Hôm nay,  

Bố Tôi – Một Kỷ Niệm

15/06/201200:00:00(Xem: 14071)
Hôm ấy là ngày thi vô trường trung học của tôi. Lúc ấy tôi mới 11 tuổi, vừa xong tiểu hoc. Tôi ghi danh thi vào trường nữ trung học Gia Long, một trong hai trường nữ trung học nổi tiếng của Sàigòn bấy giờ. Bố tôi chở tôi đằng sau chiếc vespa của người, vội vã chở tôi tới Gia Long để kịp giờ thi. Nhưng khi tới nơi thì mới biết là chúng tôi đã tới lầm trường. Tuy rằng tôi thi vào Gia Long, nhưng trung tâm thi lại là ở trường nữ trung học Trưng Vương. Thế là bố con vội vã chở nhau tới Trưng Vương. Khi tới nơi cũng vừa kịp giờ thi. Tôi nhớ khi tôi sửa soạn bước vào phòng thi, bố đã vuốt tóc tôi và nói: “Đừng sợ con ạ. Thi đậu hay rớt cũng không thành vấn đề. Nếu rớt không vào Gia Long được thì bố cho con vào học một trong những trường bố dậy, hoặc về học tiếp ở Regina Pacis… con muốn chọn trường nào bố cho con học trường đó”. Thế là tôi tỉnh bở, hiên ngang bước vào phòng thi, chẳng chút mảy may lo sợ. Tôi ngồi đó, nhìn những đứa bé gái khác trong phòng thi. Đứa nào cũng lo lắng ra mặt. Còn tôi thì tỉnh queo, vì đã có bố trấn an, có rớt cũng chẳng sao. Tôi tỉnh đến nỗi khi đề luận được đưa ra, tôi có cảm tưởng như không phải là mình đang thi, mà là đang viết chuyện, đang sáng tác. Tôi hăng say viết. Rồi đến khi thi tóan, vì trí óc không lo lắng nên tôi rất là sáng suốt, giải bài nào cũng được. Tôi vừa giải bài, vừa viết nắn nót, trình bày cho thật đẹp. Khi thi sử địa, tôi hơi bị khựng vì tôi không thuộc bài. Tuy rằng đã được học luyện thi, nhưng vì tật lười, ham chơi nên 300 bài học tôi chỉ thuộc có một số ít bài. Nhưng tôi có nhớ mang máng những sự kiện lich sử và địa lý đã được học trong lớp, nên tuy tôi không trả lời những câu hỏi trong bài thi được một cách chính xác, nhưng dựa theo kiến thức hạn hẹp của mình, tôi cũng đã “tán hưu, tán vượn”, trả lời tất cả những câu hỏi. Tôi viết thật nhiều, kể lể dài dòng, “thêm mắm thêm muối”, hy vọng rằng người chấm thi không cho 10 điểm thì cũng thấy tôi viết nhiều mà cho tôi 5 điểm cũng không đến nỗi. Có lẽ vì nhờ đã lén mẹ đọc bao nhiêu chuyện từ chuyện trinh thám Z28 tới tuổi hoa xanh tới hoa tím yêu đương lãng mạn nên tôi đã có đầu óc tưởng tượng phong phú, và đã tận dụng mang ra xài. Sau khi thi xong, tôi ung dung ra về. Bố tôi đón tôi ở cổng trường. Bố cũng chẳng hỏi tôi là tôi làm bài như thế nào, chỉ mỉm cười vuốt tóc tôi, rồi cho tôi đi ăn kem trước khi về nhà. Và tôi, tôi cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, chỉ nghĩ rằng nếu mình có rớt cũng chẳng sao, vì đã được bố trấn an như thế.

Mùa hè tiếp tục trôi.Tôi đi bơi, đánh banh đũa với chúng bạn hàng xóm. Rồi tháng 8 tới, các trường học bố tôi dậy đã bắt đầu năm học mới.Kết quả cuộc thi vẫn chưa được công bố.Bố tôi đã ghi danh cho tôi học một trong những trường bố tôi dậy là trường Lê Bảo Tịnh, vì các anh của tôi đều học ở đó.Lúc đó tôi không muốn trở lại Regina Pacis vì chưong trình trung học sẽ được chuyển tiếp qua chương trình Việt, và cũng vì xa nhà.Lần đầu tiên tôi được học trường Việt Nam.Tôi học mê man, hăng say, môn nào cũng được điểm cao.Tôi không còn phải lo đọc và phân tích những văn phẩm Notre Dame de Paris, Les Miserables của văn hào Pháp nổi tiếng Victor Hugo, mà bố tôi đã bao nhiêu lần nói với tôi rằng quá khó cho trình độ tiểu học, dù rằng cho chương trình Pháp. 

Tôi nhớ rõ ngày tôi được biết kết quả cuộc thi. Hôm đó anh em chúng tôi đang đi bơi ở hồ tắm trong bộ Tổng Tham Mưu.Bố tôi bước vào, với gọi tôi tới.Tôi bơi tới, đứng dưới nước, bố tôi trên bờ.Bố ngồi xuống nói với tôi: “Con đậu rồi…” Tôi hỏi:“Đậu gì, bố?”Hỏi xong tôi mới sực nhớ tới cuộc thi trung học.Tôi hỏi lại: “Đậu vô Gia Long hả bố?”. Bố tôi trả lời: “Ừ, con đậu cao lắm.Nhất là về luận văn.Bài luận con viết chắc khá lắm…”.Tôi nhớ lúc đó tôi chẳng mừng chẳng vui, chỉ nghĩ rằng rồi sao đây, bây giờ tôi phải học trường nào? Và tôi cũng biết tại sao tôi đậu cao, là nhờ câu nói trấn an của bố tôi.Còn bố tôi thì cũng rất tỉnh, không có vẻ mừng hoặc vui thái quá, mà chỉ có một vẻ hài lòng nhẹ nhàng pha lẫn chút hãnh diện.

Sau một tháng học tại Lê Bảo Tịnh, tôi được xếp hạng nhất trong lớp. Tôi có nhiều bạn và được các thầy cô cưng chiều. Vì vậy, tôi không muốn rời ngôi trường này. Lấy cớ là Gia Long học buổi chiều, tôi đã xin bố cho tôi đi học cả 2 trường: tiếp tục đi học ở Lê Bảo Tịnh buổi sáng, và Gia Long buổi chiều. Tôi nghĩ chắc chắn là sẽ được, vì thông thường thì bố mẹ nào thấy con hiếu học cũng đều cho con học, càng nhiều càng tốt. Thế nhưng bố tôi lại không. Bố tôi suy nghĩ đắn đo, sau cùng bố tôi nói rằng bố không muốn cho tôi đi học 2 buổi như vậy, vì tôi sẽ vất vả và sẽ mệt. Bố khuyên tôi chọn một trong hai trường. Bố cũng nói rằng tôi nên vào Gia Long, vì đó đã là nguyện ước của tôi ngay từ ban đầu.Tôi đã từ giã mái trường bố dậy, các bạn và các thầy cô, để bắt đầu năm học mới tại ngôi trường Gia Long cổ kính.

Ngày đầu tiên vào Gia Long, tôi xúng xính trong chiếc áo dài trắng mẹ mới đặt may.Tôi vén vạt áo dài ngồi lên yên xe vespa của bố, để bố chở tới trường.Đó là lần đầu tiên tôi được mặc áo dài để đi học.Tôi có cảm tưởng như mình đã là một thiếu nữ, không còn là cô bé mặc đầm nhỏng nhẻo bố mỗi khi bố chở đi học.Lúc tới nơi, bố dẫn tôi tới tận trong sân trường, và chờ tới khi tôi vào lớp bố mới trở ra đi về. Tôi ngồi trong lớp, nhìn theo dáng bố bước đi, mà lòng rộn lên một nỗi thương.Bố tôi đó.Bề ngoài là một Giáo Sư nghiêm nghị ít nói, nhưng bên trong lại là một người cha đầy tình cảm.Tôi đã có thật nhiều những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu trong ngôi trường Gia Long cổ kính này, nhưng có một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên được.Đó là lần bố chở tới trường để thi, và câu nói trấn an của bố, câu nói đã củng cố tinh thần tôi và cho tôi một sự tự tin để vững an làm bài thi.

Tôi tiếp tục lớn lên trong tình thương của bố, của mẹ, của gia đình, trong sự che chở của Thiên Chúa.Và tôi đã bao nhiêu lần xin Chúa nhận lấy bố tôi như một món quà quý nhất của tôi để Ngài che chở và yêu thương.Ngài đã nhận lời nên bố vẫn còn ở với chúng tôi cho đến bây giờ.

Bây giờ bố tôi đã già, đã hơn 80 tuổi.Tuy rằng sức khỏe đã sa sút nhiều, nhưng bố vẫn còn rất minh mẫn.Hằng ngày bố tôi vẫn viết báo, viết sách, chơi đàn piano, nói chuyện với mẹ tôi, với con cháu.Lâu lâu chúng tôi tụ họp cùng bố mẹ và gia đình đi ăn ở ngoài.Tôi hy vọng rằng bố tôi sẽ tiếp tục ở với chúng tôi thêm nhiều năm nữa, để chúng tôi tiếp tục là những người con may mắn vẫn còn có cha, có thêm thật nhiều những kỷ niệm đẹp với bố.Tôi hy vọng rằng bố tôi biết rằng chúng tôi thương bố biết là chừng nào.

Bố ơi, bố có biết rằng chúng con thương bố không? Thương thật nhiều, bố ạ.

Tặng bố, nhân ngày Fathers day - June 19, 2012
Ly Băng
Houston, Texas

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.