Hôm nay,  

Tục lệ Trick-Or-Treat ngày Halloween bắt nguồn từ đâu?

27/10/202300:00:00(Xem: 2984)

Trick or treat
Trò “treat-or-trick” diễn ra trong mỗi dịp lễ Halloween. Trẻ em mặc trang phục hóa trang và đến gõ cửa từng nhà để xin kẹo. Nhiều nhà sẽ chuẩn bị kẹo để phát cho chúng. Nó cũng được xem như món quà may mắn cho trẻ em khi đến nhà chơi. (Nguồn: Healthpark Pediatric.)
 
Hàng năm vào ngày 31 tháng 10, khắp phố phường văng vẳng tiếng gõ cửa của những đứa trẻ mặc trang phục hóa trang, hai tay dang rộng với một chiếc túi đang mở để lấy kẹo cùng tiếng hô “trick-or-treat.” Trong thời hiện đại, trò “trick-or-treat” (cho kẹo hay bị ghẹo) hầu như đã trở thành một truyền thống Halloween thiêng liêng ở Hoa Kỳ.
 
Tuy nhiên, các nhà sử học cho rằng nguồn gốc của việc trẻ em đi xin đồ ăn hàng xóm có thể bắt nguồn từ các dịp lễ cổ xưa của người Celtic, hoặc thậm chí là một phong tục Giáng Sinh đã thất truyền từ lâu. Và bản thân cụm từ “trick-or-treat” đã có từ những năm 1920, khi những trò đùa Halloween từng khiến nhà nhà lo lắng hồi hộp.
 
Nguồn gốc của Halloween
 
Halloween được cho là đã có từ hơn 2,000 năm trước kể từ Samhain, một ngày đầu năm mới của người Celtic rơi vào ngày 1 tháng 11. Theo truyền thuyết, thì ác quỷ, thần tiên và linh hồn của người đã khuất sẽ xuất hiện trên Trái Đất vào đêm hôm trước. Đây cũng là thời điểm mà ranh giới giữa các thế giới của người sống và người chết trở nên mong manh, mờ nhạt nhất.
 
Người Celt đốt lửa và bày những món quà là đồ ăn thức uống với hy vọng linh hồn những người đã khuất trong năm qua sẽ dành sự ưu ái cho mình. Họ cũng cải trang để các linh hồn không nhận ra họ.
 
Vào thế kỷ thứ bảy, Samhain đã được đổi thành Ngày lễ Các thánh (All Saints’ Day) hoặc Ngày lễ Thiêng liêng (All Hallows’ Day) khi các nhà lãnh đạo Cơ Đốc Giáo cùng chọn các ngày lễ ngoại giáo. Nhưng đêm trước đó vẫn tiếp tục được tổ chức với lửa trại, trang phục và diễu hành dưới cái tên mới Đêm trước Lễ các Thánh (All Hallows' Eve) – sau này là “Halloween.”
 
Rồi những người nhập cư Châu Âu đã mang Halloween đến Hoa Kỳ, và lễ kỷ niệm này trở nên phổ biến vào những năm 1800, khi làn sóng nhập cư của người Mỹ gốc Ireland bùng nổ. Phong tục và tín ngưỡng dân gian của họ hòa nhập với các truyền thống nông nghiệp hiện có, có nghĩa là Halloween mang tính huyền bí nhưng vẫn dựa trên nền tảng của vụ thu hoạch mùa thu. Qua nhiều năm, ngày lễ này đã trở thành thời điểm để trẻ em hóa trang thành những hồn ma mà tổ tiên chúng từng sợ hãi.
 
Tục lệ “Trick-or-treat” đã trở thành truyền thống như thế nào?
 
Nhưng làm thế nào mà những truyền thống đó của người Celt lại phát triển thành trò “trick-or-treat,” một trong những trò để trẻ em vui vầy với các bộ trang phục và kẹo – chứ không phải để được an toàn, khỏi bị các linh hồn đeo bám?
 
Theo ấn bản thứ năm của ‘Holiday Symbols and Customs,’ ngay từ thế kỷ 16, ở Anh đã có phong tục là những người nghèo sẽ đi ăn xin vào Ngày lễ Các Linh Hồn (All Souls’ Day), để rồi cuối cùng trẻ em cũng đã tiếp nối phong tục này. Vào thời đó, việc tặng trẻ em những chiếc bánh có hình thánh giá ở trên, gọi là “bánh linh hồn,” để đổi lấy những lời cầu nguyện là điều phổ biến.
 
Lisa Morton, tác giả của ‘Trick or Treat: A History of Halloween,’ đã tìm ra một trong những đề cập sớm nhất về ngày lễ Halloween điển hình trong bức thư của Nữ hoàng Victoria về việc tổ chức Halloween quanh đống lửa trại ở Scotland vào năm 1869.
 
Trong thư có viết rằng, “Sau khi được mang đi vòng quanh Lâu đài, những ngọn đuốc được ném thành một đống lớn ở góc phía tây nam, rồi được thêm vào bằng các vật liệu dễ cháy khác cho đến khi nó tạo thành một đống lửa lớn và cháy rực rỡ. Người người vây xung quanh, cùng những điệu nhảy sôi nổi.”
 
Morton viết rằng những người thuộc tầng lớp trung lưu Mỹ thường nóng lòng muốn bắt chước những người anh em họ người Anh của mình, điều này giải thích cho một câu chuyện ngắn năm 1870 miêu tả Halloween là một ngày lễ ở Anh được trẻ em tổ chức bằng bói toán và các trò chơi để giành giải thưởng.
 
Tuy nhiên, Morton viết rằng trò “trick-or-treat” có thể là một truyền thống mới xuất hiện sau này, và đáng ngạc nhiên là nó có thể được lấy cảm hứng từ Lễ Giáng Sinh.
 
Vào thế kỷ 18 và 19, một phong tục Giáng Sinh phổ biến được gọi là ‘belsnickling’ ở các khu vực phía đông của Hoa Kỳ và Canada, tương tự như trò “trick-or-treat”: những nhóm người tham gia sẽ mặc trang phục hóa trang và đi từ nhà này sang nhà khác để thực hiện các mẹo nhỏ để đổi lấy thức ăn và đồ uống. Một số người ‘belsnickler’ thậm chí còn cố tình dọa mấy đứa nhỏ rồi hỏi chúng có ngoan không để được thưởng. Và theo một số mô tả khác, nhà nào bị gõ cửa thì người ra mở cửa sẽ phải đoán danh tính của những người hóa trang ghé đến, nếu không đoán ra thì sẽ phải đưa đồ ăn cho họ.
 
Vào thế kỷ 19, “trick” – những hành động như rung cửa sổ và buộc cửa đóng lại – thường được tạo ra để trông như thể các thế lực siêu nhiên đã ‘ra tay.’ Một số người tặng kẹo như một cách để bảo vệ nhà mình khỏi những kẻ chơi khăm – những người này có thể phá hoại bằng cách tháo rời thiết bị nông trại và lắp ráp lại trên sân thượng. Vào đầu thế kỷ 20, một số chủ nhà thậm chí đã bắt đầu phản kháng và các nhà lập pháp khuyến khích cộng đồng kiểm soát trẻ em bằng những trò vui lành mạnh.
 
Những trò phá bĩnh này có thể đã dẫn đến việc sử dụng cụm từ “trick-or-treat.” Barry Popik, một nhà nghiên cứu về lịch sử và nguồn gốc của các từ, đã tìm ra cách sử dụng sớm nhất của cụm từ này liên quan đến Halloween trong một bài báo trên tờ Alberta năm 1927, đưa tin về những kẻ chơi khăm tới nhiều nhà để đòi “cho kẹo hay bị ghẹo.”
 
Tục lệ “trick-or-treat” trở nên phổ biến như thế nào?
 
“Trick-or-treat” trở nên phổ biến ở Hoa Kỳ sau Thế Chiến II, khi chế độ chia khẩu phần theo định mức kết thúc và kẹo để sẵn có trở lại. Sự phát triển nhanh chóng của các khu dân cư ngoại ô, nơi trẻ em có thể đi lại từ nhà này sang nhà khác dễ dàng hơn bao giờ hết, cũng thúc đẩy truyền thống này phát triển.
 
Vào những năm 1950, hình ảnh và các hoạt động buôn bán liên quan đến Halloween bắt đầu phổ biến rộng rãi, và ngày lễ này trở nên mang tính tiêu dùng hơn. Trang phục cũng rất đa dạng, từ những bộ đơn giản, tự chế bắt chước ma và cướp biển, đến những bộ được sản xuất hàng loạt mô phỏng theo các nhân vật truyền hình và điện ảnh được yêu thích.
 
Khi mức độ phổ biến của trò “trick-or-treat” ngày càng tăng, người ta nhận thấy việc phát những cục kẹo được gói riêng lẻ dễ dàng hơn nhiều so với táo, các loại hạt và đồ ăn vặt tự làm. Lần đầu tiên kẹo xuất hiện tại các bữa tiệc Halloween ở Hoa Kỳ là vào những năm 1800, dưới dạng kẹo bơ cứng; còn giờ đây, kẹo đã được định nghĩa như món để “treat.”
 
Đến giữa thế kỷ 20, các trò Halloween cũ đã không còn. Trẻ em chỉ muốn kẹo và nhà nào muốn cho kẹo sẽ bật đèn, nhà nào không muốn cho kẹo thì tắt hết đèn.
 
Nhưng ngay cả khi Halloween đã trở thành một hoạt động lành mạnh cho cả gia đình, những câu chuyện truyền miệng vào những năm 1960 đã làm dấy lên mối lo ngại rằng việc trẻ em lấy kẹo từ người lạ có thực sự an toàn không. Thật khó để truy tìm nguồn gốc của những câu chuyện như trong táo có dao lam, hay kẹo có tẩm ma túy. Vào năm 1964, một bà nội trợ ở New York đã khiến mọi người ‘hoảng hồn’ sau khi đưa cho trẻ em những gói bánh quy dành cho chó, có tẩm thuốc diệt kiến và kẹp bùi nhùi kim loại; lý do là bà tưởng những đứa trẻ chơi trò trick-or-treat đã đủ lớn để nhận biết.
 
Vụ đó đã dẫn đến các chương trình giáo dục dạy trẻ em nếu nhận được những món ăn chưa được đóng gói thì hãy vứt bỏ, nếu muốn ăn thì ăn những loại kẹo thương mại có vỏ bọc đàng hoàng. Vậy là các nhà sản xuất kẹo vô tình được hưởng lợi.
 
Sự bùng nổ kẹo của Halloween
 
Kể từ khi trào lưu trick-or-treat rộ lên sau Thế Chiến II, sô-cô-la là món đồ ngọt được ưa chuộng nhất để phân phát cho trẻ em trong dịp này. Đến năm 2009, Halloween đã trở thành ngày lễ hàng đầu ở Hoa Kỳ về doanh số bán sô-cô-la và con số đó vẫn tiếp tục tăng.
 
Haloween đã trở thành ngày lễ thương mại lớn thứ hai của Hoa Kỳ và theo National Retail Federation, năm nay người Mỹ dự kiến sẽ chi khoảng 3 tỷ MK cho kẹo Halloween. Một trong những sản phẩm được ưa chuộng nhất có Reese’s Peanut Butter Cups, nhà phân phối toàn quốc Candy Store cho biết đây là loại kẹo Halloween được yêu thích nhất ở Mỹ.
 
Kẹo bắp (candy corn), được sản xuất lần đầu tiên vào những năm 1880, vẫn là một món cổ điển, dù nó luôn được xếp hạng là món ăn Halloween ít được yêu thích nhất ở Mỹ. Theo National Confectioners Association, khoảng 35 triệu pound kẹo hình nón màu cam, vàng và trắng được sản xuất mỗi năm, phần lớn được bán cho dịp Halloween.
 
Vào năm 2020, doanh số bán bánh kẹo đã giảm do các hạn chế về COVID-19. Nhưng bây giờ, trẻ em Hoa Kỳ sẽ lại được xuống đường để xin hàng xóm bánh kẹo và thậm chí có thể chơi một số trò đùa vui vẻ như xưa.

Cung Đô sưu tầm/biên dịch
Nguồn: “The history of trick-or-treating, and how it became a Halloween tradition,” được đăng trên trang Nationalgeographic.com.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hiểu rõ về bảo hiểm, quyền lợi và cách sử dụng dịch vụ y tế là điều cần thiết để mỗi người có thể chủ động hơn trong hành trình chăm sóc sức khỏe cho bản thân và gia đình.
Vừa được hay tin nhà văn Doãn Quốc Sỹ đã ra đi trong sự tĩnh lặng của một tâm hồn lớn. Tâm hồn tồn trữ sự bình an của thiền thực dụng qua sự sinh hoạt hằng ngày như là “vô công dụng hạnh.”
Trong buổi điều trần tại Thượng Viện vào ngày 9 tháng 9 năm 2025 về vấn nạn tham nhũng trong khoa học (corruption of science), một nhóm nhân chứng đã trình bày một nghiên cứu chưa được công bố và đưa ra một lời tuyên bố hùng hồn. Họ cho rằng đây chính là bằng chứng quan trọng cho thấy vắc-xin làm tăng cơ nguy mắc các bệnh mãn tính ở trẻ em. Nghiên cứu này thậm chí còn sắp xuất hiện trong một bộ phim được quảng bá rầm rộ mang tên “An Inconvenient Study” (dự kiến phát hành vào đầu tháng 10 năm 2025).
Tại Detroit, thành phố từng là biểu tượng của ngành công nghiệp xe hơi Mỹ, một cuộc khủng hoảng thầm lặng đang diễn ra trong các trường học: hàng ngàn học sinh, từ những đứa trẻ mẫu giáo đến học sinh khối K12, thường xuyên nghỉ học. “Nghỉ học thường xuyên” (chronic absenteeism) tức là nghỉ học ít nhất 10% số ngày học trong năm (tương đương 18 ngày đối với năm học 180 ngày). Hiện tượng này đã gia tăng mạnh mẽ trong thời kỳ đại dịch COVID-19 và vẫn đang là một vấn đề nhức nhối.
Có một câu hỏi thường trực trong tâm trí người tiêu dùng là: “Nên chọn rau củ quả tươi hay đông lạnh?” Trái với quan niệm phổ biến cho rằng đồ đông lạnh chưa ít chất dinh dưỡng hơn đồ tươi, các nghiên cứu khoa học và nhiều chuyên gia lại cho thấy một bức tranh khác, phức tạp và thú vị hơn nhiều. Một nghiên cứu đã so sánh giá trị dinh dưỡng của nhiều loại thực phẩm như bắp, cà rốt, bông cải xanh (broccoli), rau cải bó xôi (spinach), các loại đậu, đậu xanh, dâu tây (strawberries) và dâu xanh (blueberries) ở hai dạng đồ tươi và đồ đông lạnh. Kết quả cho thấy lượng vitamin trong rau củ quả đông lạnh “tương đương hoặc thậm chí cao hơn” so với rau củ quả tươi. Các nghiên cứu khác cũng xác nhận rằng sự khác biệt lớn về hàm lượng dinh dưỡng giữa hai loại thực phẩm này chỉ xảy ra khi rau củ quả tươi bị mất dưỡng chất sau vài ngày để trong tủ lạnh.
Đi bộ là một trong những hình thức vận động đơn giản và phổ biến nhất để giữ sức khỏe. Thế nhưng, chỉ cần thử bước lùi vài bước, lợi ích thậm chí còn nhiều hơn. Đi bộ kiểu ngược về phía sau, đi lùi, hay còn gọi là “retro walking,” đang ngày càng thu hút sự quan tâm của giới nghiên cứu và thể thao. Không chỉ giúp cải thiện thăng bằng, phương pháp này còn kích thích những nhóm bắp thịt ít được sử dụng và thậm chí còn có tác dụng tích cực đến não bộ.
Sự sống trên Trái Đất tuy phức tạp nhưng lại được hình thành từ một số ít thành phần cơ bản. Chẳng hạn, DNA và RNA của chúng ta chỉ được cấu tạo thành từ năm nucleobase, trong khi khoảng 90.000 loại protein khác nhau trong cơ thể đều được tạo nên từ 20 loại axit amin. Mẫu vật mà tàu vũ trụ OSIRIS-REx đem về trái đất từ tiểu hành tinh Bennu cho thấy sự hiện diện của cả 5 loại nucleobase – adenine, guanine, cytosine, thymine và uracil, cùng với các chất khoáng chưa từng thấy trước đây trong đá ngoài vũ trụ. Kết quả nghiên cứu, được công bố trên tạp chí Nature Astronomy, còn cho thấy Bennu chứa nhiều loại muối khác nhau, vốn được cho là có vai trò quan trọng trong giai đoạn sơ khai của sự sống.
Dopamine, thường được mệnh danh là “hormone hạnh phúc,” từ lâu đã được xem như nguồn cơn của những cảm xúc vui vẻ, phấn khởi sau những lần mua sắm thỏa thích hay thưởng thức một tô phở ngon lành. Sự quan tâm đối với dopamine được thể hiện rõ ràng qua hàng ngàn clip trên TikTok, mọi người chia sẻ cách điều chỉnh dopamine, từ việc tìm cách tăng cường hoặc hạn chế dopamine hàng ngày, cho đến các khái niệm như “cao trào dopamine” (dopamine rushes), “thiếu hụt dopamine” (dopamine withdrawals), “cai dopamine” (dopamine fasts), hay “tái thiết lập dopamine” (dopamine resets).
Trong cuộc sống tất bật hàng ngày để mưu sinh, có người luôn thấy mình không có đủ thời gian để nghỉ ngơi và giải trí. Thậm chí có người làm ‘đầu tắt mặt tối’ cả đời mà vẫn không thấy đủ. Họ muốn có thêm thì giờ để làm những việc mình thích. Nhưng khổ nỗi, mỗi ngày chỉ có 24 giờ, mỗi năm chỉ có 12 tháng, và những người sống hơn 100 tuổi thì chẳng có mấy ai? Tuy nhiên, làm việc nhiều quá sẽ dễ đưa tới căng thẳng về thể chất và tinh thần để rồi kéo theo nhiều hệ quả tiêu cực, mà trong đó có việc sút giảm năng suất lao động và bệnh hoạn. Những nghiên cứu của y học ngày nay đã cho chúng ta thấy điều đó và khuyên con người nên có thì giờ cho sự nghỉ ngơi và giải trí.
Với lượng thông tin khổng lồ trong tầm tay, ngày nay chúng ta thường có xu hướng đọc lướt để tiếp nhận nội dung nhanh chóng. Nhưng các chuyên gia nghĩ gì về thói quen đọc này—và liệu bạn có nên thay đổi cách đọc của mình?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.