Hôm nay,  

Bill Traylor: Sinh Ra Là Nô Lệ, Tự Học, Trở Thành Nghệ Sĩ Vĩ Đại

4/23/202100:00:00(View: 4176)
BILL TRAYLOR 01

Nghệ Sĩ Bill Traylor. (Photograph: Horace Perry / Alabama State Council on Arts – www.theguardian.com)


Bill Traylor đã có cuộc đời trọn vẹn trước khi ông được sinh ra như một nghệ sĩ. Khi sinh ra đời tại một đồn điền trồng bông ở Alabama vào năm 1853 ông đã là một nô lệ và đã sống cả đời như một nông dân trong bán kính 40 dặm của Montgomery, chỉ những năm 80 tuổi của cuộc đời, ông, vô gia cư và cô độc, ngồi một mình nơi ngả tư nhộn nhịp trong xóm người da đen biệt lập của thủ phủ tiểu bang và bắt đầu vẽ, theo báo The Guardian số ra ngày 15 tháng 4 năm 2021.

Qua các mảnh giấy bìa cứng bị quăng bỏ - những nắp hộp kẹo, quảng cáo trên cửa sổ cũ – gợi lại những ký ức từ những ngày ở nông trại của ông và các cảnh quang của thành phố thay đổi nhanh chóng chung quanh ông. Hơn một ngàn tác phẩm nghệ thuật tối giản, ấn tượng chảy ra từ đôi tay của ông trong 3 năm từ 1939 tới 1942, một kho tàng phong phú chứa đựng phần quan trọng của những bức vẽ và bức tranh bởi một người nô lệ khi mới sinh ra đời.

Cuốn phim mới Bill Traylor: Chasing Ghosts [Đuổi Ma] giới thiệu với khán giả khắp nơi về một trong những nghệ sĩ người Mỹ quan trọng nhất của thế kỷ 20, người có cuộc đời đã trải qua thời nô lệ, Tái Cấu Trúc, sự chia cách Jim Crow, Đại Di Cư và những náo động đi theo sự trỗi dậy xã hội và chính trị. Nhưng nhà phê bình nghệ thuật Roberta Smith tuyên bố trong phim, Traylor “có thể là nhà nghệ sĩ vĩ đại nhất mà bạn chưa bao giờ nghe nói tới.”

Nhà làm phim Jeffrey Wolf nhớ rất rõ lần đầu tiên khám phá tác phẩm của Traylor, chỉ trước cuộc triển lãm mang tính bước ngoặc năm 1982 với chủ đề Black Folk Art in America, 1930-1980 [Nghệ Thuật Dân Gian Da Đen Ở Mỹ Từ Năm 1930 Đến 1980], tại Phòng Tranh Corcoran ở Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. “Lúc đó, họ đang mở các tác phẩm của Bill Traylor được gói lại, và đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, đặt trên nền nhà trước khi được treo lên,” theo Wolf kể lại với báo The Guardian. “Chúng làm chấn động tôi. Tôi mới chỉ ở độ tuổi 20, và chúng có ảnh hưởng đến tôi không bao giờ mất đi.”

BILL TRAYLOR 02

Bức tranh căn nhà màu vàng và màu xanh với người và chó không có tựa đề của Bill Traylor từ bộ sưu tập của Smithsonian American Art Museum. (Photograph: Bill Traylor Family Trust – www.theguardian.com)


Cuốn phim mất gần một thập niên từ lúc khởi đầu cho đến khi hoàn tất, và một trong những thách thức chính là tìm kiếm. “Các tài liệu không được giữ lại tốt lắm, đặc biệt đối với người nghèo, da đen, bần cùng lúc đó,” theo Wolf, người vào năm 2008 đã thực hiện cuốn phim tài liệu về nhà nghệ sĩ điếc, tự học cùa thế kỷ 10 James Castle. “Chúng tôi thực sự phải đào sâu.”

Nhưng nhà làm phim Sam Pollard, người đã đạo diễn phim MLK/FBI trong năm nay và giám đốc sản xuất phim Chasing Ghosts, tin rằng phim tài liệu của Wolf ra đời đúng lúc. “Nước Mỹ, có sự thức tỉnh về những cái chết của những người đàn ông và phụ nữ da đen trong tay cảnh sát và khái niệm rằng lịch sử về sự kỳ thị của đất nước này đã nhúng sâu,” theo ông phát biểu. “Đây đến lượt Jeff với cuốn phim về nhà nghệ sĩ là người sống chủ yếu qua tất cả những thời kỳ khác nhau này và cũng đã sống ở một nơi trở thành trung tâm của thay đổi chính trong các lãnh vực dân quyền với cuộc tẩy chay xe buýt Montgomery. Jeff đã tạo ra cuốn phim nói về quá khứ mà cũng đang là hiện tại.”

 Và nó rọi sáng vào thời kỳ Tái Cấu Trúc bị bỏ qua: Nghệ thuật của Traylor là tác phẩm độc nhất được làm ra bởi nhà nghệ sĩ da đen của thời đại của ông còn tồn tại. “Ông ấy là nhà biên niên sử,” theoWolf nói. “Ông ấy đang kể chuyện về thời đại của mình. Và ông ấy cũng là nhà phê bình xã hội về cuộc sống của người Mỹ gốc Phi Châu, và sự tồn tại của tác phẩm cũng đã giữ cho thế giới người Mỹ gốc Phi Châu sống còn.”

Chưa từng học đọc hay viết, Traylor đã sáng chế ra ngôn ngữ nhìn bằng mắt của chính ông bắt rễ không chỉ trong ký ức cá nhân ông mà cũng trong các lối dân gian của văn hóa người Mỹ gốc Phi Châu vào lúc đó: Ca hát và kể chuyện, sống còn và chữa trị. “Ông ấy đã vẽ xuống toàn bộ lịch sử truyền khẩu này vào ngôn ngữ tiện lợi cho ông, mà là ngôn ngữ của hình ảnh,” theo người phụ trách nghệ thuật dân gian Smithsonian là Leslie Umberger phát biểu trong phim.

Đa phần tác phẩm của ông vẽ xiên, có lẽ bởi vì nó phải là: nó là cực kỳ nguy hiểm đối với người Mỹ gốc Phi Châu tại miền nam Jim Crow để bày tỏ một cách ngay thẳng bất cứ quan điểm nào. Một phần của thế hệ đầu tiên của người da đen trở thành các công dân Mỹ, ông được nuôi dưỡng trong quận Lowndes “Gió Tanh Mưa Máu,” khét tiếng vì bạo động được gây ra bởi người da trắng chống lại những người hàng xóm da đen là những người tìm cách thực thi các quyền và tự do hợp pháp của họ sau nội chiến. Nhưng bằng việc sử dụng chủ nghĩa tượng trưng, ngụ ngôn và trừu tượng, ông đã có thể giải quyết các vấn đề từ đọc chữ tới viết chữ.

Chính Traylor giống như một nhân vật bí ẩn – có rất ít hình ảnh về sự có mặt của ông, và nhiều khoảng trống vẫn còn trong tiểu sử của ông – nhưng cuốn phim cố gắng làm thành một người đàn ông đầy đủ. Kết hôn 3 lần và là người cha của khoảng 15 đứa con, Traylor là, theo chữ nghĩa của Wolf, có lúc “nghị lực, dâm dục, sôi nổi và tháo vát, với khả năng đưa những ý tưởng lớn vào không gian nhỏ. [Cuốn phim] cho thấy một cuộc đời trọn vẹn -- ông ấy không vẹn toàn.”

Chasing Ghosts cũng đặt vào hoàn cảnh của cuộc đời và tác phẩm của Traylor trong bối cảnh lịch sử vào thời đại và nơi chốn đó. “Montgomery là nơi có rất nhiều lịch sử tốt và lịch sử xấu,” theo Wolf, người đã bỏ ra 7 năm để thực hiện cuốn phim đi tới đi lui giữa miền nam và nhà của ông ở Thành Phố New York. “Miền nam nhiều phức tạp hơn cái vẻ bề ngoài của nó. Tôi là người Do Thái da trắng miền bắc, nhưng tôi phát hiện ra nền tảng chung để nhiều người thích thú. Tôi muốn gặp gỡ những người khuynh hữu nhất, nhưng khi đển để giúp tôi tìm cánh đồng trồng bông mà tôi có thể quay phim, họ tận lực để giúp.”

BILL TRAYLOR 03

Bức tranh quan cảnh rượt đuổi không có tựa đề của Bill Traylor từ bộ sưu tập của Smithsonian American Art Museum. (Photograph: Bill Traylor Family Trust - www.theguardian.com


Ngoài các bức ảnh lưu trữ và cảnh quay và phối cảnh từ các nghệ sĩ đương đại, người giám tuyển, học giả và hậu duệ của Traylor, bộ phim sử dụng các đoạn trích của khiêu vũ, thơ và văn xuôi để nhấn mạnh các chủ đề trong cuộc sống và công việc của ông ấy, và âm nhạc thời kỳ nhấn mạnh các tác phẩm nghệ thuật màu sắc, động lực so sánh với nhạc blues và jazz. Người khiêu vũ nổi tiếng Jason Samuels Smith được giao nhiệm vụ chuyển các tác phẩm nghệ thuật của Traylor sang khiêu vũ và các bản vẽ và bức tranh với cánh tay và chân của các nhân vật akimbo được lồng ghép nhịp nhàng với vũ điệu của Smith để tạo ra hiệu quả rực rỡ. “Tôi cho ông ấy thấy tác phẩm của Traylor, và ông nghĩ ra các tư thế từ những bức tranh vẽ,” theo Wolf nói. “Rồi vào một đêm rất nóng và một sân khấu rất nóng, ông ấy chỉ nhảy cái mông của ông.”

Dù cuộc triển lãm lớn lần đầu của tác phẩm của Traylor đã không được thấy cho đến 30 năm sau ông từ trần vào năm 1949, ông hiện được xem như là một trong số những nghệ sĩ tự học vĩ đại nhất của Mỹ. Cuộc triển lãm Smithsonian năm 2018 đột phá là sự nhìn lại quá khứ lớn đầu tiên được tổ chức từ trước tới giờ đối với nhà nghệ sĩ sinh ra trong chế độ nô lệ. Năm ngoái một trong những tác phẩm của Traylor, món quà từ Steven Spielberg cho Alice Walker, được bán đấu giá với giá cao kỷ lục.

Các học giả tiếp tục nghiên cứu tác phẩm của ông, và đài tưởng niệm và viện bảo tàng đã mở tại Montgomery trong năm 2018, chỉ cách nhà cũ của Traylor vài khúc đường.
 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sức hút của phim nghe qua tưởng hiển nhiên: ba cô gái ngầu trong y phục cầu kỳ, hát những bản tuyên ngôn tự khẳng định dễ thuộc, đi kèm hình ảnh rực rỡ, dàn dựng sáng tạo. Tất cả lại trôi đi trên làn sóng Hàn lưu đang bành trướng khắp thế giới, từ BTS, Blackpink đến Parasite hay Squid Game. Vậy nhưng, thành công đó không hề “đương nhiên”: đây là câu chuyện hoàn toàn mới trong thời buổi hãng phim chỉ thích bấu víu vào thương hiệu quen thuộc; là phim hoạt hình không dựa vào loạt phim sẵn có, lại mang nặng chi tiết văn hóa Hàn và không có siêu sao phòng vé, trong khi kinh phí ở khoảng một trăm triệu đô-la.
Hội đồng quản trị Trung tâm Biểu diễn Nghệ thuật John F. Kennedy tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, do Tổng thống Donald Trump bổ nhiệm, hôm nay đã biểu quyết thông qua việc đổi tên cơ sở này thành Trump–Kennedy Center.
VVNM 2025 đánh dấu cột mốc 25 năm thành lập giải thưởng văn học lâu đời nhất của người Việt hải ngoại, lồng trong lịch sử 50 năm người Việt tị nạn. Trong hơn 14,600 trang sách là những câu chuyện của đủ loại ký ức, cảm xúc, có đủ cay, đắng, ngọt, bùi. Có những mất mát; chia xa, có những đoàn viên, thành tựu.
"Kỳ thực, ngày nay đa số người ta không đọc sách nữa, mà chỉ liếc nhìn trên mạng những thông tin trong vài phút đồng hồ rảnh rỗi hiếm hoi, và những thông tin ấy cũng chỉ lưu lại trong bộ nhớ không quá vài sát-na. Xu hướng của thời đại là thế. Cuộc sống càng hiện đại tân tiến, con người càng tất bật vội vàng, càng chóng lãng quên, một nghịch lý hết thuốc chữa của đời sống." Đoạn văn này được trích từ Lời ngỏ cuốn tạp luận "Theo dấu thư hương" đầu tiên của nhà văn Trịnh Y Thư. Trong thời đại mà sự tiện lợi có thể đạt đến mức "AI" trong nhiều lãnh vực bao gồm cả sáng tác nhạc, và có thể một ngày nào đó, phải chăng con người không cần viết thư tay bày tỏ tình cảm bằng cảm xúc tự nhiên từ trái tim vì đã có "AI"???
Vào tối Thứ Bảy, ngày 22 tháng 11 năm 2025, tại Điểm Hẹn Cà Phê Quận Cam, Coffee Factory (tọa lạc tại 15582 Brookhurst St, Westminster, CA 92683), ca sĩ Thúy Anh cùng hai tâm hồn văn nghệ tuổi đôi mươi, Ethan Trần và Henry Ngô, và những khách mời bất ngờ sẽ cống hiến cho quý thính giả một đêm nhạc được chuẩn bị kỹ luỡng từ âm thanh đến ban nhạc. Đêm nhạc Chốn Xưa do ca sĩ Thúy Anh tổ chức và biên tập với sự hỗ trợ của những bằng hữu đồng nghiệp. Ca sĩ Huy MC và Khôi Hồ phụ trách âm thanh. Ban nhạc bao gồm những thành viên giàu kinh nghiệm: Tateng Katindig (keyboardist), Lê Ngọc (guitarist), Vũ Anh Tuấn (bassist), Hoàng Công Luận (keyboardist), Land Richards (drummer).
Một nghiên cứu mới của Đại học King’s College London cho thấy: chỉ cần dành 20 phút xem tranh trong viện bảo tàng cũng đủ để giảm hormone căng thẳng và giúp cơ thể thư giãn. Thí nghiệm được thực hiện tại Courtauld Gallery ở Luân Đôn – nơi trưng bày các tác phẩm của Manet, Van Gogh và Gauguin. 50 tình nguyện viên, tuổi từ 18 đến 40, được chia làm hai nhóm: một nhóm xem tranh gốc trong phòng trưng bày, nhóm còn lại xem bản sao trong không gian bình thường.
Người đời thường nói Beethoven cô độc trong tình yêu, nhưng cái chết của ông không khép lại trái tim ấy. Giữa đống giấy tờ trong ngăn bàn của thiên tài điếc, người ta tìm thấy một bức thư tình chưa gửi – ngọn lửa còn cháy dở của một cuộc tình bị giấu kín. Bức thư không đề tên người nhận. Chỉ có mấy chữ run rẩy: “Gửi người yêu bất tử.”“Anh chỉ có thể sống trọn vẹn bên em, hoặc không sống gì cả... Anh sẽ lang thang mãi cho đến khi được bay về với vòng tay em.”
Giờ học hôm nay lớp Đại Dương học đọc bài hát Việt Nam! Việt Nam! của nhạc sĩ Phạm Duy. Cô giáo cắt nghĩa những chữ khó bằng tiếng Việt, học trò thay phiên nhau lên bảng viết tiếng Việt và dịch ra tiếng Đức. Trong bài hát, học trò làm quen với những chữ dùng phép ẩn dụ (Metapher) như “vành nôi”, “xương máu”... Học trò đã học “đất” là Erde, “nước” là Wasser. Giờ đây học trò hiểu thêm, khi nói chung, hai chữ “đất nước” nghĩa là quê hương, là tổ quốc. Cô giáo hỏi học trò có những ấn tượng gì sau khi đọc và hiểu nội dung bài hát. Một trò phát biểu: “Việt Nam là đất nước đẹp. Việt Nam muốn sống trong hòa bình.” Cô giáo khen trò giỏi, vì trò đã hiểu câu hát: “Việt Nam không đòi xương máu.” Trò khác nói: “Con thích nhất câu: Việt Nam! Việt Nam! Nghe từ vào đời/ Việt Nam hai câu nói bên vành nôi”. Có mấy trò lại thích câu: Tình yêu đây là khí giới/ Tình thương đem về muôn nơi.
Nói gì thì nói, màu da vẫn là loại “giấy tờ” đầu tiên mà nhân loại cấp cho nhau. Nó quyết định bạn được vào đâu, bị nhìn thế nào, bị xét đoán ra sao. Wole Soyinka từng nói: “Da tôi đen, nhưng trí óc tôi không có màu.” Thế mà biên giới thế giới lại chỉ hiểu được màu trắng. Có người bảo: “Đó là lỗi hệ thống.” Nhưng hệ thống nào lại sợ một ông già bảy mươi mấy tuổi với cây bút và mái tóc bạc như sợi chỉ khói?
Viet Film Festival Năm 2025 vẫn tiếp tục đặt những cột mốc mới, với hơn 100 phim gửi về tham dự. Trong đó, 60 phim được chọn – bao gồm 47 phim ngắn và 13 phim dài – đến từ các đạo diễn tại Hoa Kỳ, Việt Nam, Úc, Canada, Pháp, Đức, Anh, Tiệp Khắc...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.