Hôm nay,  

182. Nguyễn Quốc Thái

11/05/201523:05:00(Xem: 24955)
Nguyễn Quốc Thái

Bài tưởng nhớ tháng Chạp

Việt báo xuân 2015Không ai biết hôn em như anh đã hôn em
Không ai biết nâng niu em như anh đã nâng niu
Không ai biết ôm em như anh đã ôm em
Không ai biết làm thơ về em như anh đã làm thơ về chúng ta
Không ai biết chia xẻ ly cà phê với em như anh đã chia xẻ
Không ai biết nhường nhịn em như anh đã nhường nhịn
Không ai biết hờn giận em như anh đã hờn giận
Không ai biết cách hư như anh khi anh vuốt ve em
Không ai biết đau đớn về em như anh đã đau đớn
Không ai bị trở mặt nhanh như anh như em đã trở mặt
Không ai bị nếm trải mùi vị phản-bội-kỹ-lưỡng
như em đã cho anh nếm trải
Không ai bao dung cười vỡ nước mắt như anh
khi nhận được tin nhắn " m b t t "
Không ai biết thương yêu em như anh đã thương yêu.

Không ai cả! Không ai cả! ngoài anh, anh ơi !


Paris, hôn nhau
nghẹn ngào qua điện thoại

Paris âm 8 độ em run rẩy sưởi anh dưới métro đường số 6
Paris ly cà phê đẫm gió ở Champs Elysées
tay ủ trong ngực mùi cỏ khô
Paris tô phở khuya ở Choisy dấm dứt nhớ quê nhà
Paris một mình lang thang ở Montmartre
tiếng chuông rụng vàng hoe vai áo
Paris bánh mì McDonald trong ba-lô ngơ ngác
chiều sương mù Place D" Italie xanh xao
Paris cầu Mirabeau còn đây em nơi đâu
Em nơi đâu? Tóc bạc rồi, hú dài đêm nguyệt tận
Những bực thềm mưng rêu ở Sorbonne
không còn Nguyên Sa và Vân *.

Paris nhìn nhau đau đáu ở Louvre
Lệ đoanh tròng vuốt ve tay cháy nắng quê hương

Lá vàng cuống quít chân em đêm Ký Túc Xá co ro
Nếp váy run ánh đèn úa xơ xác
Vốc hạt dẻ nướng ở Montreuil
Như hơi thở em ngày chia tay.

Paris gió hun hút chiều Đông
Gare de L"Est anh ngược Bắc em xuôi Nam
Nắng tháng Chạp tím rưng rưng má em lúm đồng tiền
Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà
dửng dưng ngắt từng giờ sum vầy
Thả xuống sông Seine trở mình nghiêng nghiêng hong gió
Như tóc em thưở nào anh vùi đầu
nghe hương cúc dại vàng lưng đồi Couvent
Như tay em tí tách buộc anh tan tác đêm Đà Lạt
cắn môi nhau đỡ rét.

Paris nỗi mơ xa thốt lên quầng sáng vô vọng
Chiếc ghế mây kéo sát nhau trong Café Paris không đủ ấm
Bàn tay em bé bỏng ửng hồng che mắt anh
Đêm Lido nhàu nát.

Paris khum tay che tuyết mồi nửa điếu thuốc rê
Paris tóc bạc phơi phới Strasbourg, khói thuốc bạc màu cà phê
Paris hôn nhau nghẹn ngào qua điện thoại
Paris cắn răng
Paris! Paris!


Vô đề

Sài Gòn và tôi ung dung ngồi chờ phản trắc đến
Phản trắc trang điểm bằng em và những lời tưởng chừng thơ dại
Thổi héo những đóa hồng trắng ngày Sinh nhật
Và gỡ bỏ hẹn ước đã bị tráo đổi.

Trong kịch bản ẩm ướt sương mù
Tôi đứng lặng im như một vết thương
Mỗi câu thơ nẩy một mầm đau mới
Như môi em ửng hồng khát khao lời dối trá
Như trái tim em nhuốm bẩn bởi những (...) tẩy ủi phẳng phiu.

Tiếng mưa quằn quại trên Sài Gòn đầy ắp kỷ niệm
Sau bài thơ này (...) không còn trong thơ tôi nữa
Dù vết thương mãi lộng lẫy chói lòa.

NGUYỄN QUỐC THÁI

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Báo kính chúc Quí vị Độc giả, Tác giả, Thân hữu, Thân chủ Năm Mới Ất Mùi 2015 An Lành, Thành Công, Tốt Đẹp.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.