Hôm nay,  

Lá Phiếu Màu Gì?

26/01/200800:00:00(Xem: 9175)

...Hai ông bà Clinton đang xé đảng Dân chủ...

Cuộc tranh luận của năm ứng cử viên Cộng Hòa tại Florida vào tối Thứ Năm 25 được coi là "nhã nhặn" nhất. Như phép tỷ võ mà cụ Khổng tử đề nghị cho bậc quân tử là thi bắn, họ không bắn vào nhau. Chỉ lâu lâu nhắm vào Nghị sĩ Hillary Clinton bên đảng Dân Chủ, bật một phát ròn tan!

Thật ra, họ chẳng cần phải làm như vậy.

Chỉ vì "bắn vào nhau" đã thành môn võ sở trường của Hillary, với người trợ thủ đắc lực nhất là ông chồng, cựu Tổng thống Bill Clinton. Đây là một thảm kịch cho đảng Dân Chủ.

Nói chung, dư luận thông thường của Hoa Kỳ vẫn tin vào một huyền thoại - chuyện chẳng có mà cứ được lưu truyền. Thí dụ như đảng Cộng Hoà là đảng của dân nhà giàu, bọn tài phiệt. Còn đảng Dân Chủ là đảng của người nghèo, quần chúng bình dân lao động, hay những thiểu số bị ức hiếp.

Căn cứ trên các thống kê được thông báo, các ứng cử viên Dân Chủ được các đại tổ hợp hay tỷ phú tài phiệt yểm trợ nhiều hơn đảng Cộng Hoà. Hắc ám và kín đáo nhất là các quỹ đầu tư đối xung - các hedge funds - đầy tiền bạc và thế lực đã yểm trợ bên Dân Chủ nhiều gấp bốn bên Cộng Hoà. Mà chuyện ấy thực ra cũng chẳng quan trọng.

Đã gọi là đầu tư thì đầu tư từ đâu vào đâu cũng được, miễn là có lời.

Chuyện đáng nói là xưa nay đảng Dân Chủ vẫn tự xưng, hoặc được ngợi ca là chính đảng đặc biệt quan tâm và tranh đấu cho dân thiểu số. Tổng thống Bill Clinton ngày xưa còn được một nữ sĩ da đen phong cho danh hiệu "Tổng thống da đen đầu tiên" - hoặc dịch cho sát hơn, Tổng thống đầu tiên của người da đen.

Bây giờ, ông Tổng thống ấy đang làm dân da đen thất vọng!

Bay bổng trên huyền thoại là mình ưu lo cho dân thiểu số, điển hình là phụ nữ và da đen, năm nay, đảng Dân Chủ có cả hai trong số ứng cử viên sáng giá nhất. Nghị sĩ Hillary Clinton của New York và Nghị sĩ Barack Obama của Illinois.

Thế rồi, đang cưỡi trên đầu sóng để lừng lững đi lên đại diện cho đảng, Hillary bỗng bị sóng vật tại Iowa. Barack Obama thắng lớn trong một tiểu bang đa số da trắng. Biến cố ấy làm đảo lộn mọi chuyện. Bộ máy tranh cử của Hillary Clinton bèn cho thấy một đặc tính rất Hillary - dữ dội và tàn độc. Họ tấn công Obama không thương tiếc. Và còn có sự tham gia của một "con chó dữ" - xin dịch nguyên con, attack dog - là Bill Clinton.

Như một Triệu Tử Long, ông Clinton tả xung hữu đột và không để xót một mũi tên nào mà không nhắm vào Obama. Còn Hillary thì lạnh như tiền, đốp chát thẳng thừng trong cuộc tranh luận hôm Thứ Hai 21. Từ đó, Hillary và Obama coi như không đội trời chung nên chẳng thể đứng chung liên danh để hốt phiếu của cả phụ nữ (ưu thế Hillary) và người da đen (ưu thế Obama). Hiệu ứng Clinton - ảnh hưởng của ông Clinton - tại Nevada còn làm dân Latino có thêm ác cảm với người da đen! Ba nhóm thiểu số nay bị tách làm hai.

Nhân vật thứ ba, lẹt đẹt đi sau Hillary và Obama là Luật sư triệu phú John Edwards thì nhất quyết không chịu bước ra với cái đèn đỏ. Ông vẫn xứ xấn tới, và mặc nhiên chia bớt phiếu của Obama, tức là làm lợi cho Hillary. Làm sao cử tri da đen không thất vọng"

Chúng ta đang chứng kiến trước mắt, ngay trong tuần này, một thảm kịch của đảng Dân Chủ.

Là một đảng thiên tả - theo định nghĩa là quan tâm tới công bằng xã hội nhiều hơn là phát triển kinh tế - đảng Dân Chủ đã đi tiên phong trong việc tranh đấu cho dân quyền - trong đó có quyền bình đẳng của thiểu số da màu. Người ta quý trọng đảng này vì lý tưởng ấy. Nhưng, khi đảng Dân Chủ đã thành công trong mục tiêu bình đẳng ấy tới độ có một Nghị sĩ da đen lần đầu ra ứng cử Tổng thống với rất nhiều hy vọng thì phản ứng từ gia đình Clinton - tức là ông bà Clinton - và ban tham mưu tranh cử của họ đã mở ra một lý luận khác đầy tai họa cho đảng.

Lý luận ấy có thể được tóm lược như sau: người da đen sở dĩ có được bình quyền thì cũng là nhờ sự đấu tranh của các lãnh tụ cấp tiến da trắng. Những ai biết ơn họ thì nên bỏ phiếu cho Hillary Clinton - hơn là cho Barack Obama. Nói cho rõ hơn theo kiểu ơn đền oán trả thì bỏ phiếu cho Obama là vô ơn!

Ngày xưa, khi còn chế độ thuộc địa, không thiếu gì người da trắng tự xưng là tiến bộ đã tranh đấu để đòi "giải phóng thuộc địa". Nhưng khi có cơ hội cầm quyền thì họ chủ trương tiếp là sẽ đem lại hạnh phúc cho các xứ thuộc địa bằng sự lãnh đạo của họ. Lập trường của các đảng Xã hội hay Cộng sản Pháp đối với Đông Dương là những gì mà người Việt không thể quên được.

Trong tiềm thức, họ vẫn là những kẻ tự nghĩ là mình đứng trên để khai hoá kẻ đứng dưới.

Dễ hiểu hơn thì đó là tinh thần kỳ thị nhuốm mùi miệt thị. Nhiều người Mỹ trắng năm xưa đã từng cứu giúp hay bảo trợ thuyền nhân có khi nay lại không vui khi con cháy thuyền nhân hay dân tỵ nạn lại thành công hơn con cháu họ. Phản ứng tâm lý ấy không phải là không có!

Năm ngoái, Hillary cũng cho thấy đặc tính ấy trong tiềm thức khi đả kích Tổng thống Bush là hành xử như trong các đồn điền khi còn chế độ nô lệ của người da đen. Lúc đó, dư luận chưa chú ý lắm đến tâm lý kỳ lạ của ứng cử viên này. Barack Obama làm nổi bật khía cạnh đó khi chặn sóng Hillary ngay trên cao trào tại Iowa làm bà nổi giận mất khôn!

Chúng ta sẽ còn thấy ra sự thể ấy. Tuần này, khi Hillary Clinton và ông chồng cố nhường đất South Carolina cho Barack Obama thắng lớn, họ thầm muốn cử tri khắp nơi ý thức được một điều, rằng Obama là ứng viên da đen của người da đen. Chỉ vì South Carolina có phân nửa là cử tri da đen. Họ thầm mong là cử tri ở các tiểu bang khác sẽ tự rút lấy kết luận! Giả thuyết bi quan trên bài "Da Trắng Vỗ Bì Bạch" của cột báo này, số ra ngày Thứ Ba mùng tám tháng Giêng, đã thành hiện thực!

Một tính toán cực kỳ ngôn khoan - mà quá ác. Ác cho dân da đen, hay da màu nói chung. Và nhất là ác cho đảng Dân Chủ.

Hillary Clinton chiếm đa số phiếu của phụ nữ, dân thiểu số da màu - ngoài da đen và chủ yếu là dân Latino - thành phần lao động, bình dân, nói chung là khối cử tri truyền thống của đảng Dân Chủ. Obama thì chiếm đa số phiếu của dân da đen, giới trẻ và thành phần trí thức hay giới trung lưu - một điểm son của xã hội Hoa Kỳ. Nếu cứ theo thống kê ấy thì giải pháp lý tưởng mà nhiều đảng viên Dân Chủ hoang tưởng đã mơ ước là hai người đứng chung liên danh. Đảng Cộng Hoà hết đất chơi.

Họ không ngờ được "hiệu ứng Clinton".

Hiệu ứng đó khiến dân Latino thấy mình là thiểu số mà còn bị một nhóm thiểu số khác lấn lướt là dân da đen. Họ sẽ dồn phiếu cho Hillary. Không phải đảng Cộng Hoà mà chính là ông bà Clinton đã đánh đòn ly gián ấy ngay tại Nevada. Hiệu ứng đó cũng khiến lá phiếu của phụ nữ bị xé đôi, theo tuổi tác và mức sống. Và khiến dân da đen nổi giận hoặc tủi thân. Có khi sẽ ở nhà vào ngày bốn tháng 11 này.

Điều tai hại là nếu không có lá phiếu da đen, đảng Dân Chủ khó thắng tại các tiểu bang vùng MidWest và miền Nam. Thiếu lá phiếu Latino, đảng này sẽ khó thắng tại miền Tây.

Truyền thống của đảng Dân Chủ là chủ động giành nhiều quyền lợi hơn cho người thiểu số - phụ nữ và da màu - để tiến tới một xã hội bình đẳng hài hoà, không còn nạn phân biệt đối xử vì màu da hay tính phái. Năm 2008, cuộc tranh cử Tổng thống lại khiến đảng này bị rạn nứt nặng ngay trong khối thiểu số ấy.

Thật ra, trên mệnh giá và ngoài bạc mặt mà nói thì Barack Obama không thể thắng cử được chẳng phải vì màu da của mình. Ông là tay hùng biện mà không có chiều sâu và được thổi lên đầu sóng nhờ những ưu điểm hời hợt ấy. Loại bỏ một đối thủ như vậy thật ra không khó, nhưng Hillary lại chọn phương pháp rủi ro nhất, là đặt mầu da lên thành vấn đề. Một người khôn ngoan và già dặn ở trong cuộc có thể khuyên bà tránh khỏi cái hướng nguy hiểm đó là Bill Clinton thì lại còn nóng giận hơn. Ông lao vào cuộc với nét mặt đỏ dừ, mập phệ dưới mái tóc bạc phơ!

Nhìn ông ta bươn bả tranh cử cho vợ, ta thấy Nghị sĩ John McCaine là người trai trẻ!

Đây là vết thương khó lành của đảng Dân Chủ, cho cuộc tranh cử năm nay, và năm 2012.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tổng thống Donald Trump đã cố gắng áp đặt Hoa Kỳ lên thế giới và tách đất nước ra khỏi thế giới. Ông bắt đầu nhiệm kỳ thứ hai bằng cách vung vũ lực cứng của Mỹ, đe dọa Đan Mạch về quyền kiểm soát Greenland, và đề nghị sẽ giành lại kênh đào Panama. Ông đã sử dụng thành công các mối đe dọa về thuế quan trừng phạt để ép buộc Canada, Colombia và Mexico về các vấn đề nhập cư. Ông đã rút khỏi các hiệp định khí hậu Paris và Tổ chức Y tế Thế giới. Vào tháng 4, ông đã khiến thị trường toàn cầu rơi vào hỗn loạn bằng cách công bố thuế quan sâu rộng đối với các quốc gia trên toàn thế giới. Không lâu sau đó, ông đã thay đổi chiến thuật bằng cách rút lại hầu hết các mức thuế bổ sung, mặc dù vẫn tiếp tục gây sức ép cho một cuộc thương chiến với Trung Quốc – mặt trận chủ yếu trong cuộc tấn công hiện nay để chống lại đối thủ chính của Washington...
Tài liệu ghi chép lịch sử Tòa Bạch Ốc cho biết, khi nhân viên dưới thời chính quyền của Woodrow Wilson chuẩn bị dời vị trí của Vườn Hồng, họ nhìn thấy hồn ma của cố Đệ Nhất Phu Nhân Dolley Madison, phu nhân của cố Tổng thống đời thứ tư của Mỹ James Madison. Thế là, để “xoa dịu” bà Madison, họ quyết định không di dời nữa và Vườn Hồng ở nơi đó cho đến tận bây giờ. Ông Jeremiah Jerry Smith làm việc trong Toà Bạch Ốc dưới thời của chính quyền Tổng Thống Ulysses S. Grant vào cuối những năm 1860. Trong suốt 35 năm, ông là một người hầu, quản gia, đầu bếp, gác cửa, dọn dẹp văn phòng. Smith là người được các ký giả, người viết sách tìm đến khi họ muốn biết về tin tức hoặc chuyện hậu cung. Theo tài liệu lịch sử của White House, ông Smith nói từng nhìn thấy hồn ma của Lincoln, Grant, McKinley và một số đệ nhất phu nhân từ năm 1901 đến 1904.
Trong nhóm bạn bè khá thân, chúng tôi có một cặp bạn - anh chồng là người tốt bụng, dễ mến; anh yêu vợ, nhưng lại có tình ý với một người khác. Khi bạn bè nhắc, anh luôn trả lời chắc nịch: “Vợ tôi đơn giản lắm, bả ấy chẳng để ý, cũng chẳng hay biết gì đâu.”Cô vợ cũng là bạn tôi, một người hiền lành, tử tế. Khi nghe tiếng gần tiếng xa, bạn chỉ cười nhẹ nhàng: “Mình chẳng muốn biết, biết chi cho mệt, cứ nhắm mắt, rồi mọi chuyện cũng qua thôi.”
Thế giới vừa điên đảo vì Trump 2.0 lại phải lo đối phó với Trung Quốc 2.0. Trung Quốc 1.0 là công xưởng quốc tế dựa vào giá nhân công rẻ và giá trị gia tăng thấp để sản xuất các hàng hóa tiêu dùng trong dạng Bộ Ba Cũ: (1) quần áo, đồ chơi trẻ em…; (2) vật dụng trong nhà như bàn ghế, tivi, tủ lạnh…(3) đồ điện tử gồm điện thoại cầm tay, máy điện toán,…) Trung Quốc 1.0 kéo dài 25 năm bắt đầu từ lúc Đổi Mới thập niên 1990 cho đến giữa thập niên 2010...
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Những người đấu tranh cho quyền hợp pháp của di dân có trong Tu chính án thứ Tư và thứ Năm của Hiến Pháp, vui mừng gọi phán quyết của chánh án liên bang hôm thứ Sáu 11/7 là “chiến thắng.” Chánh án Maame E. Frimpong ra phán quyết các cảnh sát di trú ở Nam California phải tạm dừng việc bắt giữ, tra hỏi di dân chỉ dựa vào chủng tộc hoặc ngôn ngữ Tây Ban Nha. Nhưng Jaime Alanís Garcia, 57 tuổi, người làm việc ở nông trại Glass House Farms, quận Ventura 10 năm, đã không có cơ hội vui với chiến thắng tạm thời này. Với ông, và gia đình ông, tất cả đã quá muộn. ICE đã thực hiện cuộc đột kích quy mô lớn ở nông trại Glass House Farms gần Camarillo, quận Ventura hôm thứ Năm 10/7. Đoạn video ghi lại cảnh những chiếc xe bọc thép có chữ Police rượt đuổi theo nhóm nông dân tháo chạy hoảng loạn. Càng chạy, xe càng lao tới, bất kể có người đang cố bám vào đầu xe để chặn bánh xe lăn. Súng hơi, đạn cay mù mịt trên cánh đồng từng rất yên ả với những cây cà chua, dưa leo, và cây cannabis có giấy phép.
Tổng thống Mỹ Donald Trump đang đe dọa áp đặt mức thuế cao hơn nữa đối với hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU), đặc biệt là dược phẩm. Thông qua các vòng đàm phán mới, EU hiện đang nỗ lực tìm cách ngăn chặn nguy cơ này. Tuy nhiên, triển vọng đạt được thỏa thuận vẫn rất mong manh, trong khi mức thiệt hại kinh tế dự kiến đối với EU có thể lên đến khoảng 750 tỷ đô la, một con số khổng lồ.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Có một câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt gần mười năm: Làm sao mà một nửa nước Mỹ nhìn Donald Trump mà không thấy ông ta đáng ghê tởm về mặt đạo đức? Một người luôn nói dối, gian lận, phản bội, tàn nhẫn và tham nhũng một cách công khai như vậy mà hơn 70 triệu người vẫn chấp nhận ông ta, thậm chí còn ngưỡng mộ. Việc gì đã khiến cả một xã hội trở nên chai lì về mặt đạo đức như vậy? Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Câu chuyện này, phần lớn dựa trên tư tưởng của nhà triết gia đạo đức Alasdair MacIntyre, một người mới qua đời vào tháng Năm vừa rồi, thọ 94 tuổi. Ông là một trong những nhà trí thức lớn hiếm hoi dám đào tận gốc sự suy đồi đạo lý của thế giới Tây phương, và của nước Mỹ hiện nay.
Donald Trump không giống như các vị tổng thống tiền nhiệm. Ông từng úp mở chuyện tái tranh cử nhiệm kỳ thứ ba, khiến không ít đối thủ phải giật mình. Nhưng trước mắt, Trump đang phải đối mặt với một quy luật lịch sử đã từng làm khó các vị Tổng thống khác: lời nguyền nhiệm kỳ hai. Từ trước đến nay, có đến 21 Tổng thống Mỹ bước vào nhiệm kỳ hai, nhưng không một ai đạt được thành tựu tương đương như giai đoạn đầu tiên. Thành tích nhiệm kỳ hai thường tụt dốc – từ thiếu sức sống, mờ nhạt cho đến những giai đoạn đầy biến động hoặc thậm chí thảm khốc. Người dân không còn hài lòng, tổng thống bắt đầu mệt mỏi, và không còn hướng đi rõ ràng cho tương lai.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.