Hôm nay,  

NHẠC VÀ LỜI

13/07/201100:00:00(Xem: 9622)

NHẠC VÀ LỜI

Luân Tế

Tôi được thầy Lê Thương dậy nhạc năm Đệ Ngũ ở trường Nguyễn Bá Tòng. Hình như lúc đó Âm Nhạc là môn chọn chứ không phải bắt buộc (có lẽ giống như Hội Họa và Hán Văn). Mỗi tuần một giờ. Tôi chỉ biết tới Năm Dòng Kẻ, Đồ, Rê, Mi, Fa, Sol, La, Si; Khóa Sol, Dấu Thăng, Dấu Giáng – chấm hết. Nhưng tôi rất mê nghe nhạc. Không phải nhạc Việt Nam thời đó mà là nhạc ngoại quốc. Tôi có thằng bạn cùng xóm tên là Nguyễn Văn Chiến. Chiến có một mái tóc quăn rất đẹp, chải tém hai bên và bồng lên ở giữa, giống hệt mái tóc của Ricky Nelson. Và Chiến có biệt tài bắt chước tất cả các ca sĩ Anh, Mỹ, Pháp…tuy không hề biết nhiều về những thứ tiếng này. Chỉ cần nghe dĩa chừng hai lần là Chiến có thể bắt chước hát y chang, từ Ray Charles cho tới Cliff Richards, từ Elvis tới Vince Taylor, từ Paul Anka tới Pat Boone, từ Johnny Hallyday tới Enrico Macias tới Charles Aznavour mà không hiểu là những lời mình hát có nghĩa gì. Cả bọn chúng tôi - chừng sáu, bẩy thằng - cũng thế. Riêng tôi, lúc đó hãy còn khá tiếng Pháp nhờ học tại Tiểu học Puginier rồi vào trường dòng và sau nhờ thầy Đinh Cảnh Thụy dạy dỗ tại mấy năm Trung Học Đệ Nhất Cấp nên hiểu được lời của các bản nhạc Pháp…Tous les Garcons et les Filles…Et Maintenant…vv…còn lời mấy bản nhạc Mỹ thì mù tịt. (Thầy tôi, người khắc khổ, gầy gò, khó tính, đi xe đạp, trời Sài Gòn nóng như đổ lửa nhưng lúc nào cũng đóng sơ mi trắng cổ cồn, complet và cravate đen trong lớp. Một trong những méthode dạy tiếng Pháp của thầy là chú trọng đến vocabulaire. Và cách hay nhất để làm giầu cho vốn liếng vocabulaire là phải học và nhớ những Mots De La Même Famille).

Tôi chỉ biết đánh guitar sơ sơ nhưng có một lần muốn làm le với đào, bỏ cả tuần học thuộc lòng và luyện mấy ngón tay cho nhuyễn để đánh bài Midnight của The Shadows. Rồi hôm đến chơi ở một cái “bum” trong một vi la, gặp ban nhạc quen, lân la lên sân khấu xin solo guitar điện cho bản “Slow” này. Em bé phục lăn. Tôi vừa đánh vừa run nhưng cũng cố bấm bụng và bấm mấy ngón tay trên phím tới nốt cuối cùng rồi buông đàn, tự thề là không bao giờ chơi dại như thế nữa vì mấy đầu ngón tay đau quá. Đó là bước đầu trong cái nghiệp “Cầm Ca” của tôi.

Lớn thêm một chút, tôi bắt đầu nghe nhạc Việt, khởi sự từ những bản Bolero. Rồi leo dần, leo dần…tôi nghe nhạc Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Văn Phụng, Vũ Thành, Cung Tiến, Y Vân, Hoàng Trọng vv … Những ca khúc này làm tôi cảm thấy rung động trong tâm hồn. Nhất là về những lời nhạc. Những lời nhạc giản dị, đi thẳng vào lòng:

-Buồn vào hồn không tên

Thức giấc nửa đêm, nhớ chuyện xưa vào đời

Đường phố vắng đêm nao quen một người

Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời…(Nửa Đêm Ngoài Phố - Trúc Phương)

-Yêu nhau trong cuộc đời,

Mơ duyên tình dài, gắn bó đôi lời.

Ta quen nhau một ngày,

Thương nhau trọn đời, giữ cho lâu dài…(Ngăn Cách – Y Vân)

-Tôi yêu tiếng nước tôi

Từ khi mới ra đời, người ơi…

Mẹ hiền ru những câu xa vời…

A a ơi, tiếng ru muôn đời…(Tình Ca-Phạm Duy)

-Lìa xa thành đô yêu dấu,

Một sớm khi heo may về

Lòng khách tha hương vương sầu thương…(Giấc Mơ Hồi Hương – Vũ Thành)

-Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau.

Lệ buồn rưng rưng, lời hát thương đau.

Nhịp bước bâng khuâng ngoài phố lạnh.

Giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh…(Đêm Cuối Cùng – Phạm Đình Chương)

-Yêu là lòng bâng khuâng

Nhớ hay thương, một chiều thu vương

Gió êm đưa xào xạc tre đưa

Lá rơi rơi, rơi tả tơi…(Yêu – Văn Phụng)

Không có một chữ nào thừa. Không một câu nào, một chữ nào hát lên hay nghe hát mà phải nhăn mặt, cúi đầu, moi óc suy nghĩ xem câu đó, chữ đó có nghĩa gì. Cao, thấp, văn chương, máy nước ("), tượng thanh, tượng hình, đủ cả. Chỉ có điều, sau này lớn lên tôi mới nhận thấy, là nhạc Việt Nam buồn quá. Có lẽ vì các nhạc sĩ đã phản ảnh được tâm trạng của dân tộc ta trong cuộc chiến tranh dài từ những năm 40.

Đến khi tôi lớn hẳn thì có một biến chuyển hơi lạ trong nền âm nhạc Việt Nam. Đó là việc một số nhạc sĩ, có lẽ không còn hài lòng với những lời nhạc của mình đã từng đi thẳng vào lòng người nghe, chuyển sang một hướng khác - không chỉ còn thuần túy là nhạc sĩ nữa - mà là dùng âm nhạc để khoác thêm cho mình một cái áo thứ hai là…thi sĩ, họa sĩ, triết gia vv…và thính giả, càng nghe càng cảm thấy mình dốt vì không hiểu nhạc sĩ muốn truyền đạt những tư tưởng gì trong lời nhạc của mình. (Phải công bằng mà nói là một số những ca khúc “mới” này phổ thơ của người khác. Thi ca còn có thể và nhiều khi đòi hỏi tính chất trừu tượng; nhưng người nhạc sĩ, dù phổ thơ, tựu chung, vẫn phải chịu trách nhiệm về ca khúc của mình)

Chẳng hạn như:

-Ru mãi ngàn năm, dòng tóc em buồn

Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm

Trên mùa lá xanh, ngón tay em gầy

Nên mãi ru thêm ngàn năm…(Trịnh Công Sơn – Ru em từng ngón xuân nồng)

Bài này có lẽ tôi đã nghe vài trăm lần và nghe rất “đã”. Ngôn ngữ sử dụng tuyệt vời, nhạc quyện với lời. Nhưng đến lúc nghe kỹ từng chữ một, rồi cầm bản nhạc lên xem cho kỹ thì …không biết nhạc sĩ muốn nói gì. Chữ nào cũng hiểu mà kết thành câu thì như jigsaw puzzle của một bức tranh Picasso (hai con mắt có thể lắp vào ở dưới mông). Không đủ kiến thức về hội họa mà đòi xem tranh lập thể thì còn ráng chịu mang tiếng dốt; nhưng bố mẹ nghèo cố gắng nuôi con cho ăn học mười mấy năm mà chữ nghĩa bằng tiếng Việt không hiểu thì tôi ức lắm. Ngoài ra, vì méo mó nghề nghiệp - tôi còn là một dịch giả - tôi thử ướm mấy chữ tiếng Anh vào thay cho mấy chữ tiếng Việt thì…không làm được (vì không hiểu mấy câu tiếng Việt thì làm sao dịch ra tiếng Anh được).

Hãy so với những lời nhạc khi TCS hãy còn là…nhạc sĩ:

-Chiều chủ nhật buồn,

Nằm trong căn gác đìu hiu

Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều

Trời mưa, trời mưa không dứt

Ô hay, mình vẫn cô liêu…(Lời Buồn Thánh – Trịnh Công Sơn)

Tôi nghe mà lặng người. Lòng chùng xuống, vì cái cảnh cô liêu nằm trong gác trọ một chiều chủ nhật mưa không dứt thì không có gì buồn hơn. Và không phải dùng trí tưởng tượng quá nhiều. Không phải nặn óc ra tìm một cái “metaphor” tiềm ẩn trong những lời ca.

Vì tôi là một kịch sĩ nên có lẽ những gì tôi học được trong kịch có ảnh hưởng đến những suy nghĩ về những chuyện khác của tôi. Kịch là để diễn. Diễn thì phải có khán giả hay thính giả. Nếu một diễn viên (trên sân khấu - màn ảnh nhỏ - màn ảnh lớn - radio) nói lên một câu nào “Picasso”- trừu tượng - quá, hay “Sartre” - triết lý - quá, đến nỗi khán giả phải khựng lại, cố gắng lục lọi trong trí tuệ tìm hiểu xem diễn viên đó muốn nói gì, và không nghe những lời đối thoại tiếp theo. Và vì không theo dõi kịp diễn biến trong vở kịch chỉ vì một câu nói hơi trừu tượng hay quá triết lý, người khán giả đó thấy mất hứng, không còn hòa mình vào trong bối cảnh của vở kịch đang diễn nữa. Thế là chỉ vì một câu nói của một diễn viên, dùng lời văn của người viết kịch, mà làm hỏng cả một vở kịch. Hầu hết những vở kịch được viết ra và in thành sách đều vấp phải cái nạn này. Phần lớn là vì những kịch tác gia thường không phải là kịch sĩ, không có kinh nghiệm sân khấu, và không học về kịch nên không nhận ra cái lỗi của mình. Cứ làm sao gọt dũa cho đối thoại của mình trong kịch “kêu” là “thú” rồi. Đã có một thời ở Việt Nam có hai chữ “Kịch Đọc” đi song song với “Kịch Nói”. Một số các vở kịch này chỉ có giá trị văn học chứ không thích hợp với sân khấu.

Trường hợp này cũng có thể áp dụng cho các ca khúc. Nói nôm na là sự khác nhau của “Nhạc Hát” và “Nhạc Đọc”. Có mấy ai đủ khả năng cầm bản nhạc lên, đọc “nốt”, và “nghe” thấy tiếng nhạc tưởng tượng trong đầu" Tôi cả quyết với bạn - như là một thính giả bình thường - là chưa bao giờ bạn cầm một tờ nhạc lên, nhìn vào những “nốt” trên năm dòng kẻ, rồi đưa mắt xuống nhìn vào hàng chữ, đọc lời ca và thốt lên, “Bài này hay tuyệt!”. Nếu lời ca làm bạn cảm động, thấm thía thì đó là lời văn tạo ra tâm trạng đó trong lòng bạn chứ không phải âm nhạc.

TCS chỉ là một trong các nhạc sĩ trong giới nhạc Việt Nam đã “morphed” - chuyển thể - từ nhạc sĩ thành … họa/thi sĩ. Thử so sánh hai ca khúc của Phạm Đình Chương vào hai giai đoạn khác nhau trong cuộc đời sáng tác của ông:

-Sao không thấy em lại

Để cùng anh thẩn thơ,

Trước sân trăng vòi vọi,

Để rồi cùng ước mơ… (Thưở Ban Đầu – Phạm Đình Chương)

Và sau này:

Em gối đầu sương xuống,

Chuyện trò bằng bóng mình.

Em gối đầu sương xuống,

Tôi đẹp bóng hình tôi…(Đêm Mầu Hồng – Phạm Đình Chương)

Không biết bạn ra sao chứ tôi thì ...chịu. Nghe thì hay, nhưng hơi lập dị. Và đòi hỏi ở người nghe quá nhiều trong khi mục đích của âm nhạc nói chung - theo tôi - là làm cho con người thích thú, thư thái, trong cái “mode” thưởng thức chứ không phải lắng nghe rồi…đoán (như tôi vẫn bị), và phần nhiều là đoán mò, đoán sai…

Tôi không biết nhạc Tầu hay nhạc Nhật hay nhạc Ấn Độ hay nhạc Ai Cập (những nước có nền văn hóa sâu và lâu) có những lời lẽ “huyền bí” như nhạc Việt Nam không.

Tôi nhớ đến những bài hát đầu tiên của Từ Công Phụng mà cả nước hát theo (tuy có đổi lời một chút):

Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em"

Lênh đênh ngàn mây trôi êm đềm.

Chiều nay nếu em đừng hờn dỗi,

trách nhau một lời thôi.

Tâm hồn mình đâu lẻ đôi…(Bây Giờ Tháng Mấy - Từ Công Phụng)

Và một sáng tác của anh khoảng 30 năm sau:

Mưa soi dấu chân em qua cầu.

Theo những cánh rong trôi mang niềm đau.

Đời em đã khép đi vội vàng.

Tình ta cũng lấp lối thiên đàng.

Như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn…(Mắt Lệ Cho Người – Từ Công Phụng)

Tôi thích bài này đến nỗi phải “chôm” nó làm nhạc nền cho một cuốn phim của tôi tuy lúc đó (1993) hoàn toàn không biết tác giả là ai.

Tôi nghĩ là từ trước tới sau, Từ Công Phụng vẫn giữ được cái thanh tao của văn chương và cái nhẹ nhàng, dễ hiểu của ngôn ngữ cần thiết trong âm nhạc.

Quay sang nhạc ngoại quốc. Một bài hát được khắp thế giới coi như một bài “weighty”, “deep”, “philosophical”, một thông điệp cho hòa bình và con người là bài “Imagine” của John Lennon.

Imagine there's no heaven

It's easy if you try

No hell below us

Above us only sky

Imagine all the people

Living for today...

Imagine there are no countries

It isn't hard to do

Nothing to kill or die for

And no religion too

Imagine all the people

Living life in peace...

Một đứa trẻ mới học hết middle school cũng đủ sức hiểu John Lennon muốn nói gì - Lời nhạc của bài này lúc được hát lên sẽ đi vào lòng người nghe ngay lập tức, không cần suy nghĩ sâu xa. Lời nhạc của bài này có thể dịch ra 127 thứ tiếng trên thế giới một cách dễ dàng. No problem. Trust me!

Ở đoạn trên tôi có nói tới âm nhạc Việt Nam buồn quá. Nhất là những bản nhạc tình. Và khi phải đối phó những chia lìa trong cuộc chiến dài dằng dặc thì nhạc buồn trở thành thê lương.

Nhưng nếu nói đến cái gì buồn nhất, đau thương nhất trong con người thì phải nói đến sự mất mát vĩnh cửu - cái chết. Chuyện tình buồn và cái chết là những đề tài thấy rất nhiều trong âm nhạc Việt Nam.

Trong đề tài này, “Kỷ Vật Cho Em” là một tuyệt tác, cả về nhạc lẫn lời ca:

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại

Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về.

Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Pleime,

Hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã,

Anh trở về anh trở về hàng cây nghiêng ngả

Anh trở về, có khi là hòm gỗ cài hoa,

Anh trở về trên chiếc băng ca

Trên trực thăng sơn màu tang trắng.

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại

Xin trả lời xin trả lời mai mốt anh về.

Anh trở về chiều hoang trốn nắng

Poncho buồn liệm kín hồn anh

Anh trở về bờ tóc em xanh

Chít khăn sô lên đầu vội vã..Em ơi!

Em hỏi anh. Em hỏi anh bao giờ trở lại

Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về

Anh trở lại với kỷ vật viên đạn đồng đen

Em sang sông cho làm kỷ niệm

Anh trở về anh trở về trên đôi nạng gỗ

Anh trở về, anh trở về bại tướng cụt chân .

Em một chiều dạo phố mùa Xuân,

Bên nguời yêu tật nguyền chai đá.

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại

Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về

Anh trở về nhìn nhau xa lạ

Anhh trở về dang dở đời em

Ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen

Cố quên đi một lần trăn trối ...Em ơi!

Em hỏi anh em hỏi anh bao giờ trở lại

Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về ...(Kỷ Vật Cho Em - Phạm Duy - Linh Phương)

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ky-vat-cho-em-Thai-Thanh/IWZB8O00.html (KỶ VẬT CHO EM – THÁI THANH)

Tôi không biết nhạc Tầu hay nhạc Nhật hay nhạc Ấn Độ hay nhạc Ai Cập, nhạc Pháp, nhạc Nga, nhạc Ý, nhạc Tây Ban Nha, nhạc Mỹ - những nước có trai gái, có tình yêu, có chia ly, đã từng trải qua những cuộc chiến dài, thảm khốc, có những nét nhạc não nề và những lời ca bi thiết như nhạc Việt Nam không.

Như là một thí dụ, cũng cùng một đề tài – tuy không dính vào chiến tranh – một chuyện tình buồn và một cái chết đau thương, thử xem một bài hát Mỹ diễn tả bằng cách nào:

Tommy and Laura were lovers he wanted to give here everything

Flowers presents and most of all a wedding ring

He saw a sign for a stockcar race a thousand dollar prize it read

He couldn't get Laura on the phone so to her mother Tommy said

Tell Laura I love her tell Laura I need her

Tell Laura I may be late I've something to do that cannot wait

He drove his car to the racing ground he was the youngest driver there

The crowd roared as they started to race

Around the track they drove at a deadly pace

No one knows what happened that day how his car overturned in flames

But as they pulled him from the twisted wreck

With his dying breath they heard him say

Tell Laura I love her tell Laura I need her

Tell Laura not to cry my love for her will never die

Now in the chapel Laura prays for her Tommy who passed away

It was just for Laura that he lived and died alone in the chapel she can hear him cry

Tell Laura I love her...

My love for her will never die (Tell Laura I Love Her-Ray Peterson)

http://www.youtube.com/watch"v=m2sP5rG47kw. (TELL LAURA I LOVE HER – RAY PETERSON)

Trong bản nhạc Việt Nam, người lính ra đi, hy sinh cho tổ quốc, để lại người yêu với vòng khăn sô quấn vội vã trên đầu.

Trong bản nhạc Mỹ, chàng trẻ tuổi ra đi, mất mạng chỉ vì muốn kiếm được chút tiền mua chiếc nhẫn cưới, để lại người yêu ngồi khóc một mình trong nhà nguyện.

Lời hát sau cùng của người đã mất:

Em hỏi anh em hỏi anh bao giờ trở lại

Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về…

Lời hát sau cùng của người đã mất:

Tell Laura I love her...

My love for her will never die …

Và từ ca khúc này tôi xin chuyển sang một khía cạnh mới về chủ đề Nhạc Và Lời.

Nam Lộc, một người bạn của tôi, đã dùng nhạc của bài Tell Laura I Love Her này, viết lại lời và tạo ra Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu, với những lời ca thật dễ thương và đã đi vào lòng không biết bao nhiêu là nữ sinh Trưng Vương thời đó. Sau này, ca khúc này đã gần như trở thành một ca hiệu của Trưng Vương mỗi lần họp mặt.

Tim em chưa nghe rung qua một lần

Làn môi em chưa hôn ai cho thật gần

Tình trần mong manh

Như lá me xanh

Ngơ ngác rơi nhanh.

Thu giăng heo may cho bóng cây lạnh đầy

Người cho em nghe câu nhớ thương từng ngày

Những ngày đợi chờ

Trong nắng vu vơ

Trong mắt ngây thơ.

Nhớ khói bay lạc vấn vương

Cho hơi ấm lên môi người

Lùa sương kín nhẹ vây ngập trường

Làn mây yêu thương

Vướng trong hồn em.

Người mang cho em nghe quen môi hôn ngọt mềm

Tình cho tim em rung những đêm lạnh lùng

Từng chiều cùng người

Về trong cơn mưa bay

Nghe thương nhớ tràn đầy

Lên đôi mắt thật gầy.

Trưng Vương hôm nay mây vẫn giăng đầy trời

Công viên năm xưa hoa vẫn rơi tuyệt vời

Bóng người thì mịt mùng

Từng hàng me run run

Trong cơn gió lạnh lùng

Trong nắng ngại ngùng.

Nắng vẫn vương nhẹ gót chân

Trưng Vương vắng xa anh dần

Mùa thu đã qua một lần

Chợt nghe bâng khuâng

Lá rơi đầy sân...

Nhớ khói bay lạc vấn vương

Nhớ khói bay lạc vấn vương

Nhớ khói bay lạc vấn vương....(Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu – Lời Việt Nam Lộc)

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Trung-Vuong-khung-cu-a-mu-a-thu-Minh-Tuye-t/IW679EAA.html (TRƯNG VƯƠNG KHUNG CỬA MÙA THU – MINH TUYẾT)

Không biết khi làm bài này vào năm 1972, Nam Lộc đã chiếm được bao nhiêu trái tim “trẻ” Trưng Vương; nhưng tôi biết chắc chắn là ngày nay, trên đất Mỹ và có lẽ khắp thế giới, có hàng trăm, hàng ngàn trái tim “già” Trưng Vương, mỗi lần hội ngộ, lại nhớ đến Nam Lộc.

Có nhiều dạng chuyển lời ca của một bài hát từ tiếng này sang tiếng khác. Có bài được dịch lại và giữ nguyên ý, có bài dịch thoáng, có bài dịch phỏng. Và có bài, như Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu vừa nhắc đến ở trên thì chỉ lấy nhạc còn lời là hoàn toàn một sáng tác mới. Có những bài hát dùng cùng một bản nhạc, cùng một âm giai, mà người viết lời đưa vào những ý tưởng hoàn toàn trái ngược. Chẳng hạn như một bài hát trong phim “Black Orpheus”. Bài hát này là một bài hát trong phim, có tên là "Mađana de Carnaval" do chàng tài tử cầm guitar sáng tác trong một lúc ngẫu hứng; sau khi phim ra đời, trở thành nổi tiếng. Một nhạc sĩ Pháp lấy nhạc viết lại thành bài La Chanson D’Orphée. Một nhạc sĩ Mỹ lấy nhạc viết thành bài A Day In The Life Of A Fool. Ý thì hoàn toàn trái ngược. Một bài ca tụng sự thăng hoa của tình yêu; bài kia nói đến nỗi sầu của một người bị tình yêu bỏ lại đằng sau.

Le ciel a choisi mon pays. Pour faire un nouveau Paradis.

Au loin des tourments dans un éternel printemps pour les amants.

Chante chante mon coeur la chanson du matin

Dans la joie de la vie qui revient.

Matin fait lever le soleil. Matin c’est l'instant du réveil

Mais dans le coeur battant de celui que j'attends

Un doux rayon d'amour beau comme le jour

Chante chante mon coeur dans la splendeur du jour

Fait lever le soleil de l'amour

http://www.youtube.com/watch"v=MXDJzHd0BjY&feature=related (LA CHANSON D’ORPHÉE – DALIDA)

A day in the life of a fool, a sad and a long lonely day

I walk the avenue, and hope I'll run into

The welcome sight of you, coming my way.

I stop just across from your door, but you're never home any more

So back to my room, and there in the gloom

I cry tears of good bye.

Till you come back to me,

That's the way it will be every day in the life of a fool.

http://www.youtube.com/watch"v=WKZMjOlmUb4 (A DAY IN THE LIFE OF A FOOL – HARRY BELAFONTE)

Mỗi người nghe nhạc phải cảm thấy rung động một cách khác nhau mới gây nên tình trạng hai ca khúc với hai lời nhạc khác nhau, có thể nói đến tuyệt đỉnh.

Thử so sánh ca khúc với hai lời Anh – Pháp, LES FEUILLES MORTES và THE AUTUMN LEAVES khác nhau như thế nào.

C'est une chanson qui nous ressemble,

Toi tu m'aimais, moi je t'aimais

Et nous vivions, tous deux ensemble,

Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.

Mais la vie sépare ceux qui s'aiment,

Tout doucement, sans faire de bruit

Et la mer efface sur le sable

Les pas des amants désunis. (Les Feuilles Mortes – Jacques Prévert)

http://www.youtube.com/watch"v=ZCToiC9GJsQ (LES FEUILLES MORTES - LAURA FYGI )

The falling leaves drift by my window

The falling leaves of red and gold

I see your lips, the summer kisses

The sun-burned hands I used to hold

Since you went away the days grow long

And soon I'll hear old winter's song

But I miss you most of all, my darling

When autumn leaves start to fall…(The Autum Leaves – Johnny Mercer)

http://www.youtube.com/watch"v=--xW8HPJRY0 (THE AUTUMN LEAVES – EVA CASSIDY)

Có lẽ vì tôi ở Mỹ nên thiên vị chăng, vì nếu cứ xét theo tựa đề thì lời của The Autumn Leaves (Lá Mùa Thu) có phần hay và trung thực với tựa đề hơn lời của Les Feuilles Mortes ( Lá Chết).

Một trong những ca khúc được yêu chuộng nhất thế giới là MY WAY, gắn liền với tiếng hát của Frank Sinatra.

Tôi chọn MY WAY để kết thúc “Nhạc Và Lời” vì nhạc của MY WAY do hai nhạc sĩ Pháp viết (Comme D’habitude); và Paul Anka viết lại lời tiếng Anh hoàn toàn khác với lời tiếng Pháp.

Nhưng ở đây và lần này, thì Nam Lộc dịch nguyên lời của Paul Anka qua tiếng Việt, lấy tên là “Dòng Đời”, Nguyên Khang hát.

Mời các bạn cùng nghe:

http://benxua.com/Music/Popups/PlayAlbum.aspx"SongID=7181 (DÒNG ĐỜI – LỜI NAM LỘC – NGUYÊN KHANG)

Luân Tế

Visit my web site:

http://letuanthewriterswebsite.yolasite.com/

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.