Hôm nay,  

Nước Mỹ Lãnh Đạo?

10/10/200200:00:00(Xem: 4189)
Tổng Thống Bush đã đọc một bài diễn văn lớn, lời lẽ hùng hồn, khi ông nói "Chúng ta không chịu sống trong sợ hãi", cử tọa đúng lên vỗ tay tán thưởng. Nhưng nếu ông là công tố trình bày trước tòa tại sao phải chọn Saddam Hussein mà đánh và tại sao phải đánh lúc này, lý đoán của ông vẫn chưa đủ thuyết phục. Sự thật bài diễn văn của ông chủ yếu là xoa dịu nỗi lo sợ của dân chúng Mỹ về chiến tranh vì ông nói chưa có hành động quân sự nào ngay trong lúc này và ông cam kết sẽ tạo một liên minh quốc tế nếu Saddam không chịu giải giới.
Tổng Thống Bush yêu cầu Quốc hội cho phép ông được dùng quân đội đánh Iraq, nhưng rất có thể Quốc hội chỉ cho ông quyền dùng võ lực một cách hạn chế. Ông Bush vẫn còn một cửa ải khác phải qua trước khi đem quân đánh Iraq. Đó là Hội đồng Bảo an LHQ. Nhưng nếu Quốc hội Mỹ không cấp cho ông một chi phiếu trắng, thật khó lòng có thể tưởng tượng một cơ cấu quốc tế lo việc bảo vệ an ninh cho toàn thế giới lại giao cho một cá nhân có toàn quyền quyết định đánh hay không đánh một nước khác. Chẳng lẽ quyền công tố, bồi thẩm đoàn và quan tòa lại ở trong tay một người"
Tổng Thống Bush có lẽ đã dự liệu trước tình thế này, nên ông đã tuyên bố LHQ phải đứng về phía Mỹ để giải giới Saddam Hussein... nếu không phải đứng tránh qua một bên. Ý nói nếu không muốn đứng với ông đánh Iraq thì đừng có cản đường, phải ngồi im mà nhìn Mỹ làm việc. Đây là tiếng nói của sức mạnh, tiếng nói xuất phát từ lãnh tụ một nước mạnh nhất trên thế giới. Mỹ là nước vô định về quân sự, nếu ông Bush bất chấp cả thế giới, đó cũng là một điều không đáng ngạc nhiên, bởi vì còn kẻ thù nào ngang tầm cỡ sức mạnh của Mỹ dám thách thức ông. Và sức mạnh quân sự đó, ông Bush đã nói rõ trong chiến lược "đánh trước" của ông về An ninh Quốc gia: "Chúng tôi sẽ duy trì sức mạnh quân sự đủ để yểm trợ việc thi hành bổn phận của chúng tôi và bảo vệ tự do của chúng tôi. Quân lực của chúng tôi sẽ đủ mạnh để làm nản lòng những nước có tiềm năng thù nghịch với chúng tôi, muốn xây dựng quân đội của họ với hy vọng sẽ vượt qua hay ngang hàng sức mạnh của chúng tôi". Điều đó là một sự khẳng định trước quốc tế chỉ có Mỹ mạnh và không nước nào có quyền được hơn Mỹ.
Phàm là người dân Mỹ, ai không muốn Mỹ mạnh nhất thế giới" Và chúng tôi cũng tin rằng sẽ không có nước nào đuổi kịp Mỹ về sức mạnh quân sự. Nhưng nói lên lời cao ngạo đó để dằn mặt Hội đồng Bảo an, không phải vào một lúc có hiểm họa đại chiến thế giới như thời chiến tranh lạnh mà chỉ vì muốn hạ một anh Saddam Hussein ở một nước nhỏ có hơn 23 triệu dân như Iraq, đó là một điều đáng ngạc nhiên. Bởi vì sự cao ngạo đó khác hẳn với thái độ khiêm nhường của ông Bush khi ông ra tranh cử Tổng Thống năm 2000. Lúc đó ông vận động ra làm Tổng Thống với lời cảnh giác chính ông đưa ra: không nên hành động trịch thượng trên võ đài quốc tế. Ông nói: "Nếu chúng ta là một nước kiêu ngạo, họ sẽ ghét chúng ta. Nếu chúng ta mạnh mà khiêm nhường, họ sẽ hoan nghênh chúng ta".

Tiếc thay sự khiêm nhường đó nay không còn nữa. Sức mạnh của một nước tạo ra uy thế của nước đó. Cái uy đó chỉ được tăng cường bằng sự tạo ra kính nể chớ không thể bằng sự hăm dọa gây sợ hãi. Và cũng không nên đem cái uy đó ra xài một cách phủ phàng không chút tiếc thương để nó phải cùn đi. Về phương pháp đánh, lúc đầu Tổng Thống Bush ra uy "tiên hạ thủ vi cường", nghĩa là đánh trước, không chờ đến lúc địch thủ tấn công rồi mới đánh và sự đánh trước này do Mỹ tự ý hành động một mình chớ không phải nhờ ai hay xin phép ai hết. Nhưng bây giờ ông nói đến xây dựng liên minh quốc tế và vận động Hội đồng Bảo an cho phép Mỹ đánh Iraq. Về mục tiêu, lúc đầu Tổng Thống Bush tuyên bố "hạ" hay lật đổ Saddam Hussein và theo một số tin tức không chính thức được thả ra ngoài, nếu cần sẽ dùng cả thủ đoạn ám sát, nhưng sau đó Tổng Thống Bush nói cần phải thay đổi chế độ Iraq. Theo công pháp quốc tế, không nước nào có quyền hạ bệ người cầm đầu một nước khác hay thay đổi chế độ cai trị nước đó bằng vũ lực. Bây giờ không còn chuyện "hạ" hay thay đổi Saddam mà chỉ còn đòi Saddam phải giải giới. Khi cái "uy" phải xuống nước hạ giọng, nó chẳng còn có giá trị như lúc đầu nữa.
Muốn dùng uy thế mạnh để tạo áp lực, ép buộc đối phương phải lùi dần từng bước, uy thế đó chỉ có một chiều đi lên chớ không thể có chiều đi xuống. Một chiều đi lên là bắt đầu từ mềm mỏng rồi từ đó tùy theo tình thế và kết quả vận động liên minh, để cứng rắn dần mỗi lúc một nặng. Cái uy thế đó không thể được sử dụng bừa bãi, hàm hồ, thiếu suy nghĩ để ăn to nói lớn, rút gươm loảng xoảng để rồi thấy hố phải rút lại xuống nước. Uy thế áp dụng ngược chiều như vậy thật khó có hiệu năng mong đợi vì nó làm định thủ coi thường. Muốn lãnh đạo thế giới, Mỹ cần phải khiêm nhường với cái uy thế sức mạnh của mình.
Các tiểu thuyết cổ của Trung Hoa về tinh thần hiệp nghĩa cứu khổn phò nguy thường nói đến những vị anh hùng tài năng trùm thiên hạ được gọi là Độc bá quần hùng hay Minh chủ Vũ lâm. Nhưng hai danh hiệu này có khác nhau một chút ở chữ "độc" và chữ "minh". Độc bá là một vị anh hùng dùng vũ lực loại hết kẻ thù rồi tự mình xưng bá để cai trị thiên hạ. Còn Minh chủ là người chủ sáng suốt cũng như Minh quân là vua sáng suốt trị dân bằng vương đạo chớ không phải bằng bá đạo. Và quan trọng nhất, Minh chủ rất khiêm nhường, không hề cao ngạo nên được vũ lâm mến phục tôn lên làm lãnh đạo chớ không phải vỗ ngực tự xưng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.