Hôm nay,  

Loạn rồi!

26/04/201200:00:00(Xem: 15425)
Sáng hôm nay, 24/4, tỉnh dậy tôi vào xem tin trên mạng và đập mắt nhất, làm cho tôi tỉnh hẳn là tấm hình trên BBC Vietnamese lấy từ xuandienhannomblog: Tấm hình cho thấy bộ-đội dàn quân ở xa trong ánh sương mờ buổi sáng, chuẩn-bị cho chuyện cưỡng-chế lấy 72 héc-ta đất của dân ba xã Xuân Quang, Phụng Công và Cửu Cao thuộc huyện Văn-giang, Hưng-yên, để cho Công-ty Việt Hưng (Vihajico) chuyển thành Ecopark, một loại công-viên giải trí kiểu Disneyland.

Theo một nhân-chứng, ông Kiên, nói với BBC thì: "Sáng nay 4h30 sáng nó đưa công an đến nó giải vây trước. Nó đi dàn hàng ngang, dồn bà con vào đánh đập. Nó ném lựu đạn pháo, xong rồi nó dồn về cánh đồng [xã] Xuân Quang, rồi nó đưa gần 100 cái máy ủi xuống nó càn quét, phá phách vườn cây cối của dân."

Vẫn theo BBC, "Người dân Văn Giang tự trang bị gậy gộc trong vụ giữ đất [song] bất thành."

Hãng tin Reuters thì dẫn lời một người tên Tuyên nói: "Nếu họ muốn lấy đất, chúng tôi đề nghị các nhà đầu tư đến nói chuyện trực tiếp với chúng tôi nhưng họ không làm vậy."

Còn theo AFP, số người dân "bám trụ" để bảo vệ đất trong vụ chống cưỡng chế "lên tới 700 người."

Tin tức về sự phản-đối của dân làng và vụ cưỡng-chế chưa xuất hiện trên truyền-thông trong nước nhưng một vài bloggers đã về tận nơi để đưa tin. Video từ các trang mạng xã-hội cho thấy người dân xuất hiện với số đông, nhiều người đầu đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu-trang. Một số người mang theo gậy gộc.

Hình ảnh từ video cũng cho thấy cảnh-sát chống bạo-động với những lá chắn lớn tiến vào khu đất vào sáng 24/4.Có những lúc họ phải lùi lại khi bị dân làng ném đá, thậm chí cả chai xăng. Nhưng số đông công-an và những người mặc thường-phục cuối cùng đã áp đảo hàng trăm dân làng.

Vẫn theo ông Kiên,"Chúng tôi ném chai xăng vào họ nhưng không ăn thua gì vì họ có lá chắn.Họ dùng dùi cui đánh chúng tôi.Kể cả khi chúng tôi chạy về làng họ vẫn đuổi theo và đánh tiếp. Họ đã chiếm đất và dùng xe ủi phá hủy mùa màng.Chúng tôi đã thua.Tôi không biết sẽ làm gì tiếp."

Ông Kiên cũng nói cảnh-sát đã ném lựu đạn gây choáng vào dân làng và bắt đi 10 người.Ngoài ra, còn có tin là bà con ở một hai tỉnh, huyện lân-cận như Bắc-ninh và Dương-nội cũng tìm cách kéo sang để ủng-hộ người dân ở Văn-giang chống lại bạo-quyền đang "cướp đất" của dân.

Những liên-tưởng đến Nazi và thời Xô-viết

Chúng ta không có những hình ảnh xa xưa để biết khi Pháp sang xâm-chiếm VN và cưỡng-chiếm đất của dân ta làm nông-trại hay vườn cao-su, họ có phải điều động đến những lực-lượng công-an, bộ-đội đông đảo đến như dưới thời "CSVN dân-chủ hơn vạn triệu lần các nước dân-chủ Tây-phương" không.

Có điều người Việt chúng ta ngày nay có ít nhất ba triệu đôi mắt mở to trên khắp thế-giới và tôi ngờ là không ở đâu, trong các nước Tây-phương (hay chỉ cần văn-minh như Nhật-bản hay Đại-Hàn thôi), ta lại được chứng-kiến những việc làm thô bạo như ở Văn-giang ngày hôm nay.

Để có những hình ảnh tương-tự, ta chắc phải trở về những năm 1930-40 ở Đức Quốc-xã hay các nước bị Hitler xâm-chiếm hoặc khi quân-đội Nhật đánh chiếm Nam-kinh (1937) mới có thể có được những hình ảnh kinh-hoàng đến như thế. Và cũng như người Do-thái ở Tây-Âu ngày đó hay người Miên dưới thời Pol Pot, người dân Việt ngày hôm nay cũng bất lực không kém, họ không thể ngờ được rằng đây là những công-an, bộ-đội "đồng-bào" của họ mà giờ đây sẵn sàng đang tâm giết chết "đồng-bào" của mình để phục vụ cho những lợi-ích bẩn thỉu của tư-bản đỏ cấu-kết với tư-bản nước ngoài (trường-hợp này có lẽ là tư-bản Đại-Hàn có cổ-phần trong công-ty Vihajico).

Có lẽ vì thế mà ta còn thấy rơi rớt một chút lương-tâm trong ngay những toán quân đi làm việc cưỡng-chế. Theo Blog [Nguyễn] Xuân Diện, một số nhân viên an ninh trẻ đã khóc khi bị cụ bà Lê Hiền Đức "mắng" họ là "đem súng ống bắn vào dân" và đi "cướp đất của cha mẹ... cho bọn quan chức tham nhũng."

Sắp đến ngày tàn của chế-độ?

Những vụ như Văn-giang hay Tiên-lãng (tức vụ Đoàn Văn Vươn, tuy ở một quy-mô nhỏ hơn) chứng tỏ:

Người dân có thể bị ức-hiếp nhưng họ hết sợ rồi. Vì sao? Vì họ biết là lẽ phải ở về phía họ.Rằng không chế-độ nào có thể tồn-tại được khi nó phải dựa vào bạo-lực (triền miên, trải khắp) để "cướp" của dân.

Vấn-đề quyền tư-hữu ruộng đất là vấn-đề sống còn của ít nhất 70-80% dân-số Việt-nam, như "Tuyên bố" mới nhất của Khối 8406 (ra ngày 20/4/2012) đã khẳng-định và cũng như một tác-phẩm nổi tiếng mới đây của cựu Thẩm-phán Nguyễn Cao Quyền ở ngoài này chứng minh.

Đã đến lúc người dân, 90 triệu dân Việt-nam từ Nam chí Bắc và nhất là ở hải-ngoại, phải trưởng-thành và không còn mù quáng để cho một "chính-quyền" bất lực và phản quốc dẫn dắt đi mãi như một đàn bò vào ngõ bế-tắc, lệ-thuộc ngoại-bang (Trung-Cộng).

Đã đến lúc 90 triệu dân VN, như Luật-sư Lê Quốc Quân viết mới đây trên BBC, phải có nhân-phẩm và hưởng những quyền tự do căn-bản của con người như được Liên-hiệp-quốc và quốc-tế công-nhận, đặc-biệt khi những quyền này đã được minh-thị định nghĩa và Hà-nội bắt buộc phải tôn trọng (như trong Tuyên-ngôn Quốc-tế Nhân-quyền 1948 và hai Công-ước Quốc-tế về các Quyền Dân-sự và Chính-trị cũng như về các Quyền Kinh tế, Xã-hội và Văn-hoá mà Hà-nội đã ký kết từ tháng 9/1982).

Nói cách khác, ta không cần phải đi đâu xa để mà nhìn ra ngày tàn của chế-độ ở trong nước trong lúc này. Ta chỉ cần trích dẫn ngay những người chóp bu trong chế-độ tàn mạt đó như:

Nguyễn Minh Triết, chủ-tịch nước, mới ngày nào đã phải thổ-lộ ở Tokyo: "Bỏ Điều 4 Hiến-pháp [cho đảng CS độc-quyền lãnh-đạo đất nước] là tự-sát."

Nguyễn Phú Trọng, tổng-bí-thư đảng CSVN, tuy thường được gọi là "Trọng Lú" cũng đã phải tỉnh táo mà nói với Tổng-cục 2 (tức Tổng-cục Tình-báo của Bộ Quốc-phòng Hà-nội) mới hôm 23/4: Tình-hình trong nước và thế-giới hiện đang có những "diễn-biến khó lường" cũng như đang có các nguy-cơ "diễn-biến hoà-bình," "tấn-công mềm," "tự-chuyển-hoá" và thúc đẩy "tự-diễn-biến" của "các thế-lực thù địch." Thậm chí, ông còn nói Tổng-cục 2 cần phải quản-lý chặt chẽ cán-bộ trong chính Tổng-cục để tránh xảy ra tình-trạng "người trong đội-ngũ mình phản lại mình."

Nếu đó là những nguy-cơ mà Tổng Trọng trông ra ngay trong nội-bộ Đảng, nội-bộ Quân-đội và ngay cả nội-bộ của cái Tổng-cục "con cưng" của chế-độ thì ta đâu cần đến "thế-lực thù địch" nào. Kẻ thù ngồi ngay sau lưng ngựa đó thôi! Nó có thể đâm sau lưng "ta" một nhát bất cứ lúc nào đó, đồng-chí Trọng ạ!

Tâm Việt

Ý kiến bạn đọc
29/04/201222:41:04
Khách
Gửi tên Việt Cộng có nick Dr.jackal , kẻ tàn phá đất nước quê hương VN là bè lũ cầm quyền Cộng Sản Hà Nội , bằng chứng rằng bọn chúng trắng trợn cướp đất của dân còn hơn bọn cường hào ác bá ngày xưa . Nếu ông có khôn hồn thì tránh xa bọn hủi nầy ra , kẻo sắp tới đây dân chúng vùng dậy lật đổ bạo quyền thì ông có hối cũng không kịp nữa . Để tên Đốc Tờ mà ăn nói như những thằng du côn , thật đúng là VC nòi . Chắc là được đào luyện theo chánh sách " trăm năm trồng người " của bọn côn đồ Bắc Bộ Phủ phỏng ?
28/04/201212:49:37
Khách
Nói thật nhá , người thật sự muốn phá cái đất nước này là ông đó . Câm mồm lại và biến đi trước khi quá muộn
28/04/201214:02:58
Khách
Thế rồi cũng sẽ bùng lên một cuộc khởi nghĩa nông dân từ Hưng Yên còn ghê gớm hơn gấp vạn lần cuộc khởi nghĩa Quỳnh Lưu tại Nghệ An năm xưa . Những nông dân thời nay bị mất đất và mất luôn cả kế mưu sinh , bây giờ họ chẳng còn gì bị mất nữa cả và chắc chắn họ sẽ đứng lên khởi nghĩa bởi vì họ thấy rằng thế nào rồi cũng chết . Sau cuộc đàn áp người nông dân tại Văn Giang một cách hèn hạ , nhà cầm quyền CSVN đang lo sợ một đợt cơn thuỷ triều khủng khiếp sau những đợt sóng ngầm sẽ quét sạch toàn bộ cái chế độ phi nhân nầy chỉ trong năm nay thôi . Tấm gương của dân làng Ô Khảm tại Trung Hoa còn đó , nhà cầm quyền tại Bắc Bộ Phủ hãy coi chừng !
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đảng xã hội chủ nghĩa (Le Parti socialiste) của Pháp ngày nay, về tài sản vật chất, không còn gì có thể đem đi bán được. Trụ sở ở số 10, đường Solférino, Paris VII, được mua năm 1980 để sửa soạn bề thế cho đảng trưởng François Mitterrand lên cầm quyền. Ông François Hollande thừa kế làm đảng trưởng và qua 5 năm sau, ông đắc cử Tổng thống một nhiệm kỳ. Năm 2017, ông Benoit Hamon, đảng trưởng tiếp nối ông François Hollande, ứng cử Tổng thống, chỉ được có 6% phiếu bầu. Thất bại thảm hại. Đảng viên tan tác bốn phương trời, không còn người đóng góp.
Với thời gian thì cái tần suất “sa xuống hố” mỗi lúc một thêm đều đặn (và toàn là hố thẳm: Vinashin, Vinalines, Bauxit, Vũng Áng, Vĩnh Tân, Duyên Hải, Formosa, rồi đến những Khu Tự Trị …) cứ như thể là cả Đảng đã bị đui hết trơn rồi vậy. Sự tăm tối của giới cầm quyền ở Việt Nam hiện nay cũng khiến tôi nhớ đến ông Sáu Mù, ở xóm chài Lâm Quang Ky, với hơi nhiều nuối tiếc.
Hàng năm cứ đến ngày Lễ Độc Lập, người dân Hoa Kỳ lại tưng bừng tổ chức các buổi diễn hành, ăn Hot Dog và đi xem bắn pháo bông. Tuy nhiên các bạn có bao giờ tự hỏi, tại sao chúng ta lại ăn mừng ngày 4 tháng 7? Tại sao ngày lễ này tồn tại 244 năm cho đến nay và nó có ý nghĩa lịch sử gì? Tại sao lại có pháo hoa, tại sao lại ăn Hot Dog để mừng ngày lễ Độc Lập?.
Ngày 4 tháng 7 năm 2021 đánh dấu 245 năm (1776-2021) ngày nước Mỹ tuyên bố độc lập thoát khỏi ách đô hộ của thực dân Anh dưới triều đại của Hoàng Đế Anh George Đệ Tam. Ngày này, 4 tháng 7 năm 1776, nước Mỹ đã công bố Bản Tuyên Ngôn Độc Lập mang tính lịch sử không phải riêng cho nước Mỹ mà còn cho cả nhân loại, bởi vì Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Mỹ nói đến các quyền bất khả tương nhượng của con người: bình đẳng, mưu cầu hạnh phúc và quyết định vận mệnh của cơ chế chính quyền hay là quyền của công dân, dân chủ.
Nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày thành lập, Bắc Kinh có dịp để ôn lại truyền thống đấu tranh, đưa ra một bảng đối chiếu với hiện tại, ca ngợi các thành tựu và nhìn về tương lai. Thực ra, lại một lần nửa, Trung Quốc thể hiện những mâu thuẫn rõ rệt, vừa ca ngợi thành tích có chọn lọc, vừa lừa dối lịch sử thương đau. Giống như trước đây, trong dịp lễ kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Cộng hòa Nhân dân, Trung Quốc cũng không thể làm khác hơn.
Đảng Công sản Việt Nam và ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đã thất bại ê chề trong công tác thu hồi tài sản của kẻ tham nhũng, nhưng không ai chịu trách nhiệm vì lãnh đạo vô cảm và luật pháp lung tung. Chuyện này, đối với đất nước là đảng nợ dân, nhưng lãnh đạo lại kiếm cớ buông tay, vì hàng ngàn tỉ đồng mất vào các dự án kinh tế vô tổ chức đã sập bẫy “hy sinh đời bố để củng cố đời con”.
Các số liệu mới nhất từ DataReportal cho biết hiện có khoảng 4.3 tỉ người sử dụng mạng xã hội, chiếm khoảng hơn 55% dân số thế giới. Sự phát triển nhanh chóng của mạng xã hội cùng sự gia tăng người sử dụng là một môi trường thuận lợi và đầy tiện dụng cho cả hai bên: cho giới truyền thông lẫn các khán-thính-độc giả.
Làm người, ai chẳng có lỗi lầm. Yêu nhau lâu năm, thế nào cũng để ý người khác. Tình yêu như sơn màu. Dù sơn tốt cách mấy cũng sẽ phai lạt theo thời gian, nhất là những cuộc tình quá nhiều mưa nắng và bão lụt. Muốn giữ tình yêu, phải thường xuyên sơn lại. Muốn sáng tạo tình yêu, phải sơn lại nhiều màu. Sơn mỗi lần sẽ dày thêm, sẽ bảo vệ thịt gân trái tim những khi nó đập điệu chán chường thất vọng. Nếu vợ chồng không chịu tự sơn, sẽ có người khác sơn giùm.
FB Phạm Minh Vũ đặt những tấm ảnh chụp Hội Nghị Thượng Đỉnh G7 tại Cornwall (Anh Quốc) cạnh hình buổi họp đảng bộ xã Hợp Tiến (huyện Mỹ Đức -Hà Nội) rồi so sánh: “Một cuộc gặp của những người ảnh hưởng nhất thế giới mà nội thất tối giản nhất có thể… Còn một bên, cuộc gặp cấp xã chia ghế thôi, mà phải nói hết sức rườm rà, hoè hoẹt…”
Triết gia và kinh tế gia của Pháp, ông Frédéric Lordon (Giám đốc nghiên cứu của Trung tâm Quốc gia Nghiên cứu Khoa học pháp – CNRS) vừa cho ra mắt hôm đầu tháng 3/2021 tại Paris (xb La Fabrique) quyển sách mới của ông « Những bộ mặt của cộng sản » (Figures du communisme) Và ông tạm gọi thứ cộng sản của ông đưa ra là « Cộng sản dễ thương »!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.