Hôm nay,  

Cơ Hội Đánh Mất

13/11/201000:00:00(Xem: 6516)

Cơ Hội Đánh Mất

TÂM AN
(LTS: Bài phân tích sau đây từ một nhà phân tích độc lập, không nhất thiết mang quan điểm của VB, sẽ đưa thêm một số ý kiến có thể giúp kinh nghiệm cho các cuộc tranh cử tương lai của các ứng cử viên gốc Việt.)
Mùa bầu cử giữa kỳ 2010 tốn kém (hơn 4 tỷ đô la) đã chấm dứt.  Dư âm tranh cử bắt đầu lắng đọng.  Cử tri Hoa Kỳ tìm lại những giây phút yên tĩnh của gia đình- Không bị nghe, thấy và đối diện với những truyền đơn tranh cử, điện thoại hay những hình ảnh và ngôn ngữ tiêu cực trên báo chí, truyền thanh, truyền hình và các mạng xã hội.  Tất cả sẽ trở thành quá khứ.  Thay vào đó là không khí của gia đình, Thanksgiving và Christmas. Nhưng đối với cử tri gốc Việt, ủng hộ viên, giới theo dõi chính trị của CĐ Việt vẫn chưa vượt qua được cảm giác "chấp nhận" bởi vì cả đời vui chỉ có ta buồn. Trong khi hầu hết các ứng viên Cộng Hoà đều đắc cử trong mùa bầu cử giữa kỳ, chỉ một số ứng viên CH đếm trên đầu ngón tay bị thất cử, thì 2 ứng viên DB Liên Bang: Joseph Anh Cao và Văn Trần nằm trong số ít ỏi này. Nhiều thắc mắc liên quan đến kết quả tranh cử của 2 ƯCV gốc Việt, đặc biệt ƯCV Văn Trần bởi vì ƯCV Văn Trần là một trong ứng viên có khả năng đắc cử cao.  Thất cử của 2 ƯCV Joseph Anh Cao và Văn Trần đã đánh mất cơ hội của CĐ Việt có  tiếng nói dân cử trực tiếp trong quốc hội Hoa Kỳ. 
Chúng ta thử tìm hiểu và phân tích 2 trường hợp Joseph Cao và Văn Trần, hy vọng rút kinh nghiệm cho những lần tranh cử trong tương lai.
Dân biểu sắp mãn nhiệm Joseph Cao
 Với những ai thường theo dõi và am hiểu hệ thống tranh cử và cử tri Hoa Kỳ, chúng ta thừa biết DB Cao là vị DB 1 kỳ ( one term) bởi vì quận quốc hội  DB Cao đại diện có tỷ lệ cử tri Dân Chủ (DC) cao: cứ 5 phiếu DC mới có 1 phiếu Cộng Hoà(CH). Do đó, kỳ vọng vào DB Cao tái đắc cử nằm ngoài tầm tay (unrealistic expectation); ngoại trừ DB Cao có được sự may mắn quá lớn như DB đã từng có vào năm 2008. DB Cao đắc cử ở nhiệm kỳ trước là do yếu tố hoàn toàn may mắn (fluke). Đảng CH và DB Cao đã ở đúng thời gian và địa điểm (right time and right place). Như chúng ta biết, sau Katrina, dân chúng New Orleans tản mác, chưa ổn định lại đời sống sau sự tàn phá khốc liệt của Katrina. Bên cạnh đó, cựu DB Jefferson đang ngồi chờ hầu toàn vì tội tham nhũng. Tai tiếng của cựu DB Jefferson cùng với tỷ lệ đi đầu phiếu thấp của cử tri DC ở New Orleans đã giúp DB Cao thắng cử với số phiếu 33,132 hay 49.5% so với Ông Jefferson (31,318 hay 46.8%).  Vào năm 2004, Cựu DB Jefferson tái đắc cử với hơn 173 ngàn phiếu hay 79%.    DB Cao bị thất cử năm nay, đã nằm trong sự tiên liệu và dễ hiểu. Tuy nhiên, DB Cao đã bỏ lỡ cơ hội để lôi kéo cử tri DC và độc lập dành phiếu cho Ông, khi DB Cao bỏ phiếu chống đạo luật phục hồi kinh tế của TT Obama để cứu nguy kinh tế Hoa Kỳ khỏi bị đổ nát. Cư dân quận của Ông cần những đồng tiền liên bang để phục hồi và tái xây dựng thành phố New Orleans sau cơn tàn phá của Katrina. Tóm lại, chuyện thất cử của DB Cao là điều không thể tránh.  Điểm nổi bật của mùa tranh cử năm nay, cử tri CH của quận DB Cao đại diện, tinh thần đi đầu phiếu rất cao và ủy ban tranh cử của DB Cao làm việc rất hiệu năng; hơn 43 ngàn phiếu cho DB Cao, gần bằng với số phiếu của cựu ứng viên Art Schwertz (46 ngàn) vào năm 2004 - điểm khác biệt rõ nét là  bầu cử trái mùa (off year election), cử tri đi bỏ rất thấp mà DB Cao vẫn có được 43 ngàn phiếu. Tỷ dụ, nếu DB Cao tranh cử ở đơn vị 47 (California), chắc có lẽ, CĐ Việt có được một ghế DB ở quốc hội Hoa Kỳ.
ƯCV Văn Trần
Trường hợp ƯCV Văn Trần cần được phân tích và rút kinh nghiệm bởi các ƯCV gốc Việt cho những đợt tranh cử trong tương lai. Cuộc chạy đua vào chức vụ DB liên bang ở đơn vị 47 California giữa DB tiểu bang Văn Trần và DB liên bang Sanchez, được đánh giá cân chạng (neck to neck), sôi nổi và gây được nhiều sự chú ý từ giới truyền thông và lãnh đạo của hai đảng DC và CH ở cấp quốc gia. Cả 2 ƯCV nhận được sự hậu thuẩn và ủng hộ mạnh mẽ từ hai đảng.  Thêm vào đó, ƯCV Văn Trần được đánh giá như là một serious challenger đối với DB Sanchez bởi cơ hội đắc cử (electability) của DB Văn Trần rất cao do tỷ lệ cử tri đăng ký bầu cử của DC và CH ở đơn vị 47 không cách biệt nhau quá lớn; điều này có nghĩa ghế DB đơn vị 47 không thuộc về Ư CV của đảng nào (up for grab). Thuận lợi khác là khối cử tri gốc Việt khá lớn ở đơn vị tranh cử này và tinh thần đi đầu phiếu của cử tri CH và gốc Việt rất cao so với cử tri DC và độc lập.  Vậy mà DB Sanchez đã thắng áp đảo  ƯCV Văn Trần bằng tỷ lệ 51.8% - 41.7% (cách biệt hơn 11% -double digit).


Tại sao thua"
Giai đoạn đầu của mùa tranh cử, ƯCV Văn Trần đã tạo cho mình một momentum  mạnh mẽ, hết thăm dò này đến thăm dò khác đều cho thấy khả năng đắc cử của ƯCV Văn Trần có thể xảy ra  cao. Thế nhưng, vào giai đoạn cuối và nước rút, chiến thuật tranh cử của ƯCV Văn Trần đã bỏ lỡ vài ba cơ hội hiếm qúy để giúp ƯCV Văn Trần thắng cử:
(1) thất bại trong nổ lực biến trào lưu thân CH của cử tri để có được số phiếu cần thiết để thắng cử- chỉ có hơn 35 ngàn phiếu cho ƯCV Văn Trần trong khi đó hơn 70 ngàn cử tri CH và 30 ngàn cử tri độc lập;
(2) thiếu cân bằng giữa chiến thuật tranh cử : kích thích cử tri nồng cốt CH đi bầu và khối cử tri nữ ở đơn vị 47.  Ủy ban vận động tranh cử Văn Trần đánh mất sự hậu thuẩn của khối cử tri nữ khi ƯCV Văn Trần gởi ra 20 ngàn "stinky mail" truyền đơn tranh cử đến cử tri CH và nói rằng " cạo nắp lọ nước hoa thì sẽ ngửi được mùi Loretta, mùi vị của Washington"... " rất thối".  Nhiều cử tri nữ thậm chí cả cử tri nữ CH cảm thấy bị tổn thương khi chiến thuật vận động tranh cử trở nên "nasty" và đi quá xa ngoài mục đích nhấn mạnh điểm khác biệt giữa ƯCV Văn Trần và DB Sanchez và các vấn đề tranh cử, cũng như chất vấn khả năng đại diện của đương kim DB Sanchez.  Stinky mail đã đánh mất sự cảm tình và hậu thuẩn của khối cử tri nữ hùng hậu cho ƯCV Văn Trần vào hôm 2 tháng 11. Ở đơn vị 47 cũng như toàn quốc Hoa Kỳ, tỷ lệ cử tri nữ chiếm gần 50 phần trăm vào các đợt bầu cử;
(3)   thiếu chu đáo khi nghiên cứu hành vi và thái độ chính trị của cử tri trong đơn vị 47- cử tri Cali nói chung và quận cam nói riêng, thường có khuynh hướng tiến bộ và ôn hoà. Mặc dù, họ được biết như cử tri đảng CH nhưng thuộc về hệ phái ôn hòa (moderate Republican).  Mặt khác, Orange County không còn là quận hạt của Nixon nữa (Nixon County), thay vào đó là tính đa dạng của thành phần cử tri.  Bất kỳ ứng viên nào dùng extreme approach khó mà chiếm được đại đa số cử tri. ƯCV Văn Trần đã mất đi một số lượng phiếu cần thiết để thắng từ khối cử tri CH ôn hoà này khi ƯCV Văn Trần mời cựu ƯCV phó TT Sarah Palin cùng xuất hiện trên sân khấu chính trị với chủ tịch đảng CH Michael Steele để vận động cho ƯCV Văn Trần.  Trong khi đó giới lãnh đạo đảng CH không hài lòng với Tea Party của Sarah Palin và lãnh đạo đảng CH ở quốc gia đang tìm cách để take over đảng Tea Party sau khi lãnh đạo đảng Tea Party và thành viên của nó đã hoàn thành sứ mệnh tạo làn sóng chống đối đảng đương quyền và các ứng viên đương mhiệm (imcumbent);
(4) không tận dụng hết cơ hội của chiến dịch get out to vote (GOTV) và bỏ phiếu bằng thư.  Hai loại chiến tluật vận động tranh cử này thưòng mang lại kết quả khá cao.  Bằng chứng là DB Sanchez đã thành công và giúp cho DB Sanchez tái đắc cử và giữ được ghế DB liên bang của bà.
Thất cử của 2 ƯCV gốc Việt vào chức vụ DB liên bang trong mùa bầu cử 2010 là sự thụt lùi (setback) của sức mạnh và tiếng nói chính trị của CĐ Việt trong hệ thống dân cử lập pháp ở tiểu bang và liên bang.  CĐ Việt phải mất nhiều năm mới tạo được chân đứng trong hệ thống dân cử mà CĐ may mắn có được trong những năm vừa qua. Riêng đối CĐ Việt, cử tri gốc Việt được xếp vào loại hiểu biết và có thái độ quan tâm đến đời sống chính trị cao; mỗi cử tri Việt là một nhà bình luận chính trị; tiếc thay rất nhiều cư dân gốc Việt có quốc tịch nhưng tỷ lệ đăng ký bầu cử rất thấp. Vì vậy khi ứng viên gốc Việt cần một số lượng phiếu để thắng trong những đợt tranh cử khít khao, CĐ chúng ta không thể đáp ứng được. Hy vọng các ứng viên gốc Việt nên dành thời gian để nghiên cứu chiến thuật, chiến lược tranh cử của hai ƯCV Joseph Cao và Văn Trần để giúp họ có được kết quả tranh cử mỹ mãn trong tương lai.         
TÂM AN
[email protected]

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thế giới vừa điên đảo vì Trump 2.0 lại phải lo đối phó với Trung Quốc 2.0. Trung Quốc 1.0 là công xưởng quốc tế dựa vào giá nhân công rẻ và giá trị gia tăng thấp để sản xuất các hàng hóa tiêu dùng trong dạng Bộ Ba Cũ: (1) quần áo, đồ chơi trẻ em…; (2) vật dụng trong nhà như bàn ghế, tivi, tủ lạnh…(3) đồ điện tử gồm điện thoại cầm tay, máy điện toán,…) Trung Quốc 1.0 kéo dài 25 năm bắt đầu từ lúc Đổi Mới thập niên 1990 cho đến giữa thập niên 2010...
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Những người đấu tranh cho quyền hợp pháp của di dân có trong Tu chính án thứ Tư và thứ Năm của Hiến Pháp, vui mừng gọi phán quyết của chánh án liên bang hôm thứ Sáu 11/7 là “chiến thắng.” Chánh án Maame E. Frimpong ra phán quyết các cảnh sát di trú ở Nam California phải tạm dừng việc bắt giữ, tra hỏi di dân chỉ dựa vào chủng tộc hoặc ngôn ngữ Tây Ban Nha. Nhưng Jaime Alanís Garcia, 57 tuổi, người làm việc ở nông trại Glass House Farms, quận Ventura 10 năm, đã không có cơ hội vui với chiến thắng tạm thời này. Với ông, và gia đình ông, tất cả đã quá muộn. ICE đã thực hiện cuộc đột kích quy mô lớn ở nông trại Glass House Farms gần Camarillo, quận Ventura hôm thứ Năm 10/7. Đoạn video ghi lại cảnh những chiếc xe bọc thép có chữ Police rượt đuổi theo nhóm nông dân tháo chạy hoảng loạn. Càng chạy, xe càng lao tới, bất kể có người đang cố bám vào đầu xe để chặn bánh xe lăn. Súng hơi, đạn cay mù mịt trên cánh đồng từng rất yên ả với những cây cà chua, dưa leo, và cây cannabis có giấy phép.
Tổng thống Mỹ Donald Trump đang đe dọa áp đặt mức thuế cao hơn nữa đối với hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU), đặc biệt là dược phẩm. Thông qua các vòng đàm phán mới, EU hiện đang nỗ lực tìm cách ngăn chặn nguy cơ này. Tuy nhiên, triển vọng đạt được thỏa thuận vẫn rất mong manh, trong khi mức thiệt hại kinh tế dự kiến đối với EU có thể lên đến khoảng 750 tỷ đô la, một con số khổng lồ.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Có một câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt gần mười năm: Làm sao mà một nửa nước Mỹ nhìn Donald Trump mà không thấy ông ta đáng ghê tởm về mặt đạo đức? Một người luôn nói dối, gian lận, phản bội, tàn nhẫn và tham nhũng một cách công khai như vậy mà hơn 70 triệu người vẫn chấp nhận ông ta, thậm chí còn ngưỡng mộ. Việc gì đã khiến cả một xã hội trở nên chai lì về mặt đạo đức như vậy? Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Câu chuyện này, phần lớn dựa trên tư tưởng của nhà triết gia đạo đức Alasdair MacIntyre, một người mới qua đời vào tháng Năm vừa rồi, thọ 94 tuổi. Ông là một trong những nhà trí thức lớn hiếm hoi dám đào tận gốc sự suy đồi đạo lý của thế giới Tây phương, và của nước Mỹ hiện nay.
Donald Trump không giống như các vị tổng thống tiền nhiệm. Ông từng úp mở chuyện tái tranh cử nhiệm kỳ thứ ba, khiến không ít đối thủ phải giật mình. Nhưng trước mắt, Trump đang phải đối mặt với một quy luật lịch sử đã từng làm khó các vị Tổng thống khác: lời nguyền nhiệm kỳ hai. Từ trước đến nay, có đến 21 Tổng thống Mỹ bước vào nhiệm kỳ hai, nhưng không một ai đạt được thành tựu tương đương như giai đoạn đầu tiên. Thành tích nhiệm kỳ hai thường tụt dốc – từ thiếu sức sống, mờ nhạt cho đến những giai đoạn đầy biến động hoặc thậm chí thảm khốc. Người dân không còn hài lòng, tổng thống bắt đầu mệt mỏi, và không còn hướng đi rõ ràng cho tương lai.
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.