Hôm nay,  

Sự Thật

25/12/201000:00:00(Xem: 8674)

Sự Thật

Cung Nhật Thành lược dịch
Ngày xưa ở Syria có ông vua ra lệnh rằng hễ ai nói dối là bị phạt 5 dinars. Khi lệnh đã được rao truyền đi khắp nơi, lập tức phố phường đang tấp nập chen chúc bỗng trở thành vắng vẻ, thưa thớt. Người ta tránh không muốn gập nhau, sợ sẽ bị phạt nếu nói những điều không thật !
Vua và một cận thần sau khi cải trang gọn ghẽ đã lang thang trong phố chợ để xem luật không được nói dối tạo ảnh hưởng như thế nào trong xã hội… Sau khi lòng vòng trên phố xá le hoe vài người qua lại và yên lặng như buổi chợ chiều, cả hai dừng chân trước cửa hàng tạp hoá lớn của một thương gia nổi tiếng là rất giầu có. Người thương gia nhận ra Vua và vị cận thần liền mời cả hai lên nhà trên uống cà phê …Qua tách cà phê, câu chuyện giữa ba người rất là tương đắc và thoải mái… Rồi thì chuyện phải đến đã đến….
“Ông được bao nhiêu tuổi rồi " ” Vị cận thần hỏi:
“Hai mươi tuổi!“ Người thương gia trả lời.
- Ông có bao nhiêu tiền " 
- Bẩy chục ngàn
Vị cận thần nói: “Ông nói không đúng, tiền phạt cho hai câu nói dối là 10 dinars !  Ông có mấy người con trai "“
- Allah chỉ cho có tôi một người con trai thôi !
-Trả thêm 5 dinars nữa !
Người thương gia liền nói : “Ông có gì chứng minh rằng tôi không nói thật " “
-Theo sổ lục bộ khai sinh thì ông là một người 65 tuổi, vậy mà ông nói ông mới có hai mươi tuổi !


-Tổng cộng thời gian mà tôi học hành, hiểu biết và hạnh phúc trong cuộc sống chỉ có khoảng 20 năm, 45 năm còn lại trong đời chỉ toàn là phiền muộn, lo toan không có ý nghĩa gì nên tôi nói tôi 20 tuổi !
-Theo tôi biết tài sản tiền bạc của ông nhiều đến nỗi không ai có thể đếm được…thế mà ông nói chỉ có bẩy chục ngàn "
-Tôi đã dùng bẩy chục ngàn xây đền thờ để phục vụ  công ích, cho dân chúng có nơi thờ phượng tôn kính đức Allah và nghĩ đó là số tiền tôi dùng có ý nghĩa và xứng đáng nhất. Còn những số tiền khác không tính vì  chỉ  chi dùng cho lợi lộc gia đình và bản thân tôi.
“Ông có sáu người con trai“ vị cận thần nói và kể tên  từng người một, “ vậy mà ông nói chỉ có một con trai là thế nào " “
-Năm tên kia là những bợm nhậu, chả làm gì cả, say sưa suốt ngày và tối đến thì lại …ngủ….lộn giường, y hệt quân…mèo mả gà đồng ! Nhờ Allah phù trợ, tôi chỉ có một con trai sống trong sạch ngay thẳng và lương thiện…..
Đức Vua gật đầu nhìn nhận:
-Ông đã biện giải rất xác đáng và ngay thật. Không thể tính vào các ngày tháng đã để trôi qua vô ích uổng phí. Cũng không thể lưu ý và trông cậy với những gã có đời sống buông thả vô trách nhiệm… Chỉ những số tiền và của cải mà bạn giúp đỡ hay đem lại lợi ích cho người khác mới thật sự là tài sản của bạn trong cõi đời này…..
Cung Nhật Thành lược dịch
Truyện cổ Syria
Tháng 11, 2008

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông Đoàn Hữu Định đã được đa số đại diện các quân binh chủng trong Liên Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH vùng Hoa Thịnh Đốn
Hòa Thượng Thích Hạnh Đạo đã lên tiếng trên một số làn sóng phát thanh Quận Cam sáng Thứ Hai 7-1-2008, báo nguy về tình hình Thầy và chùa Phổ Đà,
Nhân dịp Lễ Giỗ Hoà Thượng Thiền Sư Thích Duy Lực vào ngày 13 tháng 1 năm 2008 tại Từ Ân Thiền Đường thành phố Santa Ana Hoa Kỳ
Sáng Thứ Bẩy đầu tiên của năm mới 2008, Nam California bỗng khoác một bộ mặt ảm đạm
Trong năm 2007, những người Mỹ gốc Việt đã tạo thời cuộc phải kể đến hai nhân vật nữ
Năm 2007 vẫn là năm tiếp nối tình hình nhân quyền đen tối và tồi tệ tại Việt Nam dưới thể chế độc tài toàn trị cộng sản ngự trị tại Việt Nam hơn 60 năm qua
Để phản đối hành động này,  tù nhân chính trị như luật sư Trần Quốc Hiền, luật sư Nguyễn Bắc Truyễn, bác sĩ Lê Nguyên Sang và nhiều tù nhân khác
Không quản ngại thời tiết băng giá, tối ngày 3 tháng Giêng vừa qua cử tri bang Iowa đã rủ nhau đến những địa điểm hội họp để bắt đầu tiến trình
Tôi đang ở vùng Hoa Thịnh Đốn, Hoa Kỳ, sắp đến Tết  Mậu Tý 2008, ở đây  Mùa Đông thật lạnh lẽo, nước mưa đông lạnh thành nước đá đóng mặt đường
John Wu đã diễn tả thật khéo trong cuốn "Đông Gặp Tây" về ba đạo sĩ theo dấu sao lạ tìm đến Bê-Lem dâng vàng, nhũ hương và mộc dược cho Đấng Cứu Thế


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.