Hôm nay,  

Chùa Ruộng

07/07/201000:00:00(Xem: 7506)

Chùa Ruộng

Sư cô Thích Nữ Liên Khai nơi sân chùa Dương Lệ Văn.


Vĩnh Hảo


Một đời sống ổn định là ước mơ đơn giản của con người, bất luận giàu hay nghèo. Một ngôi chùa có sinh hoạt ổn định là ngôi chùa có tăng hay ni trụ trì, hướng dẫn bá tánh tu tập.
Chùa Dương Lệ Văn không được như thế. Chùa này đã nhiều năm không có tăng hay ni đến; thảng hoặc có vị đến thì cũng chủ trì một đại lễ nào đó rồi cũng đi, không ở lại. Lý do không phải chỉ vì chùa nghèo không có phòng ốc nào dành cho tăng ni trú ngụ, mà còn vì cứ mỗi mùa mưa bão, chùa chìm ngập trong cánh đồng nước; có khi mực nước lên cao đến hai mét.
Năm nào có mưa lớn là chùa bị lụt. Đây là tình trạng thường xuyên của chùa cũng như của nhiều nhà cửa của dân chung quanh. Lý do là vì chùa nằm ở giữa một khoảng đồng ruộng thênh thang, đất thấp. Ở một vị trí như vậy, được cái là quanh năm hưởng không khí yên tĩnh, khoảng khoát vào mùa khô, nhưng hễ mưa lớn thì ngôi chùa trở thành “con thuyền bát-nhã” trôi giữa đồng nước mênh mông.


Quí ni bên hông căn bếp phía sau chánh điện chùa Dương Lệ Văn.

Chùa được đặt tên là Dương Lệ Văn. Nhìn bảng chùa khắc bằng chữ Hán trong một tấm hình thì chỉ thấy đề “Dương Văn Tự” (chùa Dương Văn), có lẽ là rút bớt chữ Lệ để tên chùa được gọn thành hai chữ như thông lệ của hầu hết các chùa Việt Nam. Tên cũng lạ, không gợi cho phật-tử một ý niệm nào về danh số, từ ngữ, thành ngữ hay điển tích Phật học nào. Tìm hiểu mới biết Dương Lệ Văn là tên của một làng thuộc xã Triệu Thuận, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Vậy có thể nói đây là chùa của làng, do dân trong làng lập nên từ xưa. Nhu cầu của dân làng có vẻ chỉ là một ngôi chánh điện thờ Phật để các ngày sóc vọng đến thắp nhang, lễ bái, khấn nguyện. Sau lưng ngôi chánh điện là một cái chái che bằng tôn, có lẽ được dùng làm bếp nấu vào những ngày dân làng tụ họp ở chùa.
Như thế, qua ngôi chùa, người ta có thể nhìn ra mực sống của phật-tử trong làng. Phật-tử nghèo, sống bằng nghề làm ruộng, nêm việc cúng dường, xây cất, cung ứng cho mọi sinh hoạt của chùa là bằng những hạt lúa và hoa màu thu gặt được từ ruộng vườn của họ. Nhiều năm qua, phật-tử địa phương chưa cung thỉnh được tăng ni nào để trực tiếp hướng dẫn việc tu học, tụng niệm; và cần nhất là hôm sớm có câu kinh tiếng kệ ấm cúng cảnh thiền môn. Dù vậy, một số phật-tử thuần thành trong làng vẫn siêng năng đến chùa tụng niệm vào mỗi tối, từ 80 đến 100 người; còn mỗi chiều chủ nhật, có Gia Đình Phật Tử sinh hoạt với khoảng 150 đoàn sinh. Với số người đến chùa thường xuyên ở mức đó, có thể xem là khá đông đảo, nhưng ngôi chùa mà thiếu hình bóng tăng ni giống như nhà không nóc.


Cảnh chung quanh chùa Dương Lệ Văn.


Duyên lành là một trong những phật-tử của chùa đi thăm bà con ở vùng kinh tế mới Bàu Cạn, đã tình cờ đến chùa ThanhTrì lễ bái, gặp Sư cô trụ trì Thích Nữ Liên Khai, trình bày nhu cầu của ban hộ tự chùa Dương Lệ Văn cần tăng ni hướng dẫn. Sư cô Thích Nữ Liên Khai hoan hỷ chấp thuận; sau đó, đáp lời mời của ban hộ tự, Sư cô đưa bốn vị đệ tử (trong đó có một vị tỳ kheo ni, một vị thức-xoa ma-na và hai tiểu ni) ra Quảng Trị để giúp.


Sư cô Thích Nữ Liên Khai đã từng dấn thân đến vùng kinh tế mới Bàu Cạn để hoằng pháp, nay đối với ngôi chùa ở vùng xa xôi nghèo khó đất Quảng Trị, cũng không chối từ. Đây là tâm nguyện cao đẹp, thật đáng tán dương. Trong thời gian đầu, Sư cô Liên Khai đích thân ra Quảng Trị để chăm sóc, hướng dẫn và giao dần cho vị đệ tử là Sư cô Thích Nữ Quảng Tâm trực tiếp đảm trách.
Đáng mừng, đáng vui cho ngôi chùa ở vùng ruộng đã có Ni chúng đến tiếp nhận, nhưng việc phát triển, tạo sinh hoạt ổn định và an toàn cho các Ni trẻ ở chùa này là điều mà Sư cô đang quan tâm mà e ngại, không dám trao đổi với ban hộ tự và phật-tử địa phương. Khi hoan hỷ tiếp nhận lãnh đạo tinh thần cho ngôi chùa, Sư cô không suy nghĩ cân nhắc gì; đến khi hiểu rõ hoàn cảnh tài chánh eo hẹp và điều kiện phòng ốc không bảo đảm cho các đệ tử tuổi trẻ của mình nếu xảy ra lụt lội, Sư cô cũng im lặng không nói ra, vì không muốn những ưu tư của mình trở thành gánh nặng cho phật-tử đồng quê nghèo khó.


Cảnh trước chùa, có một sân xi măng lý tưởng để… “phơi lúa”.

Trước mắt, phải lo phần kinh tế tự túc thế nào để Ni chúng không quá vất vả, và các sa-di được điều kiện thuận lợi để tiếp tục đi học. Nếu lấy việc làm ruộng làm căn bản cho kinh tế chùa, e rằng Ni chúng không còn nhiều thời gian để tu học. Thứ nữa, một Ni phòng hay Ni xá cũng cần phải xây dựng để có nơi nghỉ cho quí Ni thường trú, mà Ni xá này phải được xây trên nền cao, kiên cố để tránh hiểm nguy khi gặp mùa bão lụt, chứ không thể sử dụng căn chái lợp tôn tạm bợ phía sau chánh điện như hiện nay.
Từ phương xa, ngồi viết những giòng này là để nói thay Sư cô những điều không thể nói hết, kính gửi đến chư tôn đức và bạn đạo ở khắp nơi, xin mỗi người một tay góp phần công đức, duy trì và phát triển ngôi chùa của làng Dương Lệ Văn, hỗ trợ việc tu học cho các Ni trẻ cùng sinh hoạt giáo dục của Gia Đình Phật Tử địa phương.
Chùa Dương Lệ Văn, hãy gọi bằng một tên mộc mạc gần gũi với người dân quê và hoàn cảnh thực của nó là “Chùa Ruộng.” Giữa làng nước quê hương, mọc lên như một đóa sen tỏa ngời hương đạo. Hy vọng trong những mùa mưa bão sắp tới, không là ngôi chùa ngập trong ruộng nước; mà sẽ xứng đáng là ruộng phước để người hữu duyên gieo trồng và gặt hái những thành quả tốt đẹp của đạo vàng Như Lai.
California, ngày 05 tháng 7 năm 2010
Vĩnh Hảo
GHI CHÚ:
Tịnh tài đóng góp xây Ni xá hoặc cúng dường Ni chúng, xin liên lạc:
-- Sư cô Thích Nữ Quảng Tâm (Lê Thị Bích)
Chùa Dương Lệ Văn
Xã Triệu Thuận, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, Việt Nam
Điện thoại: 0533867034
Điện thoại di động: 0168.919.9284
Hoặc liên lạc, gửi tịnh tài qua trung gian:
-- Sư cô Thích Nữ Liên Khai (Nguyễn Thị Phương Hoa)
Chùa Thanh Trì
Xã Bàu Cạn, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai, Việt Nam
Điện thoại: 0613553151
(Chi phiếu hoặc tin nhắn khi chuyển tiền, xin ghi rõ ở phần Memo / Ghi chú:
“Cúng dường Ni xá và Ni chúng chùa Dương Lệ Văn”)
Thành kính tri ân và xin hồi hướng công đức cúng dường đến tất cả chúng sinh, nguyện thành Phật đạo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Giới yêu hội họa, hẳn nhiên, đều biết tác phẩm Em Thúy của họa sĩ Trần Văn Cẩn. Bức danh họa này hoàn tất vào năm 1943, và “đã được công nhận là Bảo vật quốc gia.” Tuy thế, không mấy ai để ý là có đến hai phụ nữ tên Nguyễn Thị Minh Thúy (và hai đều được dư luận nhắc đến như là nguyên mẫu của tác phẩm nổi tiếng trên) nhưng cuộc đời của họ lại hoàn toàn khác hẳn nhau.
Việt Nam muốn nâng cấp ngoại giao với Mỹ làm gì là câu hỏi được đặt ra, sau khi Tổng thống Joe Biden tiết lộ vào ngày 28/7/2023 rằng: "Tôi nhận được cuộc gọi từ người đứng đầu Việt Nam, rất muốn gặp tôi khi tôi tới G20. Ông ấy muốn nâng tầm để Mỹ thành đối tác lớn, cùng với Nga và Trung Quốc"...
Tôi nghe T.S Mạc Văn Trang than phiền mà không khỏi sinh lòng ái ngại: “Bớt ‘nổ’ đi, bớt ‘diễn’ đi, Trung ương ‘diễn’ một thì cơ sở ‘diễn’ mười, cái gì cũng ‘diễn’ thành lố bịch, ấu trĩ, dối trá, đạo đức giả. Những cái đó ảnh hưởng xấu đến văn hoá, đạo đức toàn xã hội.” Nói thế e có (hơi) quá lời chăng? Khối vở “diễn” vui lắm chớ, tuy tình tiết thì “lố bịch” thật nhưng cũng chả gây “ảnh hưởng xấu xa” gì (mấy) nên vẫn được tái diễn hăng năm.
Chuyện thanh niên trong nước chán Mác và hết muốn nghe theo Bác, phai nhạt lý tưởng, thờ ơ với Đảng là mối lo hàng đầu hiện nay của đảng CSVN. Vấn đề này không mới, nhưng lại được các cơ quan báo chí, truyền thông của đảng nhắc đi lặp lại mãi chứng tỏ tình hình mỗi ngày một nghiêm trọng, nhất là khi các chứng bệnh tham nhũng, “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” lan rộng trong đảng viên, từ cơ sở lên trung ương...
Thử nghĩ xem: mỗi đồng chí lãnh đạo chỉ cần (độ) vài triệu dollar, cùng với năm ba cái biệt phủ hay biệt thự là… đã đủ rồi, đủ cho một cuộc sống ung dung (có thể kéo dài đến vài thế hệ) nếu đừng phung phá quá...
Ngày 18 tháng Bảy 2023, gia đình của bị cáo Phạm Trung Kiên, trong vụ án « chuyến bay giải cứu », đã tức tốc nộp thêm 8 tỷ đồng cho cơ quan chức năng sau khi bị đề nghị án tử hình. Trước đó, gia đình ông Kiên đã nộp hai lần để « khắc phục hậu quả » : lần đầu 12 tỷ đồng, lần sau 15 tỷ đồng. Báo chí chính quyền còn cho biết ông Phạm Trung Kiên đã hứa sẵn sàng nộp thêm tiền để hy vọng giảm án...
Hôm 25 tháng 5 năm 2016, Pearl Pinson (một nữ sinh 15 tuổi) bị bắt cóc khi đang trên đường đến trường và biệt tích luôn kể từ ngày đó. Tuy hơn 7 năm đã qua nhưng thân nhân của em vẫn cứ nuôi hy vọng là sẽ có ngày đoàn tụ, nhân viên điều tra vẫn không ngưng việc kiếm tìm, và báo giới (hàng năm) vẫn không ngừng nhắc nhớ đến câu chuyện buồn lòng này.*
Cứ mỗi lần cầm bút là Lê Anh Hùng nghĩ đến ba đứa con thơ. Người đàn ông 38 tuổi này đã hai lần vào tù, vì viết blog về nhân quyền và nạn hối lộ, hiện đang sống phấp phỏng trong căn nhà của ông ở Hà Nội. Tuy thế, ông nói, ‘Tôi biết điều mình lựa chọn là nguy hiểm nhưng tôi chấp nhận trận chiến này...
Thất bại trong phòng, chống tham nhũng của CSVN xem như đã vĩnh viễn, không còn cứu được nữa. Bằng chứng này dựa vào những tuyên bố của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và các viên chức có trách nhiệm trong “quốc nạn” này...
Tôi “nhặt” được câu danh ngôn (thượng dẫn) trong Chuyện Kể Năm 2000, tập II, của Bùi Ngọc Tấn. Chỉ có điều đáng tiếc là tác giả quên ghi rõ là đồng chí TBT nào đã phát biểu một câu nói “đắt giá” tới cỡ đó. Mãi đến khi cùng cụng ly với tác giả ở California (ông chơi một ly sinh tố to đùng, ngó mà ớn chè đậu) tôi mới có dịp nêu thắc mắc, và nhận được câu trả lời hóm hỉnh : “Thì ông TBT nào mà chả nói thế.”



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.