứt xuống ao hồ, vứt thật xa cho bõ ghét. Nhưng cái thứ của quý đó là thứ các bác sĩ nam học quý như vàng. Họ có thể nối lại cho vật hoàn cố chủ. Vụ nối nổi đình nổi đám nhất là vụ anh chàng John Wayne Bobbitt lâm nạn. Chuyện xảy ra vào đêm 23/5/1993 tại Chicago. Anh chàng làm nghề pha rượu cho một tiệm rượu trở về nhà say khướt. Cô vợ đã có vấn đề về cuộc sống tình dục giữa vợ chồng từ lâu. Đêm đó chàng say mèm ngủ mê mệt. Nửa đêm cô vợ Lorena trở dậy, xuống bếp lấy con dao lên cắt phăng bộ phận cưng quý của chồng. Sau khi ra tay, nàng lái xe rời khỏi nhà mang theo hiện vật vứt xuống một cánh đồng vào lúc 3 giờ sáng. Trên đường trở về nhà, chẳng biết có phải lương tâm cắn rứt không mà nàng bỗng dừng xe lại, gọi 911. Cảnh sát ò e tới liền và sau một hồi tìm kiếm vất vả mới thấy được phần thân thể khiếm khuyết của anh chàng Bobbitt. Họ vội ngâm vào đá và khẩn cấp chạy về bệnh viện nơi anh Bobbitt được đưa tới điều trị. Hai bác sĩ phải mất tới 9 tiếng rưỡi mới đặt vật mất hoàn cố chủ. Khi ra tòa nàng Lorena khai khi vợ chồng gần gũi, anh không care chi tới nàng mà chỉ biết tự hưng phấn. Anh còn thường xuyên khoe những vụ ngoại tình và bắt vợ phá thai. Cái cục lủng lẳng của anh chồng làm nàng bị thác loạn thần kinh. Nàng thù ghét nên mới có hành động đành đoạn tối hôm đó. Sau 7 giờ nghị án, tòa tuyên bố Lorena hành động trong lúc thác loạn thần kinh nên không có trách nhiệm. Nàng được đưa đi chữa bệnh 45 ngày rồi tự do về nhà. Ít ngày sau họ ly dị. Tháng 9 năm 1994, Bobbitt xuất hiện đóng phim người lớn John Wayne Bobbitt Uncut, tiếp theo là phim Frankenpenis. Ngôn ngữ tiếng Anh giầu có thêm một động từ: to bobbitt. Trong tự điển “to Bobbitt” được định nghĩa: to cut off a man penis. Vui hơn nữa là trong các từ điển của Trung Hoa và Đại Hàn cũng có động từ tương tự.

Sau loài sinh vật có vú tóc dài, loài chó là hung thần của nam giới, nhất là các em nhỏ. Chuyện xảy ra khắp nơi. Trên các trang mạng, chuyện các em bị chó táp con chim nho nhỏ hầu như là chuyện thường ngày, tỉnh nào cũng có. Bộ chó khoái nhậu thịt chim tươi sao? Không hẳn như vậy. Có khi chó đùa giỡn với các em, thấy có cái lủng lẳng, tiện mõm cắn chơi. Nhưng thường là khi các em ngồi đại tiện, chó quẩn quanh lùng sục “thực phẩm”, hoặc vội vàng, hoặc tranh nhau khi có nhiều đồng loại cùng hóng hớt, nên vô ý táp luôn cậu nhỏ. Người ta không có số thống kê rõ ràng về các vụ chó tớp cậu nhỏ, tôi đọc được trên mạng một bài viết của khoa Niệu Học, Đại học Sao Paulo ở Brazil. Bài báo của các giáo sư của trường cho biết về 10 trường hợp bị động vật cắn vào chỗ kín được họ điều trị trong khoảng thời gian từ 1983 đến 1999. Bệnh nhân gồm hai người lớn và tám trẻ em. Trong đó có 8 trường hợp thủ phạm là chó, một ngựa và một khỉ. Từ trường hợp của một bệnh viện này, chúng ta có thể phóng ra được toàn cảnh. Chó vẫn là thủ phạm thường xuyên nhất. Khỉ có thể xếp hạng kế, còn ngựa hơi hiếm. Tại các nước Á châu, heo cũng là một thủ phạm đáng gờm.


Trường hợp mới toanh, xảy ra tại Bình Phước vào giữa tháng 5/2024 vừa qua. Nạn nhân là ông CVH, 46 tuổi. Ông vào chuồng heo giúp cho một con heo nái đang đẻ khó thì bị chị heo này táp vào hạ bộ. Ông được đưa vào bệnh viện Bình Dân vào lúc nửa đêm trong tình trạng rách một phần vùng da bìu và dương vật, vỡ bao trắng thể hang và xuất huyết trầm trọng. Bác sĩ Trần Đoàn Thiên Quốc, người phụ trách chính của ca mổ, cho biết: “Bệnh nhân H. đã được các bác sĩ giải phẫu cấp cứu trong đêm để cắt lọc vết thương, khâu lại thể hang vỡ và đặt thông niệu đạo dẫn lưu nước tiểu”. Của quý là chốn phức tạp, có tới hai chức năng lận. Chức năng nào cũng quan trọng trong cuộc sống của con người. Giải phẫu để nối hay vá víu chốn phức tạp này là chuyện khó dàn trời. Các bác sĩ chữa chạy cho anh John Wayne Bobbitt phải nối làm sao cho anh có thể giải tỏa tới hai chất lỏng, một là chuyện thải nước tiểu thông thường, một phải bảo đảm chức năng truyền giống được hoạt động hanh thông. Anh Bobbitt không những có thể hoàn tất chuyện phòng the mà còn đóng được phim người lớn, Thiệt dễ nể. Ông H. cũng được các bác sĩ tái tạo lại để có thể sử dụng cả hai chức năng. Chuyện mổ xẻ càng khó khăn thì tội của heo nái càng lớn. Không biết bà heo này nghĩ gì khi phụ lòng tốt của ông H. Có thể bà nội ủn ỉn này thấy cái thứ tương tự thủ phạm cơn đau bà đang phải rặn đau rặn đớn nên nổi sùng táp cho bõ ghét. Tỷ như nhiều bà xấu tính khi lâm bồn réo tên ông chồng ra chửi bới.

Ông H. có thiện ý khi vào chuồng heo giúp heo đang vật vã với cơn đau xé ruột. Đó là tôi nghĩ heo cũng đau như người. Thường thì sau khi lâm bồn, heo cũng như các loài vật khác, rất dữ dằn khi giữ con. Các ông nuôi heo thường bị heo táp của quý vào thời gian này. Ở nhà quê các ông chỉ vận một quần đùi rộng rãi, bên trong không nai nịt chi, heo chẳngchút khó khăn khi nhận ra mục tiêu và tấn công để bảo vệ con. Heo cái đã vậy, heo đực còn hung dữ hơn nữa khi bị đè ra thiến. Cung cách thiến heo của dân quê là dốc ngược đầu heo xuống, kẹp vào giữa hai đùi và dùng dao thiến. Heo bị đau cắn lung tung. Của quý của mấy ông thường là mục tiêu gần và lộ diện nhất nên lãnh đủ. Không biết heo có biết ăn miếng trả miếng không, nếu có thì đây là một cuộc trả thù ngọt ngào. Tại sao ông có mà không cho tôi có!

Người, heo, chó, khỉ, ngựa và các loại thuộc category “sinh vật có vú” chơi xấu với cái lủng lẳng của loài có thứ được các cụ đồng hóa với cái gậy thằng ăn mày. Các loài sâu bọ, côn trùng và sinh vật dưới nước cũng gây phiền toái không ít. Coi bộ còn ác ôn hơn.

Mới đây thôi, vào tháng 5 năm nay, cậu bé tên Bảo, 2 tuổi rưỡi, được bố mẹ cho đi tắm biển Sầm Sơn, sau khi vùng vẫy với nước biển, lên bờ cậu bé khóc ré lên. Con chim bé bỏng sưng tấy và ngứa ngáy vô cùng. Bố mẹ cậu vội bê cậu tới bệnh viện Thanh Hóa để chữa trị. Không thấy đỡ, cậu được đưa về bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội. Bác sĩ Nguyễn Hồng Phong cho biết: khi nhập viện vào ngày 30/5, con chim của bé vẫn còn sưng to, đi tiểu bị buốt nhưng không thấy nóng sốt. Các bác sĩ chẩn đoán cậu bị dị ứng vì tiếp xúc với sứa trong nước biển. Thường thì khi chạm vào sứa biển, da chỉ mẩn đỏ, xức thuốc là hết. Trường hợp bé Bảo bị nặng nên mới ra nông nỗi.

Con sứa, tôi biết từ hồi nhỏ ngoài Hà Nội. Đó là những sinh vật trong suốt, chẳng xương cốt chi. Sứa có nhiều độc tố khiến người dễ bị dị ứng khi chạm phải. Khi tắm biển, chúng ta đôi khi nhìn thấy sứa trong nước. Trông như một cái mẹt xòe ra vòng tròn, mờ mờ như một thứ keo hồ trong veo. Nếu chúng ta vô ý chạm vào thì chỉ sau 15 phút sẽ thấy ngứa ở bàn tay, bàn chân, nổi mề đay khắp người, khó thở, vã mồ hôi, nặng hơn là hôn mê. Gặp trường hợp này phải cấp tốc vào bệnh viện. Nhưng thường thường nạn nhân chỉ bị nhẹ, da mẩn đỏ, ngứa rát chút đỉnh, thì không sao. Trong trí nhớ còm cõi của tôi thì tại Hà Nội có món sứa tươi. Các bà gánh đi bán khắp đường phố. Khi mua, thực khách sẽ nhận được phần sứa và thanh tre vót mỏng dính. Nước chấm là mắm hay tương chi đó tôi không nhớ rõ. Hồi đó dân chúng ăn tỉnh bơ, đâu có thấy dị ứng chi. Tôi thiệt phân vân, không biết đó có phải là thứ sứa đã hành hạ cậu bé Bảo không.

Ông Michael Farci bị bọ cạp hỏi thăm vùng nhạy cảm trên chiếc giường của khách sạn loại xịn The Venetian ở Las Vegas là trường hợp hiếm thấy. Ông kiện đòi bồi thường là phải. Chỗ riêng tư đâu có phải ai muốn thâm nhập cũng được. Ngày còn nhỏ xíu, chúng tôi chỉ mặc có chiếc quần xà lỏn lê la đất cát chơi các trò bắn bi đánh đáo đâu có thấy con bọ cạp nào thăm hỏi đâu. Chỉ có kiến là hay xâm nhập vùng cấm địa vốn được che chắn rất lỏng lẻo. Tôi còn nhớ cảm giác nhói buốt, ngứa ngáy, khi con chim sưng tấy mòng mọng khi bị kiến lửa cắn. Hên một cái là trong suốt tuổi lê la đó, tôi chỉ bị loài kiến lửa thông thường tấn công. Nếu gặp loại kiến có nọc độc ác ôn thì tình hình không chỉ như vậy. Sẽ là những hậu quả như hoa mắt, chóng mặt, thở gấp gáp như ma đuổi, tùy theo hệ miễn dịch của mỗi người.

Chúng tôi thường chỉ bị nhẹ, ngứa ngáy, hơi nhức. Dù vậy lũ chết nhát chúng tôi rất hốt hoảng khi thằng nhỏ bỗng ú na ú nần, mòng mọng như muốn bể ra. Theo y học ngày nay, trường hợp này chỉ cần rửa sạch, chườm nước đá lạnh cho hết sưng là lại có thể thả dàn bắn bi đánh đáo. Nhưng ngày đó ờ vùng quê, kiến thức y khoa của các bậc phụ mẫu còn đơn giản. Các cụ không biết xử trí ra sao khi thằng nhóc con khóc lóc rên rỉ um sùm. Nhưng các cụ nhà quê có cách chữa trị bằng mẹo. Các cụ lấy một sợi rơm, cột chung quanh thằng nhỏ đang tếu lên, thắt nút lại, chừa hai đầu dây rơm dài ra. Kê con chim đang tấy lên trên ngưỡng cửa bằng gỗ, dùng con dao phay chặt đứt hai đầu sợi rơm. Vậy là xong. Ít phút sau con chim trở về hình hài bé nhỏ xinh xinh như đã từng. Đứa bé toét miệng cười sau khi hết hồn chỉ sợ các cụ lạc tay dao thì bỏ bu!

06/2024
Website: www.songthao.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thứ nhất "Bá nhân bá tánh",/ Trời sinh ta cá tánh khác nhau / Người thích ở chốn rừng sâu, / Kẻ tìm đến chốn đâu đâu cũng người. / Chấp nhận người khác ta thôi, / Mỗi người một kiểu đừng chơi... "độc tài".
Họ một nam và một nữ, dạng bé nhỏ và đen đủi vào khoảng tuổi đôi mươi trong ngoài. Người thanh niên cởi trần và đeo gùi, cả hai đều chân đất và cô gái mặc cái áo len màu mè, rách ở nhiều chỗ. Họ không vào sân nhà mà chỉ đi ngang phía ngoài vài mươi thước. Trong ký ức của tôi sau này một thời gian dài là người thanh niên có đeo cung tên nhưng sự thật có lẽ anh chỉ có 1 cái rựa vác trên vai hay là anh không có đến con dao, tấc sắt đi rừng. Nhưng chi tiết cung tên này rất là quan trọng mặc dù nó được bịa đặt trong đầu của một thằng bé ba tuổi.
Nhật bản ngoài các kỹ nghệ này kia như ta biết, còn có kỹ nghệ “kyabakura” chiếm 1 tỷ lệ đáng kể của tổng sản lượng quốc gia. Đó là 1 dạng “bia ôm” nhưng chính xác hơn là “bia tâm sự vui buồn” vì khách vào đó không hẳn là để ôm ai mà là nhu cầu tinh thần muốn chia sẻ của đủ hạng đàn ông các cỡ. Tại các quán này bạn uống bia và có người ngồi nghe bạn kể chuyện về mình. Nhân viên phục vụ tại đây vì vậy là chuyên gia nghe chuyện. Theo 1 thăm dò thì họ sếp hạng những thứ đàn ông đáng chán và vô duyên nhất họ phải chịu đựng như sau.
Tôi đến Pháp non ba mươi năm trước do lời mời của một người bạn. Anh ta cũng là họa sĩ. Như hầu hết các đồng nghiệp cùng chủng tộc, không mấy người sống bằng nghề cầm cọ, họ phải có một việc làm nào đó, tuy phụ nhưng lại là chính, nuôi thân, lo cho gia đình, vợ con. Ngày mới vào Đại học Mỹ thuật, như tất cả những người chọn hội họa làm hướng tiến thân, bạn tôi nuôi nhiều tham vọng. Ra trường sẽ sáng tác, sẽ triển lãm, sẽ bán được tranh, báo chí sẽ ngợi khen, vừa có tiếng vừa được miếng. Thế nhưng ba năm miệt mài vẽ, triển lãm, chả ma nào thèm để ý, tranh bán không ai mua, đã đành, truyền thông cũng ngoảnh mặt, có chăng chỉ vài ba dòng thông tin. Chấm hết!
Rượu có chi cay mà uống rượu phải đưa cay. Tôi phân vân về chữ “đưa cay” này. Gọi quách một cách trực tiếp như dân miền Nam: nhậu là phải có mồi. Như đi câu cá. Cá đớp mồi cá sẽ lên bàn nhậu. Nhậu một hồi sẽ “quắc cần câu”. Quắc cần câu là… xỉn, thân hình đi đứng liêu xiêu cong như cái cần câu cá. Xỉn quắc cần câu có biệt tài tự về tới nhà, lăn ra ngủ, khi tỉnh dậy chẳng nhớ cái chi chi. Tại sao người quắc cần câu lại có biệt tài như người mộng du vậy? Mỗi khi con người trải nghiệm được một thứ mới, thùy trước trán sẽ lưu giữ những thông tin này theo dạng trí nhớ ngắn hạn. Sau đó hồi hải mã nằm ở não trước sẽ ghi những thông tin ngắn hạn này để tạo thành ký ức dài hạn. Đường truyền từ thùy trước trán tới hồi hải mã cần có những neuron thần kinh đặc biệt dẫn lối. Say xỉn khiến những neuron này không còn hoạt động. Vậy là xỉn xong ngủ dậy chẳng còn nhớ mô tê gì hết!
Tôi quen biết khá nhiều văn nghệ sĩ, đủ thứ hạng: vang danh năm châu bốn biển, khiêm nhường quận lỵ làng xã, làng nhàng phường khóm, tổ dân phố. Đa phần không như tôi tưởng hồi còn trẻ, họ chả phải là những á thánh mà chỉ là những con người với đầy đủ cung bật tốt xấu. Có anh đóng rất tròn vai trò người chồng, người cha mẫu mực trong gia đình, có chú chân chỉ hạt bột, cơm nhà quà vợ và … sòng phẳng đến độ, trong mắt nhìn bạn bè, là những gã keo kiệt, xem cắc bạc như bánh xe bò, tính toán chi li từng tách cà phê, từng điếu thuốc.
Trung tâm lọc máu, nơi tôi đến “làm việc”, khá qui mô, gồm nhiều nhân viên: văn phòng, tiếp tân, kỹ thuật, lao công dọn dẹp vệ sinh, bác sĩ, trợ lý, y tá… Riêng đội ngũ y tá gồm 6 người, trong số này có hai người cho tôi nhiều ấn tượng nhất: Một anh Mỹ đen cao to như con gấu, chí ít cũng 250 ký, khó đăm đăm, ít khi cười, phát ngôn cộc cằn. Nói chung, thoạt nhìn tôi không ưa nổi, và sợ, tay này lụi kim (mỗi lần 2 mũi, kim to như cây tăm xỉa răng, cách nhau khoảng 2cm, một mũi hút máu ra đưa vào máy lọc chất dơ rồi trả lại cơ thể qua mũi thứ hai. Cứ thế luân lưu hơn ba tiếng)
Hồi học đệ tứ (lớp 9 bây giờ) tôi có một thằng bạn tên Thái Hải, con trai bác sĩ kiêm thi sĩ Thái Can, nó giống tôi ở cái tính “ba nhe” (phương ngữ miền Trung chỉ những bọn trẻ rắn mắt, cứng đầu, nghịch phá), nhưng khác tôi 180 độ: hắn học cực giỏi, tôi cực dốt! Hơn sáu mươi năm, tôi lang bạt kỳ hồ, thỉnh thoảng về quê nhưng chỉ như khách trọ, chỉ lưng bữa nửa tháng lại ra đi, nên không có cơ hội gặp bạn bè xưa, cũng có nghĩa kể từ ngày còn oắt con cho đến bây giờ tôi chưa gặp lại người bạn thời niên thiếu. Nghe nói sau này hắn cũng là bác sĩ như ông thân sinh. Phải thôi, học giỏi như nó, không nối nghiệp cha mới lạ.
Có thể khẳng quyết, trong dòng văn học Việt Nam viết bằng chữ quốc ngữ, chắn chắn Song Thao là nhà văn viết Phiếm uyên bác và mạnh mẽ. Ông đi nhiều, đọc nhiều, viết chuyên cần. Chỉ trên mười năm ông đã trình làng 31 tập Phiếm, mỗi tập trên 300 trang. Đề tài của ông đa dạng, bao quát, từ cây kim sợi chỉ đến vũ trụ bao la với lỗ đen, mặt trăng, sao hỏa, phi thuyền…, đến chuyện đời thường, những địa danh ông từng đặt chân đến. Chúng ta sẽ còn được đọc nữa những tập Phiếm sẽ ra trong tương lai.
Những năm trên dưới hai mươi, tôi xem văn chương là một thứ đạo, những cuốn sách, những thi phẩm không khác kinh thánh, các nhà văn, nhà thơ ngang bằng các giáo chủ. Tôi mê văn chương, tôn sùng những người tạo ra nó. Bước vào tuổi trung niên, say mê vẫn còn, nhưng bình tĩnh hơn, chừng mực hơn. Cho đến khi phần lớn đời mình gắn liền với sách vở như nghiệp dĩ, văn chương, ban đầu tôi viết vì nhu cầu nội tâm, muốn tỏ lộ những buồn vui đau đớn hài mãn… qua chữ nghĩa, trước tiên cho mình, thứ đến cho người, với mong muốn xẻ chia.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.