Hôm nay,  

Kỹ Nghệ Robot Tăng Tốc

3/3/200800:00:00(View: 3875)

Các giáo sư và sinh viên Meiji University đã thiết lập được trên khuôn mặt bằng cao su của robot 6 trạng thái cảm xúc căn bản: giận dữ, sợ hãi, buồn bã, hạnh phúc, kinh ngạc và khó chịu. Người máy có tên gọi là Kansei khi nghe ai nói tới chữ “chiến tranh” thì sẽ run rẩy trong cách trông như vừa khó chịu vừa sợ hãi. Khi nghe ai nói chữ “thương yêu,” cặp môi hồng robot sẽ mỉm cười. Chính phủ Nhật ước tính kỹ nghệ robot sẽ tăng từ 5.2 tỉ đô năm 2006 để tới 26 tỉ đô năm 2010 và gần 70 ti đô  năm 2025.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Taiwan đang sống trong một giai đoạn phồn thịnh hiếm có, nhưng ẩn sau những con số đẹp đẽ ấy là một chuỗi mất cân đối khiến giới kinh tế phải giật mình. Xét theo sức mua, thu nhập bình quân đầu người của Taiwan đã vượt cả Úc, Đức và Nhật. Nhưng theo Big Mac Index của The Economist, Taiwan lại sở hữu đồng tiền bị định giá thấp nhất thế giới. Ngân Hàng Trung Ương Taiwan (CBC) đang đứng trước một thế khó: những chính sách giúp đưa nền kinh tế lên đỉnh cao nay lại trở thành gánh nặng khó bền vững.
Một cuộc thăm dò dư luận của AP-NORC thực hiện vào tháng 9 & 10 cho thấy hầu hết dân Mỹ coi việc chính phủ đóng cửa hiện tại là một vấn đề nghiêm trọng và đổ lỗi cho cả hai Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ và cả Tổng Thống Trump với những tỷ lệ gần như ngang nhau. Cuộc thăm dò cũng cho thấy người Mỹ lo lắng về kinh tế, lạm phát và bảo đảm việc làm. Họ đang giảm những chi tiêu không thiết yếu như quần áo và nhiên liệu. Đa số cho rằng nền kinh tế yếu kém. Chi phí thực phẩm, nhà ở và chăm sóc sức khỏe được coi là những nguồn chính gây khó khăn tài chính.
Giải Nobel Kinh tế năm 2025 đã được trao cho Joel Mokyr của Northwestern University, Philippe Aghion của Collège de France và London School of Economics, và Peter Howitt của Brown University vì công trình nghiên cứu về tăng trưởng kinh tế dựa trên đổi mới sáng tạo. Ba nhà kinh tế học đã chia sẻ giải thưởng cho nghiên cứu giải thích mối quan hệ giữa tiến bộ công nghệ và tăng trưởng kinh tế bền vững, giúp cải thiện mức sống, sức khỏe và chất lượng cuộc sống cho người dân trên toàn thế giới.
Sau khi Trump áp thuế quan lên hàng hóa Trung Quốc, Bắc Kinh đã đáp trả bằng mức thuế của riêng mình, hiện lên tới 34% đối với đậu nành Mỹ. Điều này khiến đậu nành từ các quốc gia khác rẻ hơn. Thuế quan trả đũa của Trung Quốc cũng ảnh hưởng đến người trồng lúa miến, bắp và bông của Mỹ. Nhưng đậu nành nổi bật hơn cả vì tầm quan trọng to lớn của nó đối với xuất khẩu nông sản của Mỹ. Đậu nành là mặt hàng xuất khẩu thực phẩm hàng đầu của Mỹ, chiếm khoảng 14% tổng lượng hàng nông sản xuất khẩu ra nước ngoài.
Bốn năm sau khi dịch bệnh làm giá cả leo thang, tiền lương của người lao động tại Hoa Kỳ vẫn chưa bắt kịp chi phí sinh hoạt. Chỉ số Lương so với Vật giá 2025 của Bankrate cho thấy mức tăng lương trung bình thấp hơn 1,2 điểm phần trăm so với mức tăng vật giá trong giai đoạn này. Điều đó đồng nghĩa mức tăng lương của người đi làm chưa đủ bù đắp giá cả đắt đỏ, khiến đời sống nhiều gia đình tiếp tục chật vật. Khảo sát CBS News hồi tháng 7 cho thấy 55% dân Mỹ đánh giá kinh tế “xấu” hoặc “khá xấu”, ba phần tư nói rằng thu nhập không theo kịp vật giá. Đa số cũng nhận thấy giá hàng hóa lại tăng thêm trong những tuần gần đây và dự đoán sẽ còn tiếp diễn.
Bài viết của The Economist, đăng ngày 14 tháng 3, cập nhật 2 tháng 8, 2025, cho thấy những dấu hiệu rõ rệt rằng Trumponomics – chính sách kinh tế dưới nhiệm kỳ thứ hai của Tổng thống Donald Trump – đang bắt đầu gây suy yếu nền kinh tế Hoa Kỳ.
Thuế quan là một thứ thuế tiêu thụ. Nó ảnh hưởng lên tất cả những hàng hóa liên quan mà công ty nhập cảng Mỹ và người tiêu thụ Mỹ phải trả toàn phần hay từng phần. Do đó thuế quan ảnh hưởng đến lạm phát ở nước Mỹ. Các kinh tế gia của Goldman Sachs ước tính rằng người tiêu dùng Mỹ sẽ phải trả 70% chi phí trực tiếp của thuế quan. Vào tháng 5, Walmart cho biết họ sẽ buộc phải tăng giá để ứng phó với thuế quan. Ralph Lauren cũng cho biết họ đang xem xét việc tăng giá quần áo. Theo dữ liệu của Cục Thống Kê Lao Động (Bureau of Labor Statistics) công bố vào hôm qua 15/7, lạm phát hàng năm đã tăng lên 2.7% trong tháng 6, từ mức 2.4% của tháng 5, theo chỉ số giá tiêu dùng (Consumer Price Index - CPI). CPI cốt lõi (core CPI), không bao gồm giá năng lượng và thực phẩm, tăng lên 2.9%, so với mức 2.8% của tháng 5.
Cục Dự Trữ Liên Bang hiện trong tư thế chờ đợi vì tác động kinh tế của thuế quan vẫn chưa chắc chắn. Chủ Tịch Powell nói rằng phí tổn chờ đợi để tìm hiểu thêm về nền kinh tế là “khá thấp”. Ông muốn chờ đợi để xem các chính sách của Tổng thống Trump sẽ tác động như thế nào đến nền kinh tế trước khi thực hiện bất kỳ hành động nào về lãi suất.
"Tổng thống Trump gọi đó là 'Ngày Giải Phóng'. Tôi sẽ gọi đó là 'Ngày Lạm Phát', vì hoàn toàn rõ ràng rằng mức thuế này sẽ làm tăng giá ở Hoa Kỳ và trên toàn cầu.” Phó Thủ tướng Bỉ Maxime Prévot tuyên bố: “Chơi với diêm, Hoa Kỳ sẽ bị cháy rụi”. Ông nói thêm rằng “thật đáng tiếc khi Hoa Kỳ đơn phương tấn công trật tự thương mại toàn cầu bằng cách áp dụng thuế quan đối với mọi người và đặc biệt là đối tác của mình”.
Điều gì thực sự xảy ra khi niềm tin nơi người đàn ông ở Tòa Bạch Ốc đang lung lay? Chúng ta sắp tìm ra câu trả lời rồi. “Ông ta không thể cho biết khi nào Canada sẽ tổ chức bầu cử. Chuyện gì thực sự đang diễn ra ở đó? Ông ta đang cố gắng duy trì quyền lực phải không?” Donald Trump đã viết trên mạng xã hội sau cuộc trò chuyện với Thủ tướng Justin Trudeau vào tuần trước.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.