Hôm nay,  

Khánh Ly Hát Tình Ca

31/10/200700:00:00(Xem: 4869)

Khánh Ly Hát Tình Ca

(LTS: Vì sơ suất của tác giả bài báo, tựa ba bài hát và tên nhạc sĩ bị viết sai. Chúng tôi xin đăng lại bài viết đã được sửa chữa. Xin trân trọng cáo lỗi cùng bạn đọc, ca sĩ Khánh Ly và các tác giả có tác phẩm được Khánh Lý trình diễn chiều Chủ Nhật 28-10-2007.)

Chiều Chủ Nhật 28-10-2007, Gallery Việt Báo -- nơi có sức chứa khoảng 250 người --đã không đủ ghế ngồi cho người dân Quận Cam yêu nhạc tình lãng mạn của Trịnh Công Sơn, muốn nghe lại giọng hát ngọt ngào của Khánh Ly.

Trong một khán phòng giản dị, chỉ có ánh đèn vàng dìu dịu và bốn nhạc sĩ guitar, violon, saxo, organ mà tiếng hát của Khánh Ly đã làm rung động khán thính giả.

Rất nhiều khán giả đã ra tới xe, vẫn còn ngoáy lại nói với tôi: "Khánh Ly hát hay quá, tôi thích nhất là bài Nghe Những Tàn Phai."

"Ồ không, tôi thích nhất bài Giọt Nước Mắt Cho Quê Hương," một cô đi cùng cãi lại. Còn tôi thì nghe bài nào cũng "phê" hết. Khánh Ly đã một mình độc diễn hai phần ba chương trình, còn lại là hát chung với ca sĩ Ngọc Minh, còn là người dẫn chương trình. Có thể vào lúc đó chị cảm xúc nhiều hơn, mạnh hơn, nên giọng hát của chị ngọt ngào, tha thiết, rung cảm…hơn bao giờ hết. Có thể nhờ khán phòng nhỏ mà âm thanh của lời hát, tiếng đàn đi vào tim óc con người ta nhanh hơn chăng.

Khánh Ly đã hát, hát Yêu Dấu Tan Theo, Nghe Những Tàn Phai, Giọt Nước Mắt Cho Quê Hương, Còn Có Bao Ngày (Trịnh Công Sơn), Kinh Khổ Việt Nam, Nhã Ca Thứ I (Trầm Tử Thiêng), Chưa Phai (Phạm Kiên Hoài), Chuông Và Mưa (Trần Dạ Từ), Dáng Ngọc, Hoa Vàng Mấy Độ, Dấu Chân Son (Ngô Thụy Miên)…quyến rũ tới độ cả khán phòng im phăng phắc. Chỉ có vỗ tay, la ó cổ vũ sau mỗi lần chị ngừng hát và thỉnh thoảng là những tiếng cười rộ lên khi nghe MC Ngọc Minh pha trò.

Khán giả im lặng nghe Khánh Ly kể vài mẩu chuyện về nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: "Có lần, thấy nhạc sĩ viết "Em theo đời cơm áo, Mai ra cùng phố xôn xao," tôi nhìn anh mà trêu, tôi cơm áo cũng bình thường, có gì là lạ." Rồi chị bông đùa về ca sĩ Ngọc Minh: "Chúng tôi chỉ gọi chị trên sân khấu, chứ ở ngoài thì suốt ngày gọi mầy tao…Ngọc Minh là ca sĩ, bỗng dưng trở thành MC cho Khánh Ly chỉ vì tình bạn 49 năm nay…" Mọi người cười rộ từng hồi để rồi sau đó lại ứa nước mắt khi nghe nhà thơ "tài tử" Cẩm Vân, người đến từ Na Uy để dự lễ giới thiệu tập thơ Chim Hót Trên Đầu Ngọn Lau của mình, tâm sự. Chị Cẩm Vân nghẹn ngào xúc động kể: "Tôi cù lần lắm và bận rộn lắm, không biết nghe nhạc, làm thơ gì đâu. Tuổi xuân tôi đầy mất mát, đau thương, mấy đứa em tôi lần lượt qua đời khi tuổi chưa tới 35, nên tôi không còn tha thiết gì tới mọi thứ chung quanh.  Nhưng bỗng một ngày, có dịp vô tình nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn, lòng tôi xôn xao khó tả…Tôi sống lại nỗi xúc cảm của tình yêu, của tình người, tình đời…"

Bị thôi thúc bởi nỗi cảm xúc dâng tràn, từ những năm 2004 - 2006, Cẩm Vân đã viết nên những vần thơ tình yêu, cứ đinh ninh rằng Trịnh Công Sơn và Khánh Ly "phải có gì với nhau." Cho tới khi tập thơ ra mắt tại trụ sở Việt Báo chiều 28-10-2007, chị vẫn cả quyết rằng Trịnh Công Sơn và Khánh Ly là hai người yêu nhau.

"Có cái gì với nhau không"" Khánh Ly tâm sự tiếp, "nếu tôi nói 'tôi không có gì với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn' thì không ai tin, vì người ta nghĩ làm sao có thể có một tình bạn trong sáng giữa một người đàn ông và một người đàn bà, không yêu nhau sao lại để tay…lên đùi. Vì vậy mà tôi nhận hết."  Khánh Ly làm mọi người lại cười rộ lên, chất hài pha loãng chất bi thương mà chị đã gieo rắc vào hồn người qua những bài tình ca não nuột. Chị Loan Nguyễn kê vào tai tôi nói nhỏ rằng chị sợ nghe những bản nhạc buồn. Tôi cũng vậy, nghe những bản nhạc buồn, mình sẽ không vui; nhưng hình như tôi càng nghe, càng thấy thấm thía để bỗng thấy nỗi buồn dịu lại và tan đi …

Tôi đọc thấy những niềm vui, những nỗi buồn man mác như nuối tiếc…ddan xen, nối tiếp nhau trên nét mặt mỗi người khi người ta nghe Khánh Ly hát. Ở cuối phòng, tôi bắt gặp anh Nguyễn Hoàng Đoan, phu quân của nữ ca sĩ Khánh Ly lẩm bẩm hát theo, tay cầm Thánh Giá đưa lên ngang miệng. Tôi khều nhẹ anh, hỏi: "Sao anh thuộc hay quá vậy"" Anh không nhìn lại, cũng không trả lời, đôi má hồng lên khi nghe chị Khánh Ly nói trên micro ở đàng kia: "Và sau đây, Khánh Ly xin được hát bài mà chồng mình thích và anh vừa nhắc nhỏ tôi."

Chen giữa những bài hát, chúng tôi xì xào nói chuyện. Kim Lệ, nhân viên Việt Báo xoa tay vào nhau: "Nghe Khánh Ly hát, em cảm xúc tới nổi da gà." Nữ tài tử Kiều Chinh cũng tâm sự cho tất cả mọi người nghe, trên diễn đàn: "Tôi xin cám ơn Khánh Ly đã giúp cho tất cả chúng tôi hiện diện ở đây có một cơ hội được nghe nhau hát, được nghe nhau nói. Khánh Ly đã trở thành một người bạn, không hề cách biệt. Giữa Khánh Ly và chúng ta không có sự xa cách, nhất là bây giờ đây, Khánh Ly đã đem lại biết bao ấm áp cho tình bạn. Hôm nay là một chiều đẹp, ấm cúng, và nơi đây làm tôi nhớ quán Hầm Gió thuở nào. Chúng ta, những người lưu vong cùng ngồi với nhau, nhớ về quá khứ khi được nghe lại những bản nhạc về tình người, về quê hương, đất nước."

Trong số những quan khách hiện diện, chúng tôi còn thấy có ông Lê Văn, người phụ trách chương trình Việt Ngữ và chương trình văn nghệ đài VOA; nhà thơ Du Tử Lê; ông Lê Văn, giáo sư Khoa trưởng Anh Văn trường Đại Học Sư Phạm Sài Gòn, ca sĩ Thế Sơn, ca sĩ Bằng Kiều…Bằng Kiều đến trễ, đứng im trong góc phòng nghe Khánh Ly hát. Tôi thấy anh im lặng và lặng lẽ rít thuốc thật dài khi đứng ở bãi đậu xe.

Trở về nhà, trong tĩnh mịch, tiếng hát Khánh Ly và tiếng kèn saxo vẫn như vang bên tai.  Tôi bỗng nhớ những đêm cuối tuần nghe các ca sĩ hát nhạc Trịnh Công Sơn cũng với một chiếc kèn saxo ở khu du lịch Bình Quới, quận Bình Thạnh. Và tôi bỗng nhớ có lần đọc được thư của một nữ sinh miền Nam sau 1975 gửi cho một tờ báo lớn ở Sài Gòn tâm sự: "Em khao khát được nghe ca sĩ Khánh Ly hát, vì tiếng hát của chị ấy như có ma túy…làm em thổn thức, bồi hồi mãi." Lúc đó Khánh Ly đã rời Việt Nam. Cả một thế hệ trẻ mới lớn không còn được nghe chị trực tiếp thổi vào hồn những lời ca tha thiết, trữ tình.

Riêng ban chủ nhiệm, các phóng viên và nhân viên Việt Báo còn một niềm xúc động lớn: toàn bộ tiền bán vé buổi ca nhạc của Khánh Ly, Ngọc Minh và tiền bán tập thơ Cẩm Vân, sau khi trừ thù lao ban nhạc, đều được trao cho Giải thưởng Bé Viết Văn Việt.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.