Hôm nay,  

Mong Được Lắng Nghe

12/04/201000:00:00(Xem: 9141)

Mong Được Lắng Nghe

Tôn tượng Quán Thế Âm được tạc xong tại núi Ông Trịnh, Vũng Tàu, Việt Nam.


Vĩnh Hảo


Quán Thế Âm (Avalokistevara) trong truyền thống Phật giáo Bắc truyền là một vị bồ-tát xuất hiện nơi đời bằng hình thức nữ nhân, đã từng phát lời nguyện rộng lớn: “Khi nào chúng sanh hết khổ tôi mới thành Phật.”
Đại nguyện của ngài làm chấn động tâm tư của bất cứ ai nghe đến, tác động đến lòng từ bi và ý hướng dấn thân cứu khổ của tất cả những hành giả công khai hay thầm lặng đi vào cuộc đời. Theo ý nghĩa đó, bồ-tát Quán Thế Âm đã hóa thân khắp mọi nơi chốn, mọi thời gian. Cũng theo ý nghĩa đó, ngài thị hiện trong ứng thân ngàn tay ngàn mắt (thiên thủ thiên nhãn). Lòng từ bi và hạnh nguyện của ngài, thật cao vời mà lại rất gần gũi. Người đời, dù ở độ tuổi nào, thân phận nào, cũng thờ kính ngài như một người mẹ; và trong dân gian, người ta gọi ngài là “mẹ hiền Quán Âm.”
Pháp môn của ngài là quán âm (lắng nghe âm thanh của thế gian); hạnh nguyện của ngài là lắng nghe tiếng kêu cầu của chúng sanh mà tùy duyên cứu độ. Phật-tử Việt đã quá quen thuộc với hình ảnh và hạnh nguyện của ngài nên ở đây không cần phải nhiều lời. Điều muốn kể quý vị là câu chuyện bức tượng bồ-tát Quán Thế Âm của Chùa Tam Bảo, thành phố Tulsa, tiểu bang Oklahoma, Hoa Kỳ. Xin cùng học theo hạnh của ngài, lắng nghe phật sự của Chùa Tam Bảo.
Chùa này được thành lập từ năm 1993, hiện nay do thầy Thích Đức Trí trụ trì. Tôi không quen biết thầy trước. Chỉ tình cờ nghe được câu chuyện tôn tượng Quán Thế Âm tạc bằng đá hoa cương tại Việt Nam, đã hoàn tất nhưng lại thiếu tiền để vận chuyển qua Mỹ. Nơi tạc tượng có ý thúc giục Chùa Tam Bảo lo việc vận chuyển sớm chừng nào hay chừng nấy. Đây cũng là điều dễ hiểu, vì tôn tượng Quán Thế Âm này cao 17 mét, nặng 200 tấn, nếu không chuyển đi sẽ choán chỗ của xưởng đúc và bãi đá. Chỉ nghe vậy thôi, lòng thấy không an. Tôi liền liên lạc với thầy bằng điện thoại và được thầy trình bày rõ hơn, sau đó thầy giới thiệu tôi website của Chùa Tam Bảo (www.ducquannam.com).
Đại khái, thầy đã xin được giấy phép tôn trí tượng Quán Thế Âm lộ thiên trong khuôn viên Chùa Tam Bảo, chi phí tạc tượng (ở Việt Nam) đã trả xong, chi phí xây móng để dựng tượng (tại Oklahoma) cũng đã trả xong. Nay chỉ còn thiếu chi phí chuyên chở. Chi phí quá đắt, còn nặng hơn cả chi phí đúc tượng, nằm ngoài dự liệu của Chùa Tam Bảo; vì năm ngoái (2009) thầy khảo giá thì được biết là mỗi container chuyển từ Việt Nam sang Mỹ tốn $2,500 USD, nhưng năm nay thì lại $4,900. Tôn tượng cao 17 mét được phân thành 17 containers, tính luôn tòa sen. Thầy đang nỗ lực vận động tăng ni và phật-tử các nơi hỗ trợ tài chánh để tiến hành việc chuyển vận tôn tượng; nếu việc vận động tài chánh không có kết quả tốt trong tình hình kinh tế khủng hoảng ngày nay, thầy buộc lòng phải vay tiền nhà băng để thực hiện sớm, không thể trì hoãn.


Phần nền (foundation) của tượng đài Quán Thế Âm trong khuôn viên Chùa Tam Bảo cũng đã xây xong.

Tôi không có duyên theo dõi diễn tiến công trình xây tượng Quán Thế Âm lộ thiên của Chùa Tam Bảo ngay từ đầu. Nay đến giai đoạn chót mới được tin thì tượng của ngài đang trong tình trạng mà xưởng đúc thúc hối phải đưa đi (dù suốt thời gian qua, sau khi tượng được đúc xong, thầy vẫn phải trả tiền cho bãi đá để nhờ người bảo vệ, chăm sóc); còn công ty xây dựng ở Mỹ (thực hiện đúc nền và trang trí nơi tượng đài) cũng không thể chờ đợi quá lâu. Lòng không an của tôi lúc này giống như đứa con ở phương xa, nghe tin mẹ mình ở quê bị người khác mời ra khỏi nhà, sớm chừng nào tốt chừng đó. Hai chữ “choán chỗ” dù đã thốt thành lời hay còn trong ý niệm, vẫn là điều xót xa, khó chịu cho đứa con đối với sự hiện diện của người mẹ đang tạm trú trong nhà người khác.
Do vậy, tôi viết ít dòng nơi đây, kính mong chư tôn đức tăng ni và quý bạn đạo khắp nơi, xin tiếp giúp mỗi người một tay, để pho tượng Quán Thế Âm sớm được cung nghinh và tôn trí tại sân Chùa Tam Bảo, làm biểu tượng văn hóa của Phật Việt trên xứ người.
Điều chúng ta quan tâm hiện nay là đóng góp tài chánh để vận chuyển trong một thời gian thật ngắn để hoàn tất giai đoạn cuối cùng của công trình; nhưng sự đóng góp của một biểu tượng lớn, phổ hiện lòng từ bi của mẹ hiền Quán Âm nơi xứ này, là ngàn năm.
Tất nhiên các pháp hữu vi, hình tướng đều bị chi phối bởi luật vô thường. Dù bằng kim cương hay đá hoa cương, vẫn sẽ suy tàn hoại diệt theo thời gian. Nhưng hãy tưởng tượng thời gian hiện hữu khiêm nhường của đá khoảng ngàn năm, khi tất cả chúng ta và nhiều thế hệ sau này đều thay nhau nằm xuống, thì bức tượng Quán Thế Âm bằng đá hoa cương, vẫn sừng sững tồn tại; và trong suốt thời gian ngàn năm tôn tượng hiện diện nơi đây, trước tiên là gieo duyên lành với người qua lại và sinh sống quanh vùng, ngoài ra, còn cảm hóa và an ủi, đem lại tâm bình an cho không biết bao nhiêu phận người. Biểu tượng từ bi cứu khổ của Quán Âm lộ thiên Chùa Tam Bảo sẽ là bài pháp không lời, là dấu ấn của văn hóa Phật Việt tại hải ngoại nói chung, và tại Hoa Kỳ nói riêng. Chỉ ngần ấy thôi, đã là kỳ tích của việc hoằng dương chánh pháp.
Nhất tâm cầu nguyện cho phật sự này được thành tựu tốt đẹp.
Thư viết ngắn không thể hết ý; chỉ là đôi lời giới thiệu để gieo duyên đến bạn đạo khắp nơi.
Để biết thêm chi tiết, xin liên lạc:
Đại Đức Thích Đức Trí
16933 E. 21st Street
Tulsa, OK  74134
Tel: 918-438-0714  *  Fax: 918-438-0714
email: [email protected]
Chi phiếu ủng hộ, xin ghi: CHÙA TAM BẢO
California, ngày 10 tháng 4 năm 2010
Vĩnh Hảo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.