Hôm nay,  

Gần Xa Khó Đoán

21/05/200700:00:00(Xem: 2377)

  Hàn Dương, xuất thân từ một gia đình thế gia vọng tộc, lại rất hiếu khách, nên bằng hữu thân quen thường hay lui tới, kiếm bậy chén cơm, thành thử chốn gia trang lúc nào cũng ồn ào tá lả. Vợ là Lã thị, thấy vậy, mới nói với chồng rằng:
- Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu thì phải xế tà, cũng như vầng trăng kia khi tròn khi khuyết, triều nước nọ lúc đầy lúc vơi. Gia cảnh mình cũng tuồng y như rứa. Cứ nay hội mai hè, mốt thịt rượu lai rai, thì chỉ ít năm sẽ thành ngay tay trắng.
Dương chẳng chút núng nao, bình thản đáp:
- Làm dịu đi nỗi bất hạnh của kẻ khác, là quên đi nỗi bất hạnh của chính mình. Chân lý đó. Lẽ nào nàng không biết đặng hay sao"
Lã thị nghe chồng trả lời trớt quớt như vậy, uất ức nói:
- Chàng mang nỗi bất hạnh cần phải quên. Sao đến hôm nay mới tỏ bày cho thiếp biết"
Dương ngẫm nghĩ một chút, rồi từ tốn đáp:
- Lấy nàng, mà không đem được niềm vui đến cho nàng, khiến lòng ta áy náy, bụng dạ hổng yên, nên phải nhậu cho quên là vì duyên cớ đó.
Lã thị, như bị sét đánh ngang tai, cơ hồ đứng không vững, nhưng sợ chồng lấy đó làm phiền, bèn gắng gượng rút lui, mà tưởng chốn tim gan như bầm như dập, rồi trong lúc bấn loạn tâm tư tràn ra như thế, bỗng nghe tiếng ngọt ngào thoang thoáng nhẹ vào tai:
- Mệt thì đấm bóp. Nhọc thì ngã lưng. Còn lấn cấn tim gan thì phơi bày cho lẹ. Chớ cứ để trong hồn không dứt, thì chẳng thể nào khoan khoái được đâu!
Lã thị giật mình quay lại, thấy Thúy Liễu là chị em bạn dì, tay cầm giỏ khế, bèn quên phứt muộn phiền, phớn phở ruột gan. Tươi rói nói:
- Đã qua thăm mà còn đem quà qua tặng. Thiệt là hết biết!
Đoạn, vào bếp lấy dĩa muối ớt, rồi kéo nhau ra vườn sau, vừa ăn vừa trò chuyện, được đâu một lát, chợt Thúy Liễu bùng lên nói:
- Lúc nãy em qua, thấy chị hình như hơi oải, là cớ làm sao"
Lã thị bực bội đáp:
- Bỏ mặc thì nói không bận tâm. Lo lắng lại nói bị làm phiền. Thiệt không biết tính làm sao cho phải, nên nhiều lúc nản chí anh thư, chị đã nghĩ thầm: Đã bao nhiêu người thác sao… thằng ni chưa thác"
Thúy Liễu nghe vậy, hồn vía chạy lên mây, bèn đưa tay bịt miệng chị lại, rồi vội vã nói:
- Chuyện lớn hóa nhỏ. Chuyện nhỏ hóa không. Coi như chẳng có gì hết cả. Vả lại, đã chắp nhận sống đời với nhau, thì cái gì nhịn được thì nhịn, không nhịn được cũng cố ép mình mà nhịn, bởi dù sao, người ta cũng là chồng của mình, là cha của những đứa con, là hổng phải thân thích nhưng quyến luyến còn hơn ruột thịt…
Lã thị nghe lời khuyên giải của em, sầu bay một nửa, nhưng vẫn chưa đẩy được nỗi ấm ức còn đọng trong người, nên nắm chặt đôi tay. Gằn giọng nói:
- Xử với chồng, mà không tính được bằng lời nói, thì phải làm sao"
Thúy Liễu hồn nhiên đáp:
- Viết!
Lã thị lại hỏi:
- Viết thư mà chồng không đọc, thì phải làm sao"
Thúy Liễu biết đến hồi quan trọng, bèn ghé miệng vào tai. Nhỏ giọng nói:
- Khơi dậy tính tò mò của chồng, bằng cách viết nhật ký, rồi hớ hênh để ra ngoài, thì bảo đảm sẽ êm nhẹ lướt xuôi. Ngàn hôm như ý.
Lã thị thấy bụng dạ nao nao, nhưng cũng ráng đè nén tâm tư mà nói này nói nọ:
- Kiểu này có chắc hông"
Liễu tự tin đáp:
- Ăn vụng thì ngon. Việc cấm thì khoái làm. Lẽ tự nhiên thường ra vẫn thế. Nay chị trang trãi lòng mình lên trang giấy, là để mình riêng đọc. Chớ không hề muốn chia sẻ với một ai, cho dẫu kẻ đó có là chồng mình đi nữa. Vậy, khi anh gặp phải những dòng chữ sâu kín từ tâm hồn của chị, thì trước là thỏa tính tò mò, sau rõ được nguồn cơn, thì không cần phải giải mộng đoán mơ cũng biết sẽ rơi vào bẫy sập.
Lã thị nghe chồng trúng kế, lòng mừng như mở hội, bèn cầm lấy đôi bàn tay của Liễu. Tha thiết nói:
- Nếu gia đình chị được hạnh phúc ấm êm, thì chị sẽ cúng con heo cho có đầu có cuối.
Tối ấy, Lã thị sai gia nhân mài mực, rồi lấy một chồng giấy hoa tiên đóng gáy, lại chọn hình loan phụng làm bìa, rồi nắn nót viết ở trang trong: Chưa có sự đồng ý của chủ nhân. Xin vui lòng gấp sách. Đoạn, nhủ thầm trong bụng:
- Tình yêu nào mà chẳng có hy sinh" Tình yêu thiếu hy sinh là tình yêu giả. Còn hy sinh mà thiếu tình yêu là hy sinh… tầm bậy. Ta thà ở vậy chung thân. Chớ không thể nhắm mắt mà hy hoài sinh tới!


Rồi, thở ra một cái, mà viết rằng: Bao năm qua, thiếp hiện diện bên đời sống của chàng như một chiếc bóng, hầu làm món nhậu cho chàng. Đã thật nhiều khi, thiếp nhìn qua khe cửa, thấy chàng chén thù chén tạc, nói sự cảm thông, mà lòng đớn đau không mần răng tả được, bởi - trong quãng đời làm vợ - đã đặng mấy lần thiếp tìm thấy ở chàng hai chữ cảm thông" Hình như không có! Thiếp bàng hoàng chợt nghĩ: Thiếp ao ước xây dựng một gia đình êm ấm, nhưng chàng đã phá hủy cái nền tảng đó bằng những ham muốn tầm thường, bằng những ly rượu nếp than, bằng những lấp biển vá trời trong hơi men ngào ngạt, và trong khung cảnh ấy, chỉ những người đồng hội đồng thuyền của chàng mới là quan trọng, mới là đáng yêu, mới thật cho chàng phải hết sức nuông chiều thương mến. Còn với thiếp, như thể quên đi có thiếp đang ngày đêm hiện diện, thức dậy sớm hôm, để lo toan cho chàng được bình yên tâm trí, tranh đoạt với đời. Đã thật nhiều đêm trong nỗi sầu sâu kín, thiếp tính chuyện biệt ly, nhưng tự đáy thâm tâm vẫn chần chờ không nỡ.  Thiếp hy vọng năm này qua năm khác, chàng sẽ đổi thay - để sống cuộc đời của người đàn ông có vợ - nhưng nỗi mơ ước đó cứ vụt cánh bay cao, khiến thiếp phải khổ đau khi nhận biết chàng mỗi ngày… dzô mỗi tới, mà cuộc đời thì ngắn ngủi. Có đó rồi mất đó. Có gì là bền vững đâu" Ngoài cái nghĩa tình tốt đẹp để sưởi ấm lòng nhau, lúc tuổi già bóng xế…
Nay nói về Khắc Từ, là người hàng xóm, vẫn thường qua nhà Dương để gầy độ, khiến vợ là Uyển thị trong bụng không vui. Buồn thiu nói:
- Có đi có lại mới toại lòng nhau. Phần chàng. Chỉ có đi mà không có lại, thì chừng mô mới khá"
Từ vênh mặt đáp:
- Thà làm hư hỏng cuộc đời mình, còn hơn không làm gì cả. Chẳng phải vậy sao"
Uyển thị cảm thấy nhói đau ở lồng ngực, tưởng như có người lụi cho mấy nhát thẳng vào tim, nhưng cũng cố ráng hết sức hơi mà nói này nói nọ:
- Gia đình người ta khá giả, có của để của ăn, nên dzô tận mạng là vì duyên cớ đó. Còn vợ chồng mình tất bật sớm hôm, mà lắm lúc hạt cơm chưa đầy trong miệng chén. Khác biệt với nhau là vậy, mà chàng còn không hiểu, lại cứ đắm mình vô trong đó. Thiếp chỉ sợ mốt nữa mai kia bị người ta xem rẻ, thì lúc ấy há miệng mắc quai, há hoài mắc kẹt, mà không há được thì với nỗi đau này. Sống đặng không đây"
Từ trố mắt ra nhìn vợ, rồi ngúc ngoắc đáp:
- Bà làm cho lớn chuyện, chớ thực ra chỉ là thuận mua vừa bán. Hàn Dương có thể nói hai mươi bốn tiếng một ngày, nên cần có người bên cạnh để mà nghe, đặng hứng khởi mà phang hoài phang tới. Còn tôi chỉ cần chút rượu nhạt thơm thơm, thì muốn tôi nghe mấy ngày cũng được. Một đàng thích nói. Một đàng chịu nghe, thì so tới so lui cả hai đều là quân tử.
Rồi ngẩng mặt lên trời mà nói rằng:
- Được lợi mà mất danh dự, thì coi như còn… lời đó vậy.
Mấy ngày sau, Thúy Liễu lại chạy qua, thấy Lã thị ủ rũ ngồi bên song cửa, bèn hết sức ngạc nhiên, ấp úng nói:
- Chị đã qua thời con gái, mà còn bên song cửa kiểu này, là cớ làm sao"
Lã thị buông xuôi đáp:
- Mẹ cha có dạy rằng: Còn nước còn tát. Công tát thì không sợ. Chỉ sợ là hết nước mà thôi!
Thúy Liễu nghe chị của mình trả lời như vậy, biết là yên được một nửa, bèn mau mắn nói:
- Chuyện đâu còn có đó, mà giả như phải lên rừng lấy ngà, xuống biển mò ngọc trai, cũng không phải hết đường tính toán. Chuyện nhân quần còn vậy, hà huống chuyện gia đình. Lẽ nào gục xuống mà coi đặng hay sao"
Lã thị nghe Liễu giải bày như vậy, liền thở ra một cái, nặng nhọc nói:
- Chị mang hoa tặng chồng, mà chồng chỉ cho chị nhánh… gai, là cớ làm sao"
Liễu ngẫm nghĩ một chút rồi ưu tư đáp:
- Cuộc đời thường ngắn nhưng ước muốn lại vời vợi bao la, mà một khi bao la thì khó thành hiện thực, mà khó thành hiện thực thì chết mẹ tim gan, buồn vương mắt biếc. Chi bằng nhỏ đi phần mơ ước, mà vui thỏa với đời. Chẳng đặng hơn ư"
Lã thị đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mặt, chán nản nói:
- Chỉ mơ ước chồng đọc nhật ký của mình. Còn chưa được. Nói chi đến những mơ ước vời vợi bao la. Chừng mô mới trúng"
Liễu đầy tràn kinh ngạc, khiến miệng há hốc ra. Thảng thốt nói: "Ảnh chưa đọc! Có thiệt hay không""
Lã thị ngán ngẫm đáp:
- Chưa vào phòng, đã lăn kềnh ra ngủ, thì cho dù có nhét cuốn nhật ký vào tay, cũng chẳng nhằm chi hết ráo!
Liễu thị không ngờ tình hình biến chuyển như vậy, bèn đưa móng tay lên cắn cắn một hồi, rồi reo to nói:
- Ngộ biến thì phải tùng quyền. Nhất quyết phải mần y như thế. Nay chị viết một lá thư để vào trong hộp X.O. Bảo đảm sẽ phê liền phê tới.
Lã thị nhướng mày ra chiều suy nghĩ, rồi cẩn thận đáp:
- Chồng chị không thể uống rượu một mình, nên lỡ thư rớt ra, thì có khác chi đưa đầu vô miệng cọp. Chẳng bậy lắm ư"
Liễu lắc đầu một hơi mấy cái, rồi xua tay nói:
- Thư tình thư nghĩa, thì cho dẫu có chạy tuột rớt ra, cũng ngon lành như thế!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.