Hôm nay,  

Ta còn gì đó cho nhau

04/10/202312:14:00(Xem: 1684)
Tôn giáo

 

phat image 


Một lần đó, bà Khanh đi họp họp đồng hương để tổ chức tết sắp đến. Bà về tới nhà, ông liền hỏi bà:
    – Thế nào, họp hành có vui không? Có ăn uống không? Có gì mới không? Này có những ai tới vậy?
    – Đông lắm, vui lắm, ồn ào như cái chợ vỡ… tôi cũng không nhớ gì cả.
    – Ô hay, thế bà đi họp làm gì? Gặp những ai?
    – Có bà Lan, bà Thanh, ông Toàn, ông Cát… nói lung tung con cà con kê.
    – Bà không hiểu họ nói gì ư? Họ nói tiếng Việt đấy chớ?
    – Không nói tiếng Việt thì nói tiếng gì, tôi không chú ý mấy.
    – Rõ là bà không trân trọng bạn bè, và không trân trọng sự hiện diện của người bên cạnh.
    – Còn hơn ông không đi.
    – À tôi không đi họp là một lẽ khác. Nhưng thôi bà mệt vì ồn ào, bà đi uống ly nước, rồi nghỉ mệt, rồi ra đây tôi kể cho bà nghe một câu chuyện, câu chuyện này có lẽ bà sẽ thấy hay và vui và đáng chú ý. Tôi đoan chắc là nghe xong chuyện, bà sẽ không nói là bà chẳng nghe thấy con cà con kê gì cả.
 
***
 
Truyện như vầy: khi xửa khi xưa có một nhà hiền triết như một ẩn sĩ, ngài có năm, mười, gì đó, người đệ tử, xin cùng tu học đạo. Họ, tất cả họ sống quanh quẩn trong rừng, theo một triền núi thoáng đãng, rộng mênh mang, đói thì ăn rau rừng, hoa trái cây, khát thì vào khe suối trong kiếm nước uống. Họ tập thiền định cùng nhau bên nhau và xem trọng sự có mặt của nhau bên nhau mỗi ngày. Số lượng học trò tu của vị hiền triết tăng dần lần theo ngày tháng, lên hàng 100, rồi hàng 1000 người.
    Một hôm kia, có một nhà quý tộc trong vùng đến gặp họ, đảnh lễ và mời họ về gia trang rộng lớn của ông mà tu tập, ông muốn kết duyên lành với những người tu học và cũng muốn tránh cho họ khỏi cảnh mưa gió, bão, rắn rít, muỗi mòng. Thầy trò họ về gia trang sang trọng tu tập và được đối đãi rất tử tế, bội hậu. Nhưng rồi một ngày kia, có một người học trò thưa với vị hiền triết là họ muốn về với cảnh núi rừng như trước. Mấy hôm sau nữa, lại có thêm học trò thưa trình muốn về và quyết chí về về với rừng, núi thiên nhiên. Vị hiền triết còn ở lại vì cảm cái ơn thọ nhận to như núi tu di của người hảo tâm, mặc dù học trò của ngài đã về rừng và vẫn ở chốn đó chờ thầy.
    Rồi một ngày kia, thầy thiếu học trò, mỏi mệt và ngả bệnh. Người phú hộ có ý đi tìm một thầy thuốc giỏi về trị bệnh cho ông. Nhưng vị hiền triết xua tay cám ơn lý rằng bệnh của ông không phải bệnh thời khí, mà là tâm bệnh, thì khỏi mất công đi tìm Hoa Đà Biển Thước, chỉ có một cách là ông trở về với núi rừng, với đệ tử của ông. Ông thiếu vắng thiên nhiên phong quang tịch mịch và nhất là ông thiếu vắng sự hiện diện của những học trò đang chờ đợi ông.
    Người phú hộ phải để ông ra đi và sau đó ông tự nhiên mà khỏi bệnh, ông cám ơn người quý tộc và xin thưa thực sự là vật thực thọ dụng hằng ngày nhiều, ít không quan trọng, quan trọng là đám học trò đệ tử đang chờ ông ở ngoài xa kia.
    Thưa rằng, truyện kể ấy chính là Như Lai kể, và Như Lai đã kết luận rằng: Khi xưa trong một tiền kiếp, và trong những kiếp sống về sau, Như Lai và các đệ tử đã kết duyên lành gặp gỡ và hội ngộ. Như Lai xác quyết rằng: « Sự có mặt của các đệ tử là niềm hạnh phúc của Như Lai và Như Lai cũng là hạnh phúc của các trưởng lão đệ tử của ngài. »
    Rồi sau một mùa an cư kiết hạ, các đệ tử tìm về gặp Như Lai. Như Lai đã về trước, ngồi yên tĩnh, dưới cội cây bồ đề, đợi các thầy về thưa trình truyện tu tập tinh tấn trong mùa an cư ra sao. Các thầy tỳ kheo về từ từ, 10 người, 100 người rồi nhiều nhiều hơn nữa, yên bình vui vẻ ngồi quây quần vòng quanh Như Lai.
    Thầy trò yên bình ngồi bên nhau từ buổi chiều ngày hôm trước cho đến sáng ngày hôm sau, thầy có mặt cho trò, các trò có mặt cho thầy, đến một lúc, ngài A Nan mới trình rằng:
    – Bạch Đức Thế Tôn, các vị tỳ kheo đã về đông đủ từ chiều hôm qua, đang đợi ngài, Thế Tôn nói gì đi.
    – Này A Nan, A Nan muốn Thế Tôn nói điều gì?
    – Bạch Thế Tôn, Thế Tôn nói gì về trí tuệ, đạo đức… Thế Tôn cứ nói gì đi.
    Ngài nhìn A Nan:
    – Này A Nan,Thế Tôn ngồi đây, các đệ tử cũng ngồi ở đây, chúng ta đầy đủ có nhau, hiện diện cho nhau, vậy đã quá hạnh phúc, quá viên mãn rồi. Cần gì phải nói nữa.
    A Nan vô cùng xúc động vì cảm nghĩ được thầy trò đã có mặt cho nhau, có mặt trong tâm linh, gặp gỡ nhau trong tâm linh giác ngộ, đó là hạnh phúc vô ưu. Cần gì phải nói! Chư Phật dậy rằng ngồi bên nhau, quanh nhau, và cảm nhận được sự hiện diện của đạo hữu mình là đầy đủ sung sướng, cần gì phải nói, nhất là nói nhiều. Nói nhiều điếc tai, đau tai, khi nói nhiều có khi sẽ quên mình vừa nói gì.
 
***
 
Thầy Thích Minh Thiền đã giảng quá rõ điều này trong buổi nói chuyện: “Ta còn đó cho nhau”. Cuộc sống luôn xô đẩy về phía trước, người mà ta gặp hôm nay, chưa chắc ta sẽ gặp họ ngày mai. Có thể tuần lễ sau, hay 5, 10 năm sau mới gặp lại, có thể không bao giờ, nếu có duyên gặp lại, cũng trong một hoàn cảnh khác, môi trường khác, vậy gặp ai đó thân, sơ, bằng hữu, đạo hữu thầy khuyên là phải chú ý và trân trọng sự có mặt bên nhau.
    Thường ngày, cuộc sống phức tạp và xô bồ, làm ta vô tâm, bạn ta đó, đến tìm ta, ở cạnh ta muốn tâm sự một điều gì, nhưng ta vừa nghe bạn nói vừa bấm điện thoại riêng, xem như không công nhận sự hiện hữu của nhau. Vô ý tứ, đáng bị phạt, vì ta chỉ có ở đó có cái xác thôi, hồn vía đi đâu xa thật xa!
    Ta thờ ơ với bằng hữu, với huynh đê, với cha mẹ ư?
    Chuyện đó xẩy ra thường, cha mẹ chờ mong con mà con còn mải mê tìm kiếm, hẹn lần hồi. Có lúc con trở về thì hoặc cha hoặc mẹ đã ra đi mãi mãi. Rồi đi kiếm bông hồng cài áo ư? Thầy Nhất Hạnh từ chối đấy! Thầy buồn. Huynh đệ, bạn hữu cũng vậy. Cuộc đời không báo trước một điều gì cả, cũng không ai ở đó mà đợi chúng ta mãi mãi đâu!
    Thầy khuyên có lúc nào được ở bên nhau hãy trân quý và cho nhau hoàn toàn một lúc ngắn ngủi đó. Một triết gia từng nói: Không ai tắm hai lần ở cùng một dòng sông. Quá đúng, nước sẽ trôi đi và bờ hai bên, bên lở bên bồi nhiều thay đổi lắm. Được tắm ở đó lúc nào ta đẫm mình mà tận hưởng dòng nước mát vì chỉ mát có một lần. Thầy dậy và xin thưa là tôi đang lặp lại mà thôi.
    Thói thường, ít người ít nói, nhiều người lắm lời lắm điều lắm. Buổi tối, cứ ngồi coi TV. Người thông tin, chỉ thấy họ nói và nói không ngưng. Họ tranh nhau nói, nhứt là khi có một vấn đề gì cần bàn cãi hay điều hợp. Hình như họ muốn cãi lộn và nói ngang bướng, có lúc bất cần lý lẽ và sự có mặt của đối phương, nhưng kệ đi, đó là nghề kiếm ăn của họ. Còn chúng ta, những người thân thuộc, chủng tộc thân thuộc hay bồ đề thân thuộc, chúng ta sống cùng nhau, thầy, tổ dậy chúng ta: Nên công nhận sự có mặt bên nhau vì chúng ta đứng cùng nhau trên một dòng sông sinh mệnh.
    Không thờ ơ xem thường người đối diện và người xung quanh.
    Khi ở bên nhau, hãy có mặt trọn vẹn với nhau. Vì sao ư? Vì ngày mai tôi lại gặp người mới. Người cũ, tôi sẽ không chắc gặp lại, người mới, rồi sẽ thành người cũ, và không ai ở mãi đó chờ tôi đâu. Người sẽ đi qua, ngày sẽ đi qua, những năng lực sống tích cực sẽ đi qua, đi qua không trở lại. Tất cả sẽ qua đi vì ta thờ ơ với sự sống, với người bên cạnh, vậy ta rải tâm tư vào đâu và cho ai, ai cho ta?
    Như Lai và ngài A Nan luôn luôn dậy dỗ chúng ta từ nhiều tiền kiếp xa xưa rằng: Nên trân quý giây phút bên nhau và hiện hữu bên nhau thì tâm từ bi sẽ rải đều như năng lượng sống tích cực, như mưa sa xuống trần thế, như nước cam lồ tưới đều từng ngõ ngách cuộc nhân sinh.
    A Di Đà Phật.
    Xin thành tâm tri ân thầy Thích Minh Thiền.

– Chúc Thanh

(Paris, mùa Vu Lan 2023)

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong không khí trang nghiêm và hoan hỷ của ngày Phật sự trọng đại, Đại Hội Hoằng Pháp kỳ III của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN) đã được long trọng cử hành trực tuyến qua hệ thống Zoom Meeting vào Thứ Sáu, ngày 19 tháng 12 năm 2025 (nhằm ngày 30 tháng 10 năm Ất Tỵ, Phật lịch 2569).
Một đời 80 năm của Sư, nói năng như Chánh pháp, im lặng như Chánh pháp. Nói hay im cũng vì Phật Pháp, vì lợi ích của số đông. Không ngại lên tiếng trước bạo quyền dù phải đối diện với án tử hình; và kham nhẫn im lặng đối với đồng đạo, tôn sư dù phải chịu bao điều tiếng thị-phi, oan ức. Có thể nói công hạnh như vậy là công hạnh của hàng Thánh giả.
Chớm thu hiu hắt đồi hoang cũ / Lối mòn cỏ lấp dấu chân xưa / Người đi vạn dặm không tung tích / Để lại muôn lời rơi như mưa.
Ông tên Nguyễn Văn Lịch quê quán tỉnh Mỹ Tho, theo nghiệp võ làm đến chức Quản Cơ triều đình Việt Nam. Khi Pháp chiếm ba tỉnh miền Đông, đau lòng trước cảnh nước mất nhà tan, đồng bào đau khổ. Ngài quy tụ nghĩa binh đánh phá quân Pháp bằng chiến thuật du kích, khôn ngoan, can đảm đã đạt được nhiều chiến thắng vẻ vang. Ông Nguyễn Trung Trực còn là thủ lĩnh phong trào chống Pháp vào cuối thế kỷ 19. Tên tuổi của ông là niềm tự hào của người dân Nam bộ và của cả nước với câu nói bất hủ : “Bao giờ người Tây nhổ hết cỏ nước Nam, thì mới hết người Nam đánh Tây”.
Pháp Hội Địa Tạng Lần Thứ 14 do Hòa Thượng Thích Thánh Minh, Phó Chủ Tịch Nội Vụ Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ (GHPGVNTN/HK), Viện Chủ Chùa Hội Phước New Mexico, Trú Xứ Chùa Liên Hoa Nam California làm Trưởng Ban Tổ Chức, cùng Ông Triết Nguyễn, Giám Đốc Nhà Quàn Peek Funeral Home Phó Ban tổ chức, Đạo hữu Linda Trần, Phó ban tổ chức, đã long trọng cử hành vào thứ Bảy ngày 11 tháng 10 năm 2025 tại Tôn Tượng Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát (cạnh Tượng Đài Thuyền Nhân Việt Nam.) trong nghĩa trang Peek Funeral Home. (Lễ đài được thiết lập trong khu nhà quàn trước Phóng số 4.)
Đại lễ Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư (Ngày Về Nguồn Lần Thứ 14) kỷ niệm 35 năm thành lập Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang do Hòa Thượng Thích Thông Hải, Thành Viên Hội Đồng Giáo Phẩm, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, Trụ Trì Chùa Bảo Quang, Trưởng Ban Tổ Chức đã long trọng tổ chức trong 3 ngày từ Thứ Sáu ngày 26 đến Chủ Nhật ngày 28 tháng 9 năm 2025. Trước ngày khai mạc, hàng trăm chư Tôn Thiện Đức Tăng, Ni và đồng hương Phật tử khắp nơi trên thế giới cũng như các Tiểu Bang Hoa Kỳ đã vân tập về Chùa Bảo Quang để tham dự Lễ Hiệp Kỵ Lần Thứ 14 (2025)
Chủ nhật, ngày 21/9/2025, Tổ Đình Minh Đăng Quang, tại 3010 W Harvard, thành phố Santa Ana, tổ chức đại lễ Vu Lan. Hòa Thượng trụ trì Thích Minh Tuyên, Viện Trưởng Viện Hành Đạo Giáo Hội Phật Giáo Tăng Già Khất Sĩ Thế Giới, hệ phái này có nhiều chùa khắp nơi trên thế giới. Hòa Thượng Thích Minh Tuyên là Chủ Tịch Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Viện Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, một trong những vị lãnh đạo tinh thần của Hội Đồng Liên Tôn, gồm có Phật giáo, Công giáo, Tin Lành, Hòa Hảo và Cao Đài, tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam. Vì Hòa Thượng trụ trì là một trong những vị lãnh đạo trong Hội Đồng Liên Tôn, cho nên mỗi lần chùa có lễ, chúng tôi đến đây thường được gặp các vị lãnh đạo của các tôn giáo khác.
Giáo Hoàng Leo khẳng định rõ ràng ngài không phải là người ủng hộ Trump, đồng thời cho hay Giáo Hoàng và người anh trai Luis Prevost – một người tự nhận “theo kiểu MAGA” và từng gặp Tổng Thống Trump – có quan điểm rất khác nhau.
Ni sư Thích Nữ Minh Từ, trụ trì chùa Hương Tích, 4821 W đường số 5, thành phố Santa Ana, gửi thiệp đến quý Phật tử về chùa tham dự đại lễ Vu Lan thắng hội - Đại lễ trai đàn vào 3 ngày ngày: thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật ngày 12, 13, và 14 tháng 9/2025. Ngày nào cũng có Phật tử đến chùa đọc kinh, cầu nguyện cho đồng bào Phật tử bình yên, ông bà, cha mẹ bình yên. Chùa Hương Tích trang hoàng rất đẹp, hoa rực trời, lều ở sân chùa với bàn ăn. Phật tử ở trong chùa tụng kinh, Phật tử trong bếp lo nấu thức ăn chay để đãi khách. Nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu, mùa hiếu hạnh là nét đẹp thiêng liêng, với truyền thống uống nước nhớ nguồn và đạo lý tri ân, báo ân với tổ tiên, ông bà, cha mẹ theo lời Đức Phật dạy, đồng thời cũng để cầu nguyện cho các vị tiền hậu công đức quá cố ân nhân, các vị hương linh đang thờ tự tại chùa Hương Tích, các chiến sĩ trận vong, đồng bào tử nạn trên con đường vượt biển tìm cầu chân lý tự do, chùa Hương Tích phát nguyện trang nghiêm tổ chức: Đại lễ Vu Lan Báo Hiếu- Trai Đà.
Ban trị sự Phật Giáo Hòa Hảo miền nam California trang trọng tổ chức Đại Lễ Vu Lan vào ngày 7-9-2025 tại Hội Quán PGHH số 2114 W. McFadden Ave., Santa Ana, California. Chương trình bắt đầu bằng diễn văn khai mạc của cô Dãn Thanh Trang, Thủ quỹ ban trị sự và là Trưởng ban tổ chức buổi lễ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.