Hôm nay,  

Giới thiệu hồi ký “Rain on The Red Flag” của Frank Thanh Nguyen

11/16/202208:53:00(View: 6813)

Điểm sách

Rain On The Red Flag Front Cover

 

Tôi vừa đọc xong quyển "Rain on The Red Flag" do Frank Thanh Nguyen viết. Đó là một quyển hồi ký có một Sài Gòn mất tên, biến dạng và những truân chuyên, khổ  đau người miền Nam phải gánh chịu. Cách hành văn lưu loát, chân tình và có những tình tiết rất cảm động, thí dụ như chuyện Thanh về bốc mộ cải táng cho ba Thanh, chuyện Hoàng bạn tù của Thanh ráng tập cho đôi chân mạnh lên nhiều để khi vượt ngục chạy cho thật nhanh, nhưng rồi cũng bị bọn cai tù chận ở sông bắn chết, hay chuyện Thanh thấy có con bướm cứu mình một hôm và nghĩ rằng đó là hóa thân của bạn gái cũ báo điềm cho mình như trong truyện mà chắc Thanh còn nhớ của văn hào Nhất Linh, "Bóng người trong Sương Mù ". Hoặc chuyện tác giả đi cuốc đất trong trại cải tạo, học đóng tàu vuợt biên và đương đầu với sóng to gió lớn.

Xin trích vài đoạn:

 

I imagined I could smell Thuy's skin, the salt and yeast from her family's bakery. The butterfly kept hovering. I was still annoyed. But I also wanted to believe. In my mind, I spoke to her. Okay, if you are Thuy, let me know. The butterfly stayed where it was.

If you are Thuy, let me know. Land on me. The butterfly landed on my shoulder. A warmth rushed my body. I knew it was Thuy. Even though we were apart, there was still love.

 

Về chiếc thuyền nhỏ mà Thanh góp công đóng và điều khiển tới Mã Lai:

 

I watched each of its body parts go. The crumbling hull negotiated with the last of my father's precious gold bars. The wood I steamed to bend each rib with my hand. The engine just barely running, its faint beating heart. How we had coddled that engine, turning it down so low to conserve all its strength. That boat had been our protector, our mother. How impossibly it had cradled us all.

 

Có hai chương độc giả có thể thấy rất thú vị và ấn tượng, đó là chương Thanh (tác giả) góp công vào việc đóng tàu và học việc xem xét máy tàu và các cơ phận phòng ngờ trường hợp có biến. Truớc đây Thanh là học sinh cũ của trường Chu Văn An Saigon, chỉ biết lo ăn học, bây giờ trong cuộc đổi đời tang thương, anh đã phải tự mình học các thứ trong việc sửa chữa con tàu 15 mét để lên đường vuợt biên. Thanh đã tự mình hâm nóng các mảnh gỗ của thuyền bằng hơi nước để uốn chúng, mài nhẵn chúng, đóng đinh ván thuyền, trét keo tự chế bằng dầu dừa và bụi gỗ các chỗ nứt dù rất nhỏ để ra khơi; đồng thời anh cũng quan sát kỹ hoạt động, sự tháo ráp của máy tàu; một máy Kubota 3 động cơ cũ của Nhật. Anh miên man, mải mê sửa chữa con tàu để từ khởi đầu hoài nghi khả năng vượt biển của nó cho đến khi tự nghĩ thầm bây giờ có thể tin tưởng sức vượt đại dương, chịu sóng gió của nó khi đã sửa chữa xong. Sau những ngày tháng miên man làm việc với con tàu, hình ảnh con tàu trong tâm Thanh đã biến đổi như anh viết: “But there was something about the boat that I couldn't articulate. It was its own being, almost alive.” Hữu thể đồ vật của con tàu đã biến thành hữu thể của một sinh vật mang trong nó nhiều ý nghĩa khác, thí dụ như một cá voi cứu độ chẳng hạn.


*

 

A recently published memoir  “Rain on The Red Flag” by Frank Thanh Nguyen has been added to the literature of life under the Vietnamese communist regime. It relates the true experience of a young man, just fresh out of high school and how he pulled through the red rains and storms with many moving details. Frank went though prison for trying to find a way to flee Vietnam: learning to dig earth at trenches, or build a canal with shovels, other laboring works, sleeping almost like sardines— sometimes with feet locked. Frank saw: “Saigon had sickened” under the rule of the communists, after the fall of South Vietnam government. Four years after jail and labor camps, Frank tried to escape again. This time he learned to build and fix a boat. He meticulously worked on the 15-meter boat until he felt it was capable of handling the ocean. Luckily for him and 75 others, the boat and the freedom-seeking “jail birds” survived. The boat, when finally reached Malaysia, disintegrated after it had weathered all the storms and death traps. Toward it, the author writes:

 

But there was something about the boat that I couldn't articulate. It was its own being, almost alive”.

 

In the author’s feeling: the ontical existence of the boat now has transformed into an ontological existence with more meanings.

 

It is a well-written memoir, where you can see behind the truth what tears could form under the red regime.

 

The memoir is available on Barnes and Noble, Amazon, etc.

Or contact the author at franktnguyen.blogspot.com

 

HMC

(11/2022)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Irvine (California), ngày 17 tháng 12 năm 2025 – Đại học California tại Irvine hôm nay loan báo một tin đáng chú ý trong giới học thuật: ông Hoàng Nhu, kỹ sư điện tử, Giám đốc điều hành hãng NousLogic Telehealth, cùng chị là bác sĩ Thức Trinh Thị Nhu, tốt nghiệp Y khoa tại UCI năm 1993, vừa hiến tặng một khoản tài trợ trọng đại cho Trường Kỹ sư Samueli. Khoản hiến tặng này được dùng để thành lập Quỹ Tài Trợ Họ Nhu, với mục đích hỗ trợ lâu dài cho Khoa Điện – Điện tử và Khoa học Máy tính. Để ghi nhận tấm lòng ấy, nhà trường quyết định đặt tên Hoàng Nhu cho khoa, như một biểu tượng của mối giao kết giữa khoa học, giáo dục và lý tưởng nhân văn.
Tôi có một người bạn viết lách văn nghệ. Chị cho rằng mình có chút tài nghệ, đủ để khi cần móc túi lấy ra xài. Chị không viết đều. Chỉ viết khi thích – đôi khi chị viết gửi vài tạp chí mạng, có khi chỉ viết để đó, không gửi ai. Chị sống trên căn gác nhỏ, gọi đó là "giang sơn sáng tác" của riêng mình. Mỗi ngày chị dậy lúc gần trưa, pha ly cà phê nguội, rồi mở máy tính. Có bài chị viết ngay sau ngụm cà-phê đầu tiên – vài chục phút là xong – gửi đi ngay rồi gập máy, đi ngủ tiếp. Có bài để ba năm hôm, không sửa gì cả, gửi đi như vậy. Tôi hỏi: “Sao không đọc lại?” Chị nhún vai: Lúc viết là thật nhất. Sửa nhiều, mất hồn. Tôi hỏi tiếp: Không sợ thiếu sót? Chị cười, lấy ngón tay chỉ lên bức thư pháp trên tường:“Tri túc giả phú” (Biết đủ là đủ).
Chiều Chủ Nhật 8 tháng Sáu, 2025 vừa qua, giữa lòng thành phố Fountain Valley, Nam California, trong một không gian âm nhạc nhỏ bé, ấm cúng nhưng trang trọng và thân mật, khoảng trên dưới 30 khán giả mộ điệu đã được thưởng thức một chương trình nhạc thính phòng tuyệt vời với ban tam tấu TrioniCity...
Thầy Chân Pháp Từ, người xuất thân từ Làng Mai của thiền sư Nhất Hạnh, đang trụ trì đạo tràng Tâm Kim Cương, Hawaii, trao đổi với Nguyễn Hòa, tại chùa Phổ Giác, Novato, California. Ngày 25/5/2025.
Trong 50 năm vừa qua, cộng đồng Việt Nam đã có những thành tựu nào về chính trị và văn hóa? Thực tế là đã có rất nhiều chuyển biến. Thời gian đầu là những cộng đồng tỵ nạn ở Hoa Kỳ, lan rộng thành những cộng đồng đông người Việt hơn ở rất nhiều nước trên thế giới; và rồi hình ảnh những người thất trận và tỵ nạn mờ nhạt đi. Nhiều thế hệ trẻ ra đời, trưởng thành, trở thành và gánh vác một căn cước mới. Từ đó, có nhiều cộng đồng mang thêm sức mạnh chính trị, văn hóa.
Chúa Giêsu chịu đóng đinh trên Thập Giá vào thứ Sáu và ngày Chủ Nhật, ngài sống lại trong vinh quang. Đây là những ngày rất đặc biệt của các tín hữu Thiên Chúa Giáo đang đón mừng Chúa Phục sinh trên toàn thế giới...
Cuối năm là lúc con người nhìn lại về giá trị cuộc sống. Một bài viết trên trang mạng The Conversation nêu vấn đề về những vực thẳm chính trị, các cuộc chiến tranh, áp bức… và con người vì thế cảm thấy vô vọng và bất lực khi chứng kiến những thế lực đen tối diễn ra khắp nơi trên thế giới. Liệu chúng ta có thể làm được điều gì đem lại thay đổi trước những bi hoại này hay không?
Nhóm Vietnamese American Art Club (VAAC) triển lãm hội họa với chủ đề Hương Sắc Quê Nhà...
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy hận thù, xung đột, phân hóa và cực đoan. Mạng sống vốn bình đẳng và quý giá của con người đã chẳng còn chút giá trị thiêng liêng và cao quý nào cả trong cái nhìn lạnh lùng và trái tim sắt đá của những nhà lãnh đạo và chính trị gia cuồng vọng, hay của những đảng phái và chủ nghĩa cực đoan, độc tài và tàn bạo! Nhân loại đang rơi vào thảm họa của một thời kỳ nhuốm màu sắc văn hóa cục bộ, phiến diện và bất bao dung. Đó là sắc thái văn hóa, mà trong đó hoặc là anh đúng, hoặc là tôi đúng; hoặc là anh chết, hoặc là tôi sống; không có thỏa hiệp, không có cộng sinh. Và dĩ nhiên, không ai chấp nhận mình sai, cũng không ai muốn mình chết. Cho nên, chúng ta phải quyết đấu nhau, một còn một mất.
Tại Westminster Civic Center (Sunken Gardens) 8200 Westminster Blvd Thành phố Westminster CA 92683, ban Liên Lạc các Hội Đoàn Giới Trẻ Nam California tổ chức Tết Trung Thu năm 2023 cho các em Thiếu Nhi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.