Hôm nay,  

Tưởng nhớ Thầy VĂN ĐÌNH VINH

10/09/202217:18:00(Xem: 4333)
vdv 1

Thầy Văn Đình Vinh và các sinh viên.



Sáng hôm ấy, tất cả các anh em cựu sinh viên trường Quốc Gia Kỹ Sư Công Nghệ (QGKSCN) tại San Jose và các vùng phụ cận đều đến tụ tập đông đủ tại nhà thờ Thánh Tử Đạo Việt Nam để tiễn đưa thầy Văn Đình Vinh kính yêu về nơi an nghỉ cuối cùng. Tất cả chúng tôi đến từ sớm và yên lặng ngồi ở những hàng ghế cuối để chờ giờ hành lễ. Những hàng ghế đầu dành cho gia đình và bằng hữu của thầy. Không khí nhà thờ lúc ấy thật trang nghiêm và yên lặng, cái trang nghiêm yên lặng của một buổi tiễn đưa nhẹ nhàng và cảm động chứ không bi thương dù sự ra đi đột ngột của thầy là sự mất mát lớn lao cho gia đình thầy cũng như gia đình Kỹ Sư Công Nghệ (KSCN). Gia đình KSCN ở đây, tôi muốn nói đến toàn thể Ban giám đốc, Ban giảng huấn, và những người có liên hệ đến trường mà trong đó phải kể đến gần như hầu hết là các môn sinh của thầy, dẫu trực tiếp hay gián tiếp đã nhận được sự giúp đỡ, chăm sóc hay giáo huấn của thầy.

 

Trường Quốc Gia Kỹ Sư Công Nghệ(*) mang tầm vóc Quốc gia như với cái tên của nó. Thầy Vinh không những vừa là Giám đốc đầu tiên, vừa là Giáo sư mà còn là một trong số những người quan trọng đã góp công khai sinh ra trường này từ những buổi ban đầu, lúc còn mới mẻ và đầy khó khăn vào khoảng đầu thập niên 1950. Gia đình KSCN đã coi thầy như người cha, người anh cả kính mến của mình, trọng về tài kính về đức độ, và được yêu mến vì tính tình thầy bình dị, gần gũi, thương yêu đối với tất cả sinh viên trong trường. Sự kính trọng không phải chỉ đến từ người Việt Nam mà còn đến từ những vị giáo sư người Pháp nữa. Mỗi khi thầy Vinh bước vào lớp dạy của các giáo sư người Pháp, tôi thấy họ đã tiếp thầy với thái độ cung kính và nể trọng, nghĩa là thầy rất có uy tín ngay cả với những vị Giáo sư người Pháp trong trường.

 

Tôi không có may mắn được học trực tiếp với thầy nhưng lại có may mắn được gần gũi vào những ngày cuối cùng của thầy ở San Jose, nơi thầy cô định cư và chung sống với gia đình anh chị Văn Đình Phúc, người bạn học cùng khóa với tôi. Trong những bữa cơm gia đình được mời tại nhà anh chị Phúc, thầy kể cho chúng tôi nghe thật nhiều về cuộc đời của thầy, kể cả những chuyện xa xưa. Có lúc cao hứng, thầy đã vượt ra khỏi giới hạn tình thầy trò để kể về những mẩu chuyện vui vui của mình. Chúng tôi cứ cười phá lên dù cô Vinh, một người đàn bà vô cùng nhu mì, thỉnh thoảng lườm yêu thầy để nhắc khéo chồng đừng đi quá xa trong những câu chuyện kể. Thầy chỉ ậm ừ :“Con cháu trong nhà mà!”. Chúng tôi hết sức xúc đông khi nghe thầy nói thế và cảm thấy gần gũi với thầy hơn. Tôi biết bản tính của thầy là người nghiêm nghị và ít nói.

 

vdv 2
Thầy cô Văn Đình Vinh.


Bên cạnh chuyện vui không phải là không có những chuyện buồn. Trong thời gian còn bị kẹt lại ở Việt Nam sau năm 1975, thầy đã phải rất vất vả trong sự mưu sinh hàng ngày. Với tính khí khẳng khái của kẻ sĩ ngày xưa, thầy đã không cộng tác với chế độ mới và cũng không nhờ vào sự giúp đỡ của ai, dù trong tay thầy có những bằng cấp đứng vào một trong hàng cao nhất nước. Thầy chấp nhận những công việc lao động chân tay nặng nề mà hậu quả của những ngày dùng búa đập những lá tôn lợp nhà cho phẳng đem bán trong một thời gian dài đã làm thầy bị điếc một tai. Tôi nghe câu chuyện này làm tôi càng kính trọng thêm về nhân cách của thầy.

 

Thầy kể hết chuyện ngày xưa đến chuyện ngày nay. Lúc đó, ở San Jose, thầy đang chờ đợi chính phủ Pháp trả lời về số tiền hưu họ phải trả cho thầy vì có một thời gian thầy đã làm việc cho chính phủ Pháp khi còn ở bên Tây trước khi về nước. Sau này, tôi được Phúc cho biết, thầy mất trong một buổi sáng sớm khi thầy thức dậy tự pha cà phê cho mình rồi đột quỵ bởi cơn “nhồi máu cơ tim” (heart attack) khi giấy tờ của chính phủ Pháp chính thức trả lời chấp nhận trả tiền hưu bổng cho thầy chỉ trước đó vài ngày. Anh Phúc cũng cho biết thầy đi rất nhẹ nhàng. Theo tôi, thầy còn đi được thanh thản hơn nữa vì đã đạt được sự mong muốn cuối cùng về món tiền hưu lúc tuổi già trước khi ra đi. Chắc lúc này thầy ở trên cao nhìn xuống  mỉm cười thằng học trò đang ngồi viết mấy dòng nhận xét ấy.

 

Thời gian trước khi thầy mất, sức khỏe rất tốt, chỉ trừ một lần tôi phải vào bênh viện thăm thầy đi mổ mắt vì bệnh “hột cườm”. Hôm đó tôi hơi xúc động khi thấy thầy nằm trên giường của bệnh viện với khuôn mặt thật mệt mỏi. Thầy không nói gì mà chỉ đưa tay cho tôi bắt. Phúc ra khỏi phòng, tôi nắm tay thầy rất lâu, nói vài câu thăm hỏi và chúc thày mau bình phục. Thầy không nói gì mà chỉ gật đầu và bóp nhẹ tay tôi. Cô ý tá trở lại để thay băng mắt cho thầy. Tôi từ giả thày ra về với lòng thương cảm, và tôi đã không biết buổi thăm hôm đó chính là buổi gặp mặt cuối cùng của tôi với thầy. Ít tháng sau tôi được hung tin thầy đột ngột ra đi.

 

Buổi lễ ở nhà thờ diễn ra thật trang nghiêm. Những thủ tục hành lễ, đọc điếu văn được diễn ra tuần tự. Trong cái trang nghiêm ấy, thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng nấc khóc rất nhẹ và ngắn ngủi từ phía gia đình và người thân của thầy. Tôi phải lấy “kính râm” (sunglasses) đeo vào mắt để che dấu sự xúc động của mình. Vài người quanh tôi cũng làm như thế. Linh cữu của thầy đã được di chuyển từ từ ra khỏi phòng nguyện. Khi quan tài đi ngang qua chỗ chúng tôi, chúng tôi đứng dậy cúi đầu chào và tuần tự ra khỏi hàng ghế, bước theo sau linh cữu của thầy. Tôi liếc thấy có anh lau vội nước mắt.

 

Chiếc xe tang “Limousine” màu đen chở linh cữu thầy từ từ chuyển bánh tiến về nghĩa trang Oak Hill và được hộ tống bằng bốn chiếc xe mô-tô cảnh sát dẫn đầu dẹp đường. Theo sau linh cữu thầy có hàng chục chiếc xe hơi nối đuôi nhau di chuyển một cách im lặng và chậm hơn tốc độ bình thường của những xe cộ khác trên đường phố.

 

Chiếc “Limousine” qua cổng nghĩa trang Oak Hill, tiến sâu vào phía trong và dừng lại tại ngôi đồi nhỏ, nơi đó “huyệt” đã được đào sẵn. Linh cữu thầy được di chuyển ra khỏi xe và được treo lơ lửng trên miệng huyệt. Những thủ tục tang lễ của người Thiên chúa giáo lại được tiến hành ở đây. Những lời cầu nguyện của Cha xen lẫn với tiếng gió thổi, với tiếng lào xào của lá cây và vài tiếng nấc như cố chặn lại tiếng khóc muốn bật ra. Tất cả những âm thanh ấy như tỏa ra và bao trùm lấy khu tang lễ.

 

Giờ hạ huyệt bắt đầu. Linh cữu thầy từ từ được hạ huyệt. Những tiếng khóc nay đồng loạt bật ra vang động. Chúng tôi cố len vào để tiễn thầy bằng những cánh hoa tươi hầu gửi đến thầy lời cám ơn cuối cùng và cầu mong thầy sớm về nơi an nghỉ vĩnh hằng. Phúc đứng lặng không khóc được, mắt đỏ hoe và những dòng nước mắt chảy dài trên má. Tôi nắm cánh tay Phúc siết nhẹ thay cho một lời chia buồn. Chiếc xe xúc cát bắt đầu đổ cát để lấp huyệt. Những tiếng “lốp bộp” đầu tiên của cát rơi trên linh cữu làm trái tim tôi như thắt lại. Những âm thanh “lộp bộp” ấy báo cho tôi biết đây là giờ phút thật sự tôi đã mất đi người thầy kính mến của mình.

 

Chúng tôi ra xe để trở về nhà, lòng buồn man mác, không ai nói với ai lời nào và đi trong yên lặng. Tôi liên tưởng tới một ngôi sao sáng vừa xẹt tắt trong màn đêm. Ngước lên trời cao, trời hôm nay đẹp quá, tôi muốn nói với thầy: “Chúng con cố gắng được sống như thầy và mong được chết như thầy”. Sống được sự kính trọng và khi chết được sự yêu thương của mọi người. Đến cuộc đời này một cách thanh thản và rời cuộc đời này một cách nhẹ nhàng.

 

Vâng, chúng ta, những môn sinh của thầy, hãy cố gắng sống như thầy và được chết như thầy.

 

Nguyễn Giụ Hùng

 

Ghi chú:

 

(*) Trường Quốc Gia Kỹ Sư Công Nghệ (QGKSCN) được thành lập ở cấp bậc Quốc gia, được sự viện trợ trọn gói của chính quyền Pháp, kể cả về cơ sở vật chất lẫn giáo sư và theo đúng chương trình đào tạo chính thống trong hệ thống giáo dục của Pháp trong thời gian đó. Tính tới năm 1975, trường QGKSCN tuyển nhận từ 10 tới 25 sinh viên qua một kỳ thi tuyển hàng năm. Thầy Văn Đình Vinh ngoài chức vụ Giám đốc trường QGKSCN còn kiêm nhiệm chức vụ Giám đốc Hỏa Xa Việt Nam thời Đệ Nhất Cộng Hòa.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hiểu rõ về bảo hiểm, quyền lợi và cách sử dụng dịch vụ y tế là điều cần thiết để mỗi người có thể chủ động hơn trong hành trình chăm sóc sức khỏe cho bản thân và gia đình.
Vừa được hay tin nhà văn Doãn Quốc Sỹ đã ra đi trong sự tĩnh lặng của một tâm hồn lớn. Tâm hồn tồn trữ sự bình an của thiền thực dụng qua sự sinh hoạt hằng ngày như là “vô công dụng hạnh.”
Trong buổi điều trần tại Thượng Viện vào ngày 9 tháng 9 năm 2025 về vấn nạn tham nhũng trong khoa học (corruption of science), một nhóm nhân chứng đã trình bày một nghiên cứu chưa được công bố và đưa ra một lời tuyên bố hùng hồn. Họ cho rằng đây chính là bằng chứng quan trọng cho thấy vắc-xin làm tăng cơ nguy mắc các bệnh mãn tính ở trẻ em. Nghiên cứu này thậm chí còn sắp xuất hiện trong một bộ phim được quảng bá rầm rộ mang tên “An Inconvenient Study” (dự kiến phát hành vào đầu tháng 10 năm 2025).
Tại Detroit, thành phố từng là biểu tượng của ngành công nghiệp xe hơi Mỹ, một cuộc khủng hoảng thầm lặng đang diễn ra trong các trường học: hàng ngàn học sinh, từ những đứa trẻ mẫu giáo đến học sinh khối K12, thường xuyên nghỉ học. “Nghỉ học thường xuyên” (chronic absenteeism) tức là nghỉ học ít nhất 10% số ngày học trong năm (tương đương 18 ngày đối với năm học 180 ngày). Hiện tượng này đã gia tăng mạnh mẽ trong thời kỳ đại dịch COVID-19 và vẫn đang là một vấn đề nhức nhối.
Có một câu hỏi thường trực trong tâm trí người tiêu dùng là: “Nên chọn rau củ quả tươi hay đông lạnh?” Trái với quan niệm phổ biến cho rằng đồ đông lạnh chưa ít chất dinh dưỡng hơn đồ tươi, các nghiên cứu khoa học và nhiều chuyên gia lại cho thấy một bức tranh khác, phức tạp và thú vị hơn nhiều. Một nghiên cứu đã so sánh giá trị dinh dưỡng của nhiều loại thực phẩm như bắp, cà rốt, bông cải xanh (broccoli), rau cải bó xôi (spinach), các loại đậu, đậu xanh, dâu tây (strawberries) và dâu xanh (blueberries) ở hai dạng đồ tươi và đồ đông lạnh. Kết quả cho thấy lượng vitamin trong rau củ quả đông lạnh “tương đương hoặc thậm chí cao hơn” so với rau củ quả tươi. Các nghiên cứu khác cũng xác nhận rằng sự khác biệt lớn về hàm lượng dinh dưỡng giữa hai loại thực phẩm này chỉ xảy ra khi rau củ quả tươi bị mất dưỡng chất sau vài ngày để trong tủ lạnh.
Đi bộ là một trong những hình thức vận động đơn giản và phổ biến nhất để giữ sức khỏe. Thế nhưng, chỉ cần thử bước lùi vài bước, lợi ích thậm chí còn nhiều hơn. Đi bộ kiểu ngược về phía sau, đi lùi, hay còn gọi là “retro walking,” đang ngày càng thu hút sự quan tâm của giới nghiên cứu và thể thao. Không chỉ giúp cải thiện thăng bằng, phương pháp này còn kích thích những nhóm bắp thịt ít được sử dụng và thậm chí còn có tác dụng tích cực đến não bộ.
Sự sống trên Trái Đất tuy phức tạp nhưng lại được hình thành từ một số ít thành phần cơ bản. Chẳng hạn, DNA và RNA của chúng ta chỉ được cấu tạo thành từ năm nucleobase, trong khi khoảng 90.000 loại protein khác nhau trong cơ thể đều được tạo nên từ 20 loại axit amin. Mẫu vật mà tàu vũ trụ OSIRIS-REx đem về trái đất từ tiểu hành tinh Bennu cho thấy sự hiện diện của cả 5 loại nucleobase – adenine, guanine, cytosine, thymine và uracil, cùng với các chất khoáng chưa từng thấy trước đây trong đá ngoài vũ trụ. Kết quả nghiên cứu, được công bố trên tạp chí Nature Astronomy, còn cho thấy Bennu chứa nhiều loại muối khác nhau, vốn được cho là có vai trò quan trọng trong giai đoạn sơ khai của sự sống.
Dopamine, thường được mệnh danh là “hormone hạnh phúc,” từ lâu đã được xem như nguồn cơn của những cảm xúc vui vẻ, phấn khởi sau những lần mua sắm thỏa thích hay thưởng thức một tô phở ngon lành. Sự quan tâm đối với dopamine được thể hiện rõ ràng qua hàng ngàn clip trên TikTok, mọi người chia sẻ cách điều chỉnh dopamine, từ việc tìm cách tăng cường hoặc hạn chế dopamine hàng ngày, cho đến các khái niệm như “cao trào dopamine” (dopamine rushes), “thiếu hụt dopamine” (dopamine withdrawals), “cai dopamine” (dopamine fasts), hay “tái thiết lập dopamine” (dopamine resets).
Trong cuộc sống tất bật hàng ngày để mưu sinh, có người luôn thấy mình không có đủ thời gian để nghỉ ngơi và giải trí. Thậm chí có người làm ‘đầu tắt mặt tối’ cả đời mà vẫn không thấy đủ. Họ muốn có thêm thì giờ để làm những việc mình thích. Nhưng khổ nỗi, mỗi ngày chỉ có 24 giờ, mỗi năm chỉ có 12 tháng, và những người sống hơn 100 tuổi thì chẳng có mấy ai? Tuy nhiên, làm việc nhiều quá sẽ dễ đưa tới căng thẳng về thể chất và tinh thần để rồi kéo theo nhiều hệ quả tiêu cực, mà trong đó có việc sút giảm năng suất lao động và bệnh hoạn. Những nghiên cứu của y học ngày nay đã cho chúng ta thấy điều đó và khuyên con người nên có thì giờ cho sự nghỉ ngơi và giải trí.
Với lượng thông tin khổng lồ trong tầm tay, ngày nay chúng ta thường có xu hướng đọc lướt để tiếp nhận nội dung nhanh chóng. Nhưng các chuyên gia nghĩ gì về thói quen đọc này—và liệu bạn có nên thay đổi cách đọc của mình?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.