Hôm nay,  

Db Cao Quang Ánh Nhậm Chức Tại Qh

07/01/200900:00:00(Xem: 9004)

DB Cao Quang Ánh nhậm chức Tại QH
Tuyết Mai và Trịnh Quồc Thiên

 

 

 

 

 

 

 

Hoa Thịnh Đốn.- Dân Biểu Liên bang Hoa Kỳ Cao Quang Ánh, vị Dân biểu Người Mỹ gốc Việt đầu tiên trong Quốc Hội HK, đại diện cho dân cư  District 2,  New Orleans,  LA đã  tuyên thệ nhậm chức tại Quốc Hội Hoa Kỳ  trong phiên họp lần thứ 111 khai mạc vào lúc 12 giờ trưa ngày 6 Tháng 1, 2009 tại Quốc Hội Hoa Kỳ, Washington, D.C.
Hôm nay là một ngày lịch sử, một ngày đặc biệt, Quốc Hội Liên bang HK ở HTĐ đã đón tiếp một Dân Biểu người  Mỹ gốc Việt, đại diện cho dân cư Khu vực 2, New Orleans, LA, nên sự hiện diện của Dân Biểu Cao Quang Ánh trong Quốc Hội HK là một niềm vui lớn lao, đã được đồng bào vùng HTĐ và nhiều tiểu bang lân cận đến chào đón, chúc mừng và chung vui.
Trời mùa Đông ở HTĐ thật lạnh, lại thêm mưa bay lất phất, nhưng mưa gió  và cái  lạnh  ngoài trời không đủ sức ngăn cản bước chân của hằng trăm đồng người Việt và các vị Dân Biểu Hoa Kỳ cùng thân hữu HK của ông đã đến  chúc mừng tại Văn phòng  số 2113,  trong Building Rayburn, thuộc Hạ Viện HK.
Đặc biệt trong số những đồng hương đến chúc mừng , chung vui,  có rất đông người trẻ. Sự đắc cử của DB Ánh  là một niềm phấn khởi cho thế hệ trẻ muốn đi vào dòng chính Hoa Kỳ.
Tại văn phòng  số 2113,  Dân Biểu Cao Quang Ánh cùng hiền thê là Bà Hoàng Hiếu đã tiếp đón đồng hương Việt Nam, thân hữu người Mỹ và chụp ảnh lưu niệm. Trong số những quan khách Việt Nam, ngoài những người thế hệ trẻ còn có mặt hầu hết những nhà hoạt động chính trị trong vùng HTĐ/ phụ  cận và các cơ quan truyền thông báo chí.
Ngay sau đó DB Cao Quang Ánh,  vợ và hai con trong quốc phục Việt Nam rất dễ thương, đi qua Quốc Hội HK (có dome trên đỉnh)  để làm lễ tuyên thệ nhậm chức.
Tại văn phòng của DB Ánh ở Rayburn Building có hai TV, trực tiếp hình ảnh lễ tuyên thệ ở Quốc Hội để đồng bào có thể theo dõi lễ nhậm chức. Tại đây, chúng tôi được dịp tiếp xúc với Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Giám Đốc Ủy ban Cứu Người Vượt Biển,  là cơ quan mà Dân Biểu Cao Quang Ánh đã phục vụ khoảng tám năm. Ông Thắng  cho biết,  Dân Biểu Cao Quang Ánh đến làm việc ở Ủy Ban CNVB năm 1996. Lúc  đó  đồng bào tỵ nạn bị ép bức hồi hương, DBÁnh được Ủy Ban giao cho trọng trách liên lạc với Quốc Hội HK,  kêu gọi QH can thiệp cho đồng bào VN đang tạm cư trong các trại  tỵ nạn ở các quốc Gia Đông Nam Á. Vấn đề đời sồng khó khăn của những tù nhân chính trị cũng được UB CNVB giao cho DB Ánh phụ trách. Lúc đó DB Ánh  làm việc  như một người tập sự (intern) . Sau đó DB Ánh  học Luật,  mở Văn  Phòng  UBCNVB ở New Orleans và quản trị Văn Phòng này.
Một thời gian sau,  DBÁnh nghĩ làm việc cho SOSBP để mở văn phòng luật sư riêng. Năm 2005  bão Katrina làm nhà cửa của DB Ánh  bị hư hại nặng, ông  phải ở trong trailer. Vì thấy hệ thống hành chánh ở LA quá chậm,  không giúp đỡ cho người dân thật sự, nên DBÁnh quyết tâm ra phục vụ xã hội trên bình diện chính trị.  Hiền thê của DB Ánh, Bà Hoàng Hiếu trước cũng là nhân viên của SOS BP. Sau khi  DB Ánh rời SOS BP thì Bà đã lên thay thế, quản trị văn phòng UBCNVB ở New Orleans, vì vậy hai vợ chồng DB Ánh  có nhiều liên hệ mật thiết với Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển.
Tiến Sĩ Thắng nói, DB Cao Quang Ánh là người rất lý tưởng, di tản qua Hoa Kỳ, không có cha mẹ, không có điệu kiện thuận tiện, nhưng đã tự mình vươn lên. Ông có tinh thần phụng sự xã hội, nên đã đi tu trong  dòng "Tên", là một dòng tu rất khó, không phải  chỉ có tấm lòng mà còn đòi hỏi khả năng, tinh thần phục vụ và đặc biệt là vấn đề công bằng xã hội.
Trước khi trở lại làm việc với SOS BP,  DB Ánh đã đi Hồng Kông, Phi Luật Tân, Mexico, Việt Nam để phụ giúp xây một nhà thờ cho một giáo phận ở VN. DB Ánh có tinh thần phụng sự xã hội, nhưng đặc biệt là không có kinh nghiệm chính trị, chưa bao giờ có kinh  nghiệm tranh  cử. Nhưng sau vụ bão Katrina vì thấy cần phải thay đổi nên ông đã ra tranh cử. Tình cờ  DBÁnh có gặp Ông Mike Honda là ngừơi Nhật, có dịp đến New Orleans. Ông Honda  rất quan tâm đến tình trạng có rất đông người Việt Nam sinh sống ở đây mà không được giúp đỡ .  Ông Mike Honda đã khuyến khích DB Ánh nên ra tranh cử, để thay đổi hệ thống hành  chánh, để có tiềng nói,  chính sách.  Lúc đó DB Ánh ra tranh cử ở cấp tiểu bang, bị thua nặng,  nhưng ông không hề nãn lòng. DBÁnh là người rất bén nhạy, nên khi thấy có cơ hội thì Ông ra tranh cử lại.  Do sự sắp xếp rất khéo léo và có nhiều may mắn nên ông được đắc cử.


Theo Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng, Việc DB Cao Quang Ánh  đắc cử vào Quốc Hội Liên bang HK sẽ mở nhiều cánh cửa, khuyến khích  cho thế hệ trẻ thêm phấn khởi đi vào chính trị HK.
Thứ hai là điều này tạo cho cộng đồng VN một tiếng nói.  Cộng đồng chúng ta quan tâm về nhiều vấn đề khác nhau, như đời sống an sinh nhưng chúng ta không hề có tiếng nói. Với chức  Dân Biểu Liên Bang DB Ánh có thể lên tiếng được và bên Hành Pháp bắt buộc phải trả lời. Họ sẽ trả lời như thế nào chưa biết nhưng ít nhất họ phải lắng nghe. Điều đó rất có lợi cho chúng ta.
Điểm lợi nữa là  các vấn đề liên quan đến VN, đối với người Việt nếu không phải là hàng đầu thì cũng là hàng thứ hai, chẳng hạn như vụ Thái Hà, DB Ánh là người Công giáo sẽ rất quan tâm vấn đề này. Bên cạnh còn có những vấn đề khác như nhân quyền,  lao động…Tất cả những vấn đề đó, DB Ánh ở tư thế dân biểu có thể nói lên cho cộng đồng người Việt.
Tiến sĩ Thắng quan tâm, DB Ánh được bầu lên để đại diện và bảo  vệ quyền lợi cho cử tri, không phải chỉ cho người Việt, cho nên  nếu chúng ta muốn DB Ánh lên tiếng cho chúng ta mà không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của ông  đối với cử tri, thì chúng ta  phải cùng nhau hỗ trợ cho DB Ánh, nghiên cứu các vấn đề và giúp cho  DB Ánh làm tốt nhiệm vụ của mình để hai năm sau Ông được tái đắc cử.
Tiến sĩ Thắng nói, giấc mơ của DB Cao Quang Ánh là làm sao nối kết những người trẻ có lòng, những người Việt có khả năng,  hướng dẫn, tài trợ cho những người trẻ Việt Nam ra tranh cử . Đó là giấc mơ của DB Ánh, vì khi ông ra tranh cử ông rất là cô đơn.
Có một vấn đề trùng hợp là trong năm qua SOSBP cũng cố gắng kết nối những ngươì trẻ  đi vào con đường tranh cử, hoặc  là vận động tranh cử cho những người bạn trẻ của mình . Ủy Ban đã được sự hưởng ứng rất nồng nhiệt của giới trẻ, nên ông tin rằng Lễ nhậm chức của DB Ánh sẽ có nhiều  người trẻ vo cùng phấn khởi.
Tiến sĩ Thắng tin tưởng, trong thời gian tới  đây cộng đồng sẽ thấy được DB Cao Quang Ánh tuy không có nhiều kinh nghiệm trong chính trường nhưng sẽ tạo được tiếng nói cho cộng đồng của chúng ta.  Các cộng đồng bạn đã quan tâm rồi, công việc này  không thể chỉ một mình DB Ánh thực hiện đựơc. Tiến sĩ Thắng mong đồng hương thương yêu, bảo bọc và tiếp trợ cho DB Ánh.
Theo the Washington Post, Ông Bryan Wagner, thuộc Cộng Hòa đã thuyết phục DB Ánh gia nhập vào Đảng Cộng Hòa và giúp DB Ánh vào ủy ban lãnh đạo địa phương và tiểu bang. Ông Wagner đã giới thiệu DBÁnh với những người lãnh đạo của Đảng Cộng Hòa vào Tháng 9 và gây quỹ được $200 ngàn để vận động. Hiện Ông Wagner là Cố Vấn của DB Ánh.
Ông Nguyễn Thiên Sinh là một trong những người trong ủy ban vận động tranh cử của DB Ánh. Ông Sinh cho biết trong District 2 , New Orleans có khoảng hai mươi mấy ngàn dân cư,  trong đó có khoảng bốn ngàn người Việt có ghi danh đi bầu. Nếu có nhiều người ghi danh đi bầu thì DB Ánh có nhiều cơ hội thắng cử hơn.  Ông Sinh nói, Người Việt ở khu vực này là thiểu số nhưng DB Ánh thắng cử  vì ông rất chịu khó làm việc và chân thật phục vụ cộng đồng, và vì Ông Jefferson có tội, ăn hối lộ nhiều quá.
Có mặt trong buổi tiếp tân này có gia đình của DB Cao Quang Ánh, gồm chị em, cậu, mợ, dì…Bà Trần thị Đỗ, Dì của DB Ánh, là người đã đem DB Ánh cùng chị và em di tản khỏi VN vào ngày 27 Tháng 4, 1975. Lúc đó DB Ánh mới tám tuổi.  Cha mẹ và năm chị em gái còn kẹt lại ở VN. Cha là một sĩ quan trong QLVNCH phải đi học tập. Sau đó tất cả gia đình được đoàn tụ ở HK năm 1991.  Ông cậu của DB Ánh cho biết DBÁnh thuở nhỏ rất ngoan, học rất giỏi  và luôn luôn vâng lời.
Mọi người trong phòng theo dõi hình ảnh lễ nhậm  chức ở Quốc Hội  từ TV,  ai cũng nôn nóng đón chào Dân Biểu Cao Quang Ánh cùng hiền thê và hai con sẽ trở về gặp đồng hương và thân hữu ở phòng 2113 Ray burn Building.
Hình ảnh lưu:  www.youtube.com/tuyetmai45
  (Tuyết Mai và Trịnh Quồc Thiên)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhìn vào những gì đang diễn ra tại nước Mỹ hiện nay, người ta không thể không liên tưởng đến cuộc cách mạng văn hóa tại Trung Quốc như vậy. Cũng là cuộc tấn công vào những gì bị cho là khuynh tả, là sự tập trung quyền lực vào một cá nhân qua phong trào cuồng lãnh tụ với những vệ binh trung thành chưa từng thấy tại Hoa Kỳ.
Người ta thường có nhiều cách định nghĩa về hy vọng. Hy vọng là một cảm xúc lạc quan, một niềm tin tươi sáng rằng mọi thứ chắc chắn sẽ được cải thiện. Hy vọng có thể đến từ một tiếng nói cá nhân xa lạ nào đó trong triệu triệu người trên thế giới này. Hy vọng có thể đến từ một bản tuyên bố chung của hai phong trào đối lập. Hy vọng là phải nhận ra rằng cái ác và sự bất công có thể chiếm ưu thế ngay cả khi chúng ta đang đối đầu với nó. Hy vọng là khi nhìn thấy rõ một bên sáng và một bên tối, thấu hiểu rằng vòng cung của vũ trụ đạo đức có thể không uốn cong về phía công lý – nhưng chúng ta không tuyệt vọng. Hy vọng, là khi một đêm vinh danh nghệ thuật trở thành nơi hàng trăm người giơ cao ngọn đuốc tôn vinh sự kiên cường, tiếng nói dũng cảm, như một lời nhắc nhở với thế giới rằng nghệ thuật và nhân văn là không thể tách rời.
Donald Trump từng bóng gió rằng mình xứng đáng được khắc tượng trên núi Rushmore, sánh vai cùng những bậc khai quốc công thần nước Mỹ. Bên kia Thái Bình Dương, Tập Cận Bình chẳng màng đá núi, nhưng ôm mộng lọt vào sử xanh, đặt mình ngang hàng những “đại thánh đế vương” của đảng và đất nước. Bởi thế, cuộc duyệt binh rùm beng ở Thiên An Môn vừa rồi không chỉ là phô trương cờ trống rình rang, mà là lời tuyên cáo giữa chiến địa, là tiếng trống thúc quân của một kẻ đang gấp gáp thúc ngựa đuổi theo bá mộng thiên cổ.
Bạn, tôi, chúng ta, không ai an toàn trước bạo lực súng đạn ở Mỹ. Chắc người Mỹ chưa kịp quên hình ảnh người mẹ tất tả chạy trên đôi chân trần, tìm con trong vụ xả súng mới nhất ở Annunciation Catholic School in Minneapolis tháng vừa qua. Những đứa trẻ xứng đáng có đời sống an toàn để đến trường mỗi ngày và trở về an toàn trong vòng tay cha mẹ. “Thay vì kích động thêm bạo lực, các nhà lãnh đạo chính trị nên tận dụng thời điểm này để đoàn kết chúng ta hướng tới những thay đổi hợp lý về súng đạn mà đa số người Mỹ ủng hộ,” Giáo sư Robert Reich đã nói như thế.
Trong bối cảnh thế giới đang trải qua những biến động nghiêm trọng về kinh tế, chính trị và công nghệ, toàn cầu hoá – vốn từng được xem là động lực chính thúc đẩy cho tăng trưởng và thịnh vượng – đang đứng trước những thách thức chưa từng có. Tiến trình công nghiệp hoá và toàn cầu hoá đã đem lại nhiều thành tựu vượt bậc trong suốt thời gian dài qua, từ thế kỷ XX sang thế kỷ XXI, đặc biệt là thông qua sự chuyên môn hoá, tự do thương mại và tiến bộ công nghệ. Tuy nhiên, các cuộc khủng hoảng tài chính, đại dịch toàn cầu, chiến tranh và cạnh tranh chiến lược giữa các cường quốc đã khiến mô hình toàn cầu hoá truyền thống bộc lộ nhiều tình trạng bất ổn...
Nhiều thế hệ sống ở Sài Gòn những năm của thập niên 80-90, khi con gà trống của Thương Xá Tax chưa bị bức tử, khi những hàng cây cổ thụ trên đường Tôn Đức Thắng vẫn là nét thơ mộng của Sài Gòn, có lẽ đều quen thuộc với câu “Chương Trình Truyền Hình Đến Đây Là Hết…” Nó thường xuất hiện vào cuối các chương trình tivi tối, khi chưa phát sóng 24/24. Thời đó, mỗi ngày truyền hình chỉ phát sóng trong một số khung giờ nhất định (thường từ chiều đến khuya) nên hầu như ai cũng có tâm lý chờ đợi đến giờ ngồi trước màn ảnh nhỏ, theo dõi vài giờ giải trí. Đó cũng là chút thời gian quên đi một ngày cơ cực, bán mồ hôi cho một bữa cơm độn bo bo thời bao cấp. Nhắc nhớ chút chuyện xưa, để nói chuyện nay, đang diễn ra ở một đất nước văn minh hàng đầu, từng là niềm mơ ước của biết bao quốc gia về quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.
Trên mạng gần đây lan truyền một bức tranh chuỗi tiến hóa ngược nhại kiểu Banksy - vẽ hình ảnh tiến hóa quen thuộc từ khỉ tiến tới người, nhưng đến giữa chặng đường, một gương mặt ai cũng nhận ra quay lưng đi ngược lại về phía khỉ. Cái dáng ngoảnh đầu ấy khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến hình ảnh nước Mỹ hôm nay. Giữa thế kỷ XXI, lẽ ra phải tiếp tục đi tới, nhưng thay vì mở rộng tự do học thuật – ngọn nguồn của sáng tạo – chúng ta lại thấy những dấu hiệu nước Mỹ thoái lui theo một quỹ đạo lạ lùng: thử nghiệm một kiểu “tiến hóa ngược”.
Từ khi Tối Cao Pháp Viện lật đổ Roe v. Wade, chúng ta đều biết câu chuyện không dừng lại ở đó. “Để tiểu bang tự quyết” chỉ là cái cớ. Và Texas, tiểu bang bảo thủ dẫn đầu, vừa chứng minh điều đó bằng một luật mới: trao cho bất kỳ ai quyền săn lùng và kiện những người dính dáng tới thuốc phá thai. Texas vốn đã có một trong những lệnh cấm khắc nghiệt nhất: phá thai bị cấm hoàn toàn, trừ vài ca y tế khẩn cấp. Không ngoại lệ cho thai dị tật chết non. Không ngoại lệ cho hiếp dâm. Không ngoại lệ cho loạn luân. Thế nên, nhiều phụ nữ Texas chỉ còn con đường tìm đến thuốc phá thai qua mạng, thường từ những nhà cung cấp ở ngoài tiểu bang. Luật mới nhắm thẳng vào cánh cửa mong manh ấy.
Suốt 250 năm, người Mỹ đồng ý rằng cai trị bởi một người duy nhất là sai lầm, rằng chính quyền liên bang vốn cồng kềnh, kém hiệu quả. Lẽ ra hai điều ấy đủ để ngăn một cá nhân cai trị bằng mệnh lệnh từ Bạch Ốc. Nhưng Trump đang làm đúng điều đó: đưa quân vào thành phố, áp thuế quan, can thiệp vào ngân hàng trung ương, chen vào quyền sở hữu công ty, gieo nỗi sợ để buộc dân chúng cúi đầu. Quyền lực bao trùm, nhưng không được lòng dân. Tỉ lệ chấp thuận của ông âm 14 điểm, chỉ nhỉnh hơn chút so với Joe Biden sau cuộc tranh luận thảm hại năm ngoái. Khi ấy chẳng ai lo ông Biden “quá mạnh”. Vậy tại sao Trump, dù bị đa số phản đối, vẫn dễ dàng thắng thế?
Có bao giờ bạn nói một điều rõ ràng như ban ngày, rồi nghe người khác nhắc lại với nghĩa hoàn toàn khác? Bạn viết xuống một hàng chữ, tin rằng ý mình còn nguyên, thế mà khi quay lại, nó biến thành điều bạn chưa từng nghĩ đến – kiểu như soi gương mà thấy bóng mình méo mó, không phải bị hiểu lầm, mà bị người ta cố ý dựng chuyện. Chữ nghĩa, rơi vào tay kẻ cố ý xuyên tạc, chẳng khác gì tấm gương vỡ. Mỗi mảnh gương phản chiếu một phần, nhưng người ta vẫn đem mảnh vỡ đó làm bằng chứng cho toàn bộ bức tranh. Một câu, một đoạn, một khẩu hiệu – xé khỏi bối cảnh trở nên lệch lạc – hóa thành thứ vũ khí đâm ngược lại chính ý nghĩa ban đầu. Câu chuyện của đạo diễn Trấn Thành gần đây là một minh họa. Anh chỉ viết đôi dòng thương tiếc chia buồn với sự ra đi của nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành. Vậy thôi. Thế mà lập tức bị chụp mũ, bêu riếu, bị gọi “3 que,” “khát nước,” “Cali con.” Người ta diễn giải đủ kiểu, vẽ ra đủ cáo buộc: từ tội mê văn hóa Việt Nam Cộng Hòa đến tội phản quốc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.