Hôm nay,  

Chuyện Cơm Có Thịt, Cơm Có Dòi

22/11/201200:00:00(Xem: 11499)
Do một bức thư thỉnh nguyện gởi lên bộ trưởng Bộ Xã Hội của “nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” để xin cứu xét đơn cho mau được thành lập một quỹ cứu trợ gọi là “Cơm Có Thịt”, với sự tham gia đóng góp của người Việt ở bốn phương, mà người ta mới biết hiện nay tại quê nhà bữa cơm của trẻ em tại trường học ở những vùng xa thành phố chỉ là cơm chan với canh rau nhợt nhạt, không có chút cá thịt gì cả.

Theo nội dung của thư thỉnh nguyện này thì đơn đã được nộp đúng thủ tục nhưng đã hơn năm tháng rồi mà vẫn chưa được cứu xét vì lý do “cấp trên quá bận nhiều công tác”. Trước tình trạng này, người ta cảm thấy khó hiểu vì đây là một nước tự xưng là xã hội chủ nghĩa nhưng việc chăm sóc dinh dưỡng cho trẻ em lại không được chú trọng từ căn bản, dầu rằng nhà nước vẫn thường công bố trên sách báo những thành tích vẽ vang về phương diện này.

Nhưng người ta cũng nhận thấy, qua báo chí và truyền hình, một hình ảnh thật trái ngược là các vị lãnh đạo nhà nước như thủ tướng, phó thủ tướng, bộ trưởng…, thì bên cạnh việc chưng diện bảnh bao đúng điệu, mặt mủi lúc nào cũng hồng hào mập béo, chứng tỏ có được một sự dinh dưởng quá đầy đủ. Các bà thì lại còn thường ngày phấn son loè loẹt, phưng phức thơm ngát mùi nước hoa, chứng tỏ một sự tiêu xài xa xỉ trong lúc người dân đang cùng cực..

Một mặt khác, tin tức trong nước cũng còn cho biết là bửa cơm của công nhân ở các công xưởng, dù là có vốn đầu tư ngoại quốc đi nữa, vẫn thường có dòi trong các món ăn. Lý do chắc chắn là do sử dụng nguyên liệu, nhất là thịt cá, đã quá hư thối. Nghe nói, trước đây, bửa cơm của công nhăn các nhà máy cũng vì quá đạm bạc, thiếu cá thịt, nên bị công nhân phản đối đòi cải thiện.

Cũng trước đây không lâu, trong những chương trình truyền hình xrm được ở nước ngoài, người ta được nhìn thấy hình ảnh đời sống ăn ờ hằng ngày vô cùng cơ cực của công nhân các nhà máy ở các khu công nghệ bên cạnh thủ đô Hà Nội. Chổ ở thì vô cùng chật chội và tồi tệ, ăn uống thì vô cùng đạm bạc. Người ta cũng nhìn được cảnh trẻ em phải bươi rác để kiếm thức ăn ở một làng miền nam Việt Nam.

Ngày nay thì bửa cơm công nhân đã được cải thiện với thêm cá thịt. Nhưng là cải thiện với nguyên liệu thịt cá hư thối cho nên có dòi trong các món ăn. Dĩ nhiên công đoàn, cơ quan chính thức để điều khiển các tập thể công nhân, phải biét những chuyện tồi tệ này nhưng chắc là vì có chỉ thị từ cấp trên nên phải cho ém nhẹm những chuyện này vì cần lấy lòng các chủ đầu tư.

Chính vì vậy mà người ta nhận thấy, cùng với gà lậu, hàng tấn tấn thịt và mỡ hư thối được nhập vào Việt Nam, phần lớn là từ Trung Quốc. Chắc chắn là những nguyên liệu hư thối này đã và sẽ được sử dụng để làm những món ăn cho người dân nghèo khó trong nước, đặc biệt là cho công nhân trong các nhà máy trên toàn quốc, mà các món ăn được thấy có dòi như vậy.

Trước hai tình trạng trên, một bên là cơm không có cá thịt cho trẻ em ở trường học, một bên là cơm có dòi cho công nhân, đều là biểu tượng của xã hội Việt Nam hiện nay. Người ta còn nhớ, vào sau năm 1975, những khẩu hiệu của nhà nước đề cao rằng trong vòng 5-10 năm nữa, mọi người dân trong nước sẽ có đời sống sung sướng, no ấm vời đầy đủ với cơm cá thịt, bơ sữa…

Nay đã sau gần 40 năm rồi mà người ta thấy chỉ có thành phần lãnh đạo của đảng là được như vậy mà thôi. Còn người dân bình thường thì có phần cơ cực hơn trước đó nhiều. Không hiểu những lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay có nhớ đến những khẩu hiệu mà họ đề cao trước đó hay không và có nhận biết được sự mâu thuẩn đang diễn ra trước mắt hay không. Hay đó chỉ là chiêu bài để phĩnh gạt người dân.


Hiện nay, để có được sự đầu tư của nước ngoài, nhà nước Việt nam đang dùng yếu tố “lao động rẽ” như căn bản để quyến rũ các doanh nghiệp sản xuất nước ngoài đầu tư vào để giới lao động có công ăn việc làm và nhà nước cộng sản mới đứng vững. Do đó, ngoài việc “cướp đất để làm nhà máy” và “bóc lột sức lao động”, nói theo thành ngữ của chế độ cộng sản, bửa cơm công nhân có dòi là hậu quả tất nhiên của sự triệt để khai thác yếu tố “lao động rẽ” của công nhân Việt Nam hiện nay.

Trước vấn đề này, nhóm lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ viện cớ là người dân cần phải hy sinh trong giai đoạn này vì nhà nước cần phải huy động các nguồn tài nguyên, kể cả đất đai và đồng tiền, để triễn khai những dự án phát triễn cho đất nước.

Nhưng qua những hậu quả tệ hại vô cùng khủng khiếp như muôn nghìn tỷ đồng đã bị hoang phì một cách vô tư phi lý vì có sự bảo kê thúc đẩy cho việc làm ăn bê bối và tham nhũng ở các tập đoàn kinh tề như Vinashin, Vinalines…, các doanh nghiệp nhà nước, các ngân hàng lớn.

Vì vậy, viễn ảnh của một đời sống sung túc cho người dân trở nên thật quá xa vời, nếu không muốn nói là vô vọng trong vì hoàn cảnh nợ nần mà đất nước và con cháu của moi người dân phải gánh trả đang chồng chất cao ngất như hiện nay.

Gần đây nữa, việc xây dựng đập Sông Tranh 2 ở Quảng Nam cũng cho them một hậu quả như vậy nữa. Do việc “thông đồng ăn chia” với nhau mà việc khảo xét cơ bản, thiết kế cũng như thi công cho cả đến việc nghiệm thu đánh giá công trình với vốn đầu tư trên năm nghín tỷ đồng đều đã được thực hiện một cách không kỹ càng chính chắn, nếu không muốn nói là vô cùng cẩu thả.

Hậu quả tất nhiên là công trình đã không những làm phung phí trên năm nghìn tỷ đồng từ tiền của người dân một cách vô ích mà còn đang có thể làm nguy hại đến gần 40.000 sinh mạng người dân đang sinh sống ở hạ lưu trong trường hợp đập này bị vỡ ra.

Tuy nhiên, dù có những sự việc bê bối tày trời xãy ra rành rành trước mắt như vậy, nhưng người ta vẫn thấy “đương sự chính của vấn đề”, đúng ra là phải nhận chịu trách nhiệm mà từ chức, thì lại vẫn thấy nhỡn nhơ bình thản vì không bị một chế tài gì cả.

Cùng lắm thì ra trước cái quốc hội của đảng nói mấy lời xin lỗi là quốc hội phải chấp thuận cho “huề cả làng”. Cái quốc hội này, vì vậy, thay vì truy xét chế tài đối với những việc làm bê bối như vậy, thì lại đang phải cho bàn luận để sửa đổi cái hiến pháp nhưng cũng chỉ nhằm gia tăng sự độc tôn quyền cai trị đất nước cho đảng Cộng Sản.

Từ những sự việc trên, người ta nhận thấy nếu chỉ lấy một phần nhỏ của những số tiền mà những kẽ vô tài cán nhưng được đảng bảo kê thúc đẩy cho hoang phí khủng khiếp đến hiện nay sử dụng vào việc gia tăng dinh dưởng cho trẻ em, vốn là mầm non của đất nước, thì hiệu quả của sự đầu tư này cho sự phát triễn đất nước sau này là có ý nghĩa chắc chắn.

Còn nếu, đảng và nhà nước Cộng Sản không muốn làm việc này thì hãy chấp thuận mau lẹ, không phải chần chừ, để cho cái quỹ cứu trợ “Cơm Có Thịt” với sự tham gia đóng góp của người Việt ở bốn phương được mau thành lập và hoạt động để qia tăng dinh dưởng cho trẻ em trong nước hiện trông thấy rất ốm yếu, chứ không được mập mạnh như những lãnh đạo của đảng và nhà nước.

Nhưng nếu quỹ cứu trợ này được chấp thuận thành lập nhưng với điều kiện có sự tham gia chỉ đạo của đảng vào thành phần nhân sự hoạt động thì cũng có cái nguy cơ là các món ăn cho bửa cơm trẻ em ở trường học sẽ có dòi như trường hợp bửa cơm công nhân.

Vấn đề là các lãnh đạo đảng và nhà nước Việt Nam hiện nay có còn cái lương tâm của con người hay không.

Võ Ngọc Phước

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chiều nay, sau thời tọa thiền, hành giả thiền hành bên bờ suối, nghe suối xứ người bình yên róc rách tuôn, chợt quặn lòng nhớ tới những dòng sông, dòng suối nơi quê nhà từng bị nhiễm độc! Cũng khoảng thời điểm này, hai năm trước, suốt dọc trên 200 cây số bãi biển miền Trung, bỗng nhiên cá biển đủ loại, chết hàng loạt, xác trôi giạt vào bờ, trắng xóa! Rồi chim trời cũng rũ cánh, lao xuống, nằm chết bên cá, do chim đói lòng, đã ăn xác cá nhiễm độc! Rồi ngư dân sống ven biển, buổi sáng dong thuyền ra khơi, buổi chiều buồn bã quay về, không kiếm được chi để đổi lấy gạo, muối, nuôi gia đình!
Như bao nhiêu triệu người Việt Nam tị nạn khác, tôi là kẻ vượt biên và còn sống sót nhờ vào may mắn; bởi thế, mọi chuyện (xa gần) có liên quan đến ranh giới của đất nước này đều nhớ như in: “Nguyên Hồng là người phàm tục. Anh thích nhắm ngon, thích rượu ngon, nhưng thích nhất là khi có những thứ đó mà quanh anh là bè bạn. Nhưng trong bữa ăn khoái khẩu hôm ấy anh chỉ lẳng lặng uống. Sau mỗi miếng nhắm anh chống đũa, tư lự. Có vẻ anh buồn. – Bên Tàu loạn to. Nhiều người chạy sang ta, chạy loạn hay là chạy chính phủ không biết, trông tội lắm. – anh nói, giọng rầu rầu.
Lời người dịch: Tác giả cảnh báo các nhận định về địa chính trị của Trung Quốc trong các lĩnh vực giáo dục, nhân quyền, du lịch, an ninh cho Hồng Kông và hoạt động của doanh nghiệp Hoa Vi đối với Anh quốc, Hoa Kỳ, Úc và Nhật Bản là sai lầm, nhưng không đề cập hai nguy cơ khác có liên quan đến Việt Nam, đó là tranh chấp Biển Đông và vùng hạ lưu sông Mekong. Viễn cảnh Trung Quốc sẽ tiếp tục trỗi dậy và thách thức nguyên trạng khu vực trong thời điểm đại dịch Covid-19 là khó lường đoán. Nhưng nếu không lo đối phó với các diễn biến mới này, Việt Nam sẽ phải gánh chịu hiểm hoạ nghiêm trọng.
Thế rồi ngày quốc khánh cũng trôi qua, có điều năm nay lặng lẽ và buồn quá, suốt mấy trăm năm lập quốc, chưa bao giờ lễ quốc khánh lặng lẽ và vắng vẻ như thế. Cơn dịch Coronavirus và phong trào BLM đã làm cho ngày vui lập quốc lâm vào khủng hoảng, chia rẽ và đầy bạo loạn.
Là một học sinh từng say mê môn sử, tôi không thể tưởng tượng được, có một ngày môn học đó bị khai tử!
Đảng Cộng Sản Việt Nam vừa cướp đất của người dân, vừa dâng đất cho Tàu Cộng. Việc cướp đất của người dân xảy ra một thời gian rất dài trên toàn lãnh thổ Việt Nam, tạo ra một khối dân oan khổng lồ đầy căm hận. Đã có nhiều trường hợp người dân bị giết trong hành vi cướp đất. Về việc bán đất cho Tàu Cộng, hiện nay có 149 doanh nghiệp Trung Quốc sở hữu đất trọng yếu về chiến lược quốc gia, ở biên giới Việt Trung và vùng ven biển thuộc 22 tỉnh và thành phố.
Người viết vốn dị ứng với xã hội chủ nghĩa và cảnh nhà nước lạm dụng quyền lực cho nên nghe đòi mở rộng vai trò của chính quyền để phục vụ xã hội là dán nhãn Mác-Xít theo cách nhìn nhà nước chẳng những không giải quyết mà còn tạo thêm vấn nạn (Government is not the solution to our problem, government is the problem – như Tổng Thống Ronald Reagan phát biểu). Tuy nhiên nghĩ lại thì oan uổng cho thành phần cấp tiến (progressive) khi một số đông trong đó vừa chống tư bản bất công lại chống độc tài cộng sản. Cho nên thiết tưởng cần phân biệt giữa hai mô hình Dân Chủ Xã Hội và Xã Hội Chủ Nghĩa, cọng thêm một khuông mẫu mới là Xã Hội Chủ Nghĩa theo màu sắc Trung Quốc.
Lạ nhỉ! Sao một công dân của một quốc gia Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc mà lại làm đơn xin “vào lại trại cải tạo”, hả Giời? Mà hạnh phúc ở Việt Nam đâu có quá xa vời hay quá tầm tay với của bất cứ ai. Nó tràn lan khắp hang cùng ngõ hẹp và tràn ngập khắp mọi nhà mà. Nơi đất nước này, đã có lúc, hễ ra ngõ là gặp anh hùng. Còn bây giờ, cứ mở mắt ra là thấy ngay hạnh phúc:
Lễ 14-7 hay Quốc khánh hằng năm cử hành trọng thể vì nó tượng trưng sự thống nhứt dân tộc, lịch sử và những giá trị lớn của đất nước. Lễ được cử hành theo truyền thống bằng một cuộc diễn binh lớn trên đại lộ Champs-Élysée, trước Tổng thống, trước nhiều quan khách và đông đảo dân chúng đầy hào hứng. Vì ảnh hưởng đại dịch vũ hán, lễ 14-7 năm nay thay đổi, nhẹ về hình thức, tập trung vào ý nghĩa vinh danh đội ngũ y tế, dân sự và quân sự, đã tận tình vì thiên chức, quên mình trước nguy hiểm chết người, lao mình vào việc chữa bịnh dịch Covid-19 cực kỳ nguy hiểm để cúu mạng người..
Theo kết quả do hãng Gallup khảo sát được công bố vào tháng 8/2018, có tới 51% số người trẻ ở Mỹ và 57% số người theo đảng Dân Chủ thích chủ nghĩa xã hội. Bài viết trước “Vì sao giới trẻ Mỹ nay thích Chủ nghĩa Xã hội?” (Vì sao giới trẻ Mỹ nay thích Chủ nghĩa Xã hội? - BBC News Tiếng Việt) đã giải thích hiện tượng nói trên. Đồng tiền còn có 2 mặt, nói chi một xã hội tự do và đa nguyên nhất thế giới như nước Mỹ, hôm nay xin tiếp tục giải thích về thành phần bảo thủ tại Mỹ.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.