Hôm nay,  

Để gió bay đi

27/08/201100:00:00(Xem: 5494)
Để gió bay đi
ca_nha_lam_tu_thien_-large-contentca_nha_lam_tu_thien___1_-large-contentCả nhà tình nguyện đi xây dựng tình thương.
Giao Chỉ , San Jose
(Hãy cho đi phân nửa, hạnh phúc sẽ nhân đôi.)
Sống trong đời sống:
Ngày xưa, tiền nhân dạy con cháu là sống phải tu nhân, tích đức. Cụ thể là dạy dỗ cho con người làm công việc phước thiện. Ngày nay lời gia huấn qua thi ca có phần bay bướm lãng mạn hơn.
Lời viết bằng chữ thư pháp Việt Nam treo trên vách chùa hay cô ca sĩ véo von trong radio đã hát rằng :
“Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để gió cuốn đi.”
Xem ra như vậy, nếu có của ăn của để, đem chia cho thiên hạ chẳng phải vì danh tiếng mà chỉ để gió cuốn đi.
Ngày xưa, trong cuộc chiến người anh hùng vì trách nhiệm và danh dự, xông pha lửa đạn coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Ngày nay, đời sống ổn định và sung túc tại hải ngoại, nếu mà coi của cải cũng nhẹ nhàng như lông hồng thì cuộc sống thanh thản biết bao nhiêu..
Nhưng sao mà khó khăn quá.
Nhà nghèo kiếm tiền thật khó, tiêu thì nhanh lắm. “Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống “
Nhưng một thân hữu của chúng tôi đã có lần than thở.
Làm ra tiền thì dễ, mà sao tiêu tiền khó quá.
Phải chăng tấm lòng tục lụy của chúng ta còn nặng nề như hòn gạch đè lên tờ giấy bạc nên gió chưa cuốn đi được.
Làm phúc bên Ấn Độ.
Trong câu chuyện phước thiện, hình ảnh độc đáo nhất người ta thấy được trong phim ảnh Ấn độ. Trên con đường đi vào đền thờ danh lam thắng cảnh, hai bên đường ngồi dài là đám hành khất. Ông già bà già, trẻ con, người bệnh tật, mẹ dại con thơ, mù què, cùi hủi. Trước mặt là các chậu đựng bột gạo hay bột mỳ. Du khách mua ngoài cổng một bao bột, xẻ thủng một đầu. Rồi xách theo để giải đều cho các chậu của ăn mày đặt liền nhau. Hy vọng hết bao bột là vào đến ngôi đền tráng lệ huy hoàng. Phe hành khất khi được đầy chậu lại cho vào bao để phía sau. Có thể đem về ăn hay bán lại cho cửa hàng bán bột ngay phía trước. Hình ảnh thật lạ lùng và xúc động.
Cũng từ bên Ấn Độ, báo loan tin có nhà tỷ phú hơn 65 tuổi quyết định về hưu. Gia đình vợ con không có. Vị hoàng thân của Bombay tổ chức đám rước từ nhà đến chùa.
Một đàn voi 6 con chở đầy tiền bạc và nữ trang. Trên con đường từ nhà đến chùa dài 2 dặm, thiên hạ đứng đầy hai bên. Dàn kèn đồng đi mở đường. Năm nhà sư cưỡi voi đi trước. Voi lớn nhất với ngai vàng dành cho hoàng thân đi sau cùng. Các nhà sư giải tiền giấy từ bành voi xuống đường. Hoàng thân triệu phú ném xuống các đồng tiền vàng. Hàng ngàn dân chúng tràn ngập con đường để nhặt tiền giấy bay tơi tả và tiền đồng loảng xoảng.
Báo đăng rằng hoàng thân đã cúng cho ngôi chùa 5 triệu mỹ kim và giải trên con đường phước thiện 6 triệu mỹ kim. Khi đoàn voi đến cổng chùa. Hoàng thân Bombay xuống kiệu cởi áo hoàng bào để nhà sư trụ trì khoác trên người ông một tấm áo nâu xồng và trao cho một cây chổi.
Từ đó cho đến hết cuộc đời, ông sẽ đóng vai chú tiểu quét lá sân chùa.
Với 5 triệu đồng được trao tặng, chùa xây một tu viện để dành cho các nhà sư về già.
Đó là câu chuyện làm phúc bên Ấn Độ. Đất nước có dân số đông thứ nhì thế giới sau Trung Hoa. Ấn Độ cũng đang là quốc gia có những bộ óc xuất sắc nhất về điện toán. Ở đây có sự cách biệt giàu nghèo nhất thế giới và đồng thời cũng có rất nhiều nhà triệu phú hết sức keo kiệt. Mới đây, nhà tỷ phú thứ nhì nước Mỹ đã nói rằng tỷ phú Ấn Độ cần chia xẻ nhiều hơn cho dân Ấn Độ.
Cho dù nhà giàu Ấn Độ có cho đi phân nữa tài sản cũng còn giàu có và sung sướng gấp triệu lần đồng hương.
Tấm lòng của người Mỹ.
Tại tiểu bang Washington có gia đình họ Salwen gồm vợ chồng và 2 đứa con. Một trai và một gái.
Đây là một gia đình tương đối gọi là giàu có trung bình. Suốt đời làm ăn vất vả, gia đình có đủ tiền cho con đi học và sống sung túc bằng hưu bổng.
Ngôi nhà đang ở trị giá 2 triệu mỹ kim. Họ chỉ có thể coi như triệu phú hạng nhì, nhưng còn lâu mới thành tỷ phú.
Một hôm, trong bữa ăn, cô con gái nhỏ Hannah đã chợt nói rằng hình như gia đình ta chưa đóng góp đúng mức cho xã hội. Cha mẹ cô cho biết nhà mình năm nào chả đóng góp. Rồi còn đi làm tình nguyện cho các tổ chức bất vụ lợi.
Nhưng cô gái 14 tuổi khăng khăng cho là không đủ. Hannah nói rằng nếu mình cho đi một nửa những gì hiện có thì gia đình vẫn còn đầy đủ hạnh phúc.
Sau nhiều tháng thuyết phục cha mẹ, ý kiến hết sức vớ vẩn của con bé đã thành sự thực. Gia đình cô bán ngôi nhà để tặng cho cơ quan bất vụ lợi $800,000 mỹ kim. Dọn vào ở ngôi nhà 1 triệu mỹ kim.
Không còn ngôi nhà cũ tráng lệ huy hoàng 2 triệu mỹ kim, nhưng ngôi nhà hiện nay hết sức ấm cúng và tình cảm.
Bán bớt cả xe hơi và bàn ghế. Giữa nhà kê một bàn ping pong. Cả nhà đi du lịch và làm cả các công tác xã hội tại quốc gia kém mở mang.

Công việc từ thiện của họ Salwen khởi đầu từ ý kiến của cô bé Hannah ngày nay được gọi là chiến dịch “Hãy cho đi phân nửa.”
Chủ trương chỉ cần giữ một nửa cũng còn thừa hạnh phúc (The Power of Half.)
Câu chuyện xúc động kể trên đến tai bà Melinda. Một hôm cô bé Hannah nhận được cú phôn của Melinda. Bà mời gia đình cô tham dự vào nhóm chuyên làm chuyện phúc đức tại Hoa Kỳ.
Hannah thưa rằng, bà là Melinda nào vậy" Melinda Who" Trả lời rằng Melinda Gate đây em.
Từ đó mới có câu chuyện được kể ra. Không phải cứ là tỷ phú, triệu phú mới có thể làm phước thiện. Cũng không phải là người lớn thành đạt mới bắt đầu làm phúc.
Hiện nay tổ chức làm phước thiện của Bill Gate người giàu nhất và Warren Buffet người thứ nhì nước Mỹ đã quyết định không phải chỉ cho đi phân nửa tài sản mà dự trù sẽ cho đi hơn 90% tổng số tiền bạc dành cho những số phận hẩm hiu trên thế giới.
Việc cho đi không dừng lại với tài sản của chính mình. Tổ chức của Microsoft khuyến khích tất cả mọi người đều có thể cho đi phân nửa những gì mình hiện có. Đồng thời khích lệ giới trẻ đi vào lãnh vực hoạt động bất vụ lợi.
Đánh thuế nhà giàu
Mới đây Reuter loan tin chấn động.
Một trong 3 người giàu nhất thế giới là tỉ phú 80 tuổi Warren Buffet, đã gây xôn xao giới nhà giàu khi ông cho là những người như ông và nhiều người khác giàu có nên đóng thuế nhiều hơn.
Ông Buffett nói: “Chúng tôi đã được quốc hội chiều chuộng như thế là đủ rồi, đã đến lúc chúng tôi phải nghiêm chỉnh nghĩ đến chia sẻ trách nhiệm với mọi người”.Trong cuộc phỏng vấn tháng 11 năm 2010 với ABC News, ông cũng từng nói là ‘sẽ là một điều tốt hơn nếu chúng tôi đóng thuế cao hơn’.
Ông Warren từng viết như sau: “Trong lúc giai cấp trung lưu và nhà nghèo ở Mỹ đang chiến đấu cho chúng ta ở Afghanistan, mọi người ở Mỹ phải ‘vật gấu vá vai’, giới siêu giàu lại “thoát” được nợ, chuyện này coi làm sao được”.
Thời điểm mà ông Warrren lên tiếng kêu gọi mới nhất đã khiến nhiều người chú ý. Các nhà lập pháp ở Washington đang vất vả tìm cách làm giảm gánh nặng món nợ quốc gia và mức thâm thủng ngân sách và tăng thêm thu nhập cho chính phủ bằng mọi cách đang là mối ưu tư hàng đầu.
Ông Buffet cho hay ông đóng thuế $6,938,744 đô la cho năm 2010.
“Xem ra có vẻ nhiều triệu đô la, nhưng số thuế này chỉ là 17.4% mức lợi tức của tôi, trong lúc 20 nhân viên của văn phòng tôi phải đóng từ 33% đến 41% mức thu nhập của họ”.
Giải pháp tháo gỡ bằng tấm lòng.
Hiện nay Mỹ quốc đang có vấn nạn lớn lao về binh đao và nợ nần, Những món nợ tai tiếng và xấu hổ là nợ Tàu, nợ Nhật, nợ Âu Châu, nợ Đài Loan.
Xem ra thật kỹ thì 14 ngàn tỷ nước Mỹ nợ thiên hạ vì mới bị sa lầy trong 10 năm qua. Thực tế chính phủ Mỹ nợ dân Mỹ 9 phần và nợ nước ngoài có 1 phần.
Nếu có một đạo luật tạm gọi là luật ái quốc. Các nhà tỷ phú Hoa kỳ dư sức mua lại các giấy nợ nước ngoài. Tất cả chỉ là trên giấy tờ. Như vậy từ nay tiền lời trả cho Tàu, cho Nhật thì sẽ trả cho những người như Bill Gate. Bill sẵn lòng đem tiền lời thu được tặng cho quỹ xã hội. Nợ nần như vậy vẫn quanh quẩn trong nước. Đỡ mất mặt anh hùng. Nhưng nếu Hoa Kỳ chủ trương cố tình giữ tiền của thiên hạ để duy trì hòa bình thế giới thì nợ nần lại trở thành vũ khí chính trị.
Mặt khác, thay vì đem quân đi đánh nhau khắp thế giới, Hoa Kỳ chỉ cần dùng 1 phần 10 chiến phí để tiếp tục phát bột mỳ cho thiên hạ như du khách cho hành khất tại Ấn Độ.
Thay vì súng đạn, hãy đem tấm lòng nhân đạo cứu người lầm than. Hãy để nhân loại trên địa cầu tự giải quyết các mâu thuẫn nội tại.
Vấn nạn của thế giới là đói khát, bệnh tật và ngu dốt.
Hãy đem đến thực phẩm, thuốc men, và giáo dục. Hiện nay Hoa Kỳ đã thử thách việc rao giảng truyền bá dân chủ bằng bạo lực, súng đạn và âm mưu.
Tất cả đều không thành công. Đã đến lúc dân trong nước phải theo chủ thuyết của cô bé Hannah. Hãy cho đi phân nửa, hạnh phúc sẽ nhân đôi
Như vậy các nhà giàu Hoa kỳ từ 1 triệu trở lên đều cho đi phân nửa thì vấn đề tài chánh của Hoa kỳ bỗng trở thành chuyện nhẹ nhàng.
Chỉ cần có một tấm lòng, để cho gió cuốn bay đi.
Của nặng hơn người.
Nhưng tiếc thay, người có tấm lòng thường không có của, cả thân xác gió cuốn bay đi dễ dàng. Khi có tài sản địa ốc nặng nề, giông bão cũng không hề xoay chuyển. Làm sao gió cuốn đi được.
Xin hãy đọc lại bài ca bất hủ sau đây của Việt Nam.
Ba mươi tết, tết lại ba mươi.Vợ thằng Ngô đốt vàng cho chú Khách.
Một tay cô cầm dù rách. Một tay cô xách cái chăn bông
Cô ra đứng bờ sông. Cô gọi tên người.
Ới chú Chiệc ơi là chú Chiệc
Một tay cô cầm quan tiền. Một tay cô cầm thằng bù nhìn
Cô vất xuống sông.
Quan tiền nặng thì quan tiền chìm. Bù nhìn nhẹ thì bù nhìn nổi.
Ới ai ơi, Của nặng hơn người.
Giao Chỉ , San Jose.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đạo đức của thị trường không phải kinh doanh lương thiện mà chính ở chổ đầu tư khôn ngoan và chính chắn sẽ được thị trường tưởng thưởng, bằng ngược lại liều lỉnh hay lảng phí sẽ bị đào thải. Bàn tay vô hình thường xuyên tẩy sạch các sai lầm thì thị trường mới sinh hoạt tự do và lành mạnh. Sách báo kinh tế Hoa Kỳ lại nhắc đến “moral hazard” hay là rủi ro đạo đức. Giống như cháu hư tại bà tức có can thiệp từ bên ngoài - thường là do bàn tay hữu hình của nhà nước – dung dưỡng bao che khiến thị trường trở nên ỷ lại không cải sửa thói hư tật xấu. Thị trường không tự sửa sai sẽ có ngày vấp ngã giết chết nền kinh tế.
“Các ‘đại gia’ đó đã trở về Việt Nam từ thập niên 1990 khi đất nước bắt đầu mở cửa để đổi mới. Họ đầu tư chủ yếu vào bất động sản và xây dựng quan hệ là hai thứ tài sản có lợi nhất trong thời quá độ. Với túi tiền và kinh nghiệm tham nhũng ở Liên Xô và Đông Âu cũ, họ là những người cơ hội (như ‘carpetbaggers’) đặc trưng của thời kỳ tích tụ tư bản hoang dã.
Chuyện thứ nhì vui, tràn đầy hạnh phúc. Đoàn lính đang diễn hành, sắp tới khán đài. Bổng một anh lính trẻ, tân binh của Trường Võ bị, đưa tay ra hiệu vào nhóm người đừng trên lề đường coi lễ. Một cô đầm, xiêm y tươm tất, vội tiến ra tới gần anh lính. Anh lính liền bước ra khỏi hàng, quì xuống, móc túi lấy ra chiếc nhẫn đính hôn, đeo vào ngón tay áp út của cô đầm. Họ đứng dậy, dĩ nhiên là ôm nhau hôn tuy còn luật ngăn cách vì dịch vũ hán! Cấm hôn!
Theo bản tin đăng trên trang mạng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Ngoại Trưởng Blinken đã tái cam kết sự ủng hộ của Hoa Kỳ với khối ASEAN, xây dựng mối quan hệ chiến lược dựa trên nhân quyền và các quyền tự do phổ quát, sự thịnh vượng kinh tế và dựa theo lợi ích người dân. Ông cũng cam kết là Hoa Kỳ sẽ tiếp tục giúp đỡ các quốc gia trong khu vực chống lại đại dịch Covid-19 qua các chương trình viện trợ của Mỹ.
Khi Tổng thống Mỹ Joe Biden và Tổng thống Nga Vladimir Putin tổ chức hội nghị thượng đỉnh đầu tiên tại Geneva vào tháng trước, vũ khí mạng đóng vai trò lớn hơn trong chương trình nghị sự so với loại vũ khí hạt nhân. Rõ ràng thế giới đã thay đổi kể từ Chiến tranh Lạnh, nhưng Biden đã hoàn thành điều gì, nếu có?
Hoa Kỳ đang rút quân khỏi Afghanistan, dự định sẽ đưa hết binh lính ra khỏi vùng đất này vào cuối tháng Tám, sau 20 năm can thiệp quân sự và giúp xây dựng quốc gia. Quan ngại là quân Taliban chống đối chính phủ đang chiếm đất giành dân tại nhiều nơi và đã kiểm soát được nhiều quận. Hình ảnh sụp đổ của Việt Nam Cộng hoà năm 1975 đang được nhiều giới chức và truyền thông Mỹ nhắc lại và đặt câu hỏi là chuyện gì sẽ xảy ra nếu Taliban chiếm được Thủ đô Kabul.
Như vậy, những ai trong đảng CSVN đang hô hoán rằng “thực hành tập trung dân chủ trong đảng để lan tỏa ra toàn xã hội” là hoang tưởng, mị dân. Hãy lấy bằng chứng vài việc để xem dân đã có dân chủ chưa, như: Quyền tự do Tín ngưỡng và hoạt động Tôn giáo bi kiểm soát; Tự do tư tưởng, ngôn luận và báo chí bị phủ nhận; Người dân không có quyền ra báo.
Điều quan trọng đáng lưu ý là với Rashford và Sancho, hai cầu thủ dự bị vào sân thay người của Anh đã không thành công vì "yếu thần kinh". Ác mộng của người Anh trong loạt sút luân lưu bước sang một chương mới. "Tam sư (Anh Quốc)" thất bại trận chung kết trong "vụ Lotterie (Xổ số) 11 mét và qua đó bỏ lỡ danh hiệu vô địch châu Âu! Thật là cay đắng vô cùng cho đội tuyển Anh !. Ý đọat ngôi Vô Địch Túc Cầu Châu Âu lần thứ hai kể từ năm 1968. Đội tuyển Anh trải qua một "trận chung kết chấn động" trên sân nhà của họ, điều mà đội Southgate sẽ phải chịu đựng trong một thời gian dài.!
Thách thức của Tàu ngày nay đối với thế giới, nhứt là Âu châu và Huê kỳ, không chỉ là ý thức hệ, mà còn là kinh tế và công nghệ cao. Vậy các nước Dân chủ chấp nhận lệ thuộc Tàu vì tiền hay phải liên kết ngăn chận? Ông Tổng thống Joe Biden của Huê kỳ tuyên bố sẽ tổ chức một Diễn Đàn Dân chủ vào cuối năm để chống Tàu bành trướng!
Với tuổi già ở Mỹ với thế hệ thứ ba, ông bà mong muốn cháu nội, cháu ngoại nói được, viết được tiếng Việt là là tiếng mẹ đẻ là niềm vui trong gia đình. Vì vậy nơi nào có nơi dạy tiếng Việt cho con em, phụ huynh như tìm được cái phao để tuổi thơ tìm về cội nguồn. Đối với ông bà, khi các cháu nói “thưa ông, thưa bà, chào ông, chào bà…” nghe rất thân thương và mát lòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.