Hôm nay,  

Ma Ám

18/01/201300:00:00(Xem: 7425)
Hồi còn trẻ, coi những phim ma ám như Franskeintein, Dracula, hay Exorcist, chúng tôi vẫn nghĩ rằng đó là chuyện tưởng tượng, không thể có thật trên thế giới này. Nhưng khi đọc chuyện về chế độ Đức Quốc Xã và về chế độ Cộng Sản Liên Xô và Trung Cộng từng giết người hàng loạt, không những chỉ giết vài chục mạng mà giết một lúc vài chục ngàn người, đến vài chục triệu người, chúng tôi tin rằng có ma ám thật.

Vì chỉ có bị ma ám, mới cười ha hả trên hàng núi thân xác đồng loại bị bắn, bị treo cổ, bị vất vào phòng hơi ngạt, mặc cho máu chẩy chan hòa trên đất, mặc cho những tiếng kêu đứt ruột, những lời cầu khẩn, những ánh mắt van xin, những cái đầu cúi lạy của trẻ em, thiếu nữ, thanh niên, ông nội, bà ngoại…Chỉ có bọn ma ám mới nhẫn tâm mà xiết cò súng hoặc tìm những cách mà banh thân thể đồng loại ra để nhìn máu, xương, tim gan, lòng ruột rơi vãi trên đất thấm máu.

Ngày hôm nay, niềm tin của chúng tôi về sự ma ám càng củng cố hơn nữa, khi thấy rằng, ở Việt Nam, nhóm lãnh đạo Cộng Sản đang thản nhiên ngụp lặn trong khoái lạc của gái, rượu, và tiền bạc mà cười ha hả trên những tiếng kêu ngất trời của dân oan khi bị nhóm ma ám đến cưỡng chế, lấy mất nhà đất, ruộng vườn, mồ mả cha ông, để xây biệt thự, khu phố cho bọn lãnh đạo.

Bọn họ có tai để nghe chứ, nhưng tai của họ đã bị ma bịt, nên không nghe thấy những tiếng phản đối của cả thế giới, từ Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, Human Rights Watch, Phóng Viên Không Biên Giới đến các chính khách Mỹ, Pháp, Anh, Úc…

Bọn họ có mắt nhìn chứ, nhưng mắt họ cũng bị ma lòa, nên không thấy các bài báo, các báo cáo của khắp nơi viết về những thảm trạng bất công, vi phạm Nhân Quyền trầm trọng đang xẩy ra tại Việt Nam.

Vì óc bị ma úm, nên họ không còn nhận ra chính câu châm ngôn của họ viết trên tất cả mọi giấy tờ giao dịch: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc". Độc Lập ở đâu khi Tầu Cộng đang đóng vai ông bà, ông vải họ? Tự Do ở đâu khi ai cũng có thể bị tù, bị giết khi lấy khẩu cung ở trạm công an? Hạnh Phúc ở đâu khi toàn thể dân chúng sống trong lo sợ bị cưỡng chế, bị tù? Lương tâm của bọn họ đã bị ma lấy mất, nên mới không thấy xấu hổ, khi đang tay chụp các bản án nặng nề lên các người dân Việt chỉ biết nói lên lời công chính, nhất là những người chỉ biết yêu nước, yêu Tổ Quốc thiết tha, muốn dóng lên tiếng chuông cảnh tỉnh trước bọn xâm lăng do chính bọn ma ám kia rước về.

Những chữ "xấu hổ, mắc cở" đã bị ma lấy mất trong đầu họ, nên họ mới tỉnh bơ mà chụp mũ cho những người thanh niên, thiếu nữ anh dũng chỉ nói lên câu: "Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam" là "tuyên truyền chống chế độ"! Thế nào là "tuyên truyền chống chế độ"? Nếu chống Trung Cộng xâm lăng là chống chế độ, thì hóa ra chế độ này là của Trung Cộng sao? Khi họ đẻ ra, họ vẫn mang tên Việt Nam mà?

Như thế, thì rõ ràng là 151 người thuộc Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng và 15 người thuộc Bộ Chính Trị đang bị ma ám rồi. Như thế, để trị tà, đuổi ma ra khỏi đất nước, cần đến sự đoàn kết tôn giáo để tạo thành một mặt trận "Sự Thật, Công Chính" chống lại mặt trận "Tà ma, quỷ quái". Tuy không có vũ khí, nhưng lẽ nào 80 triệu người lại chịu thua 151 + 11 tên ma ám kia?

Giả sử chỉ cần một lần, một lần thôi, các Giám Mục Công Giáo, các Hòa Thượng, Thượng Tọa Phật Giáo, các Mục Sư Tin Lành, các tu sĩ Hòa Hảo, Cao Đài cùng ký chung một tuyên ngôn lên án "tà ma, quỷ quái", rồi kêu gọi một cuộc xuống đường gồm mọi tôn giáo đó, trên toàn quốc.

Một ngày thôi! Nhất định Ma phải thua Người, phải trở về diêm đình, nơi họ xuất phát.

Nhất định Công Lý phải được khôi phục. Nhất định Việt Nam sẽ có Nhân Quyền, Tự Do và Độc Lập thật sự.

Nhất định Chân Lý phải Thắng Tà Ma, quỷ quái.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm nay công sở và trường học cùng một số hãng xưởng đã được nghỉ lễ ngày Martin Luther King Jr. Day để đón mừng sinh nhật và tưởng niệm ông. MLK sinh ngày 15 tháng Một năm 1929 nhưng ngày MLK Day được chọn là ngày thứ Hai thứ ba trong tháng Một hàng năm, tức hôm nay. Ngoại trừ sinh nhật tổng thống George Washington và Abraham Lincoln được kết hợp và đón chào như một ngày lễ liên bang qua Ngày Tổng Thống - President Day, ông là công dân Hoa Kỳ duy nhất có ngày sinh đã được Quốc Hội chuẩn thuận và tổng thống Ronald Reagan thông qua vào năm 1983, trở thành ngày lễ liên bang chính thức, nhằm tưởng niệm và vinh danh một nhân vật lịch sử vĩ đại của nước Mỹ. Người mà cái tên hầu như hiện diện khắp nước Mỹ qua những bảng tên đường, các trung tâm, tổ chức, phong trào xã hội dân sự.
Bạn tôi, tất cả, phần lớn đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù, mà còn chia chung rất nhiều … cố tật! Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâu đó) nơi đất lạ xứ người.
Đọc các bản tin về ngày lễ nhậm chức của Tổng Thống tân cử Joe Biden cùng Phó TT Kamala Harris với chủ đề Nước Mỹ Đoàn Kết (America United), bên cạnh những thông tin áp đảo về vấn đề an ninh, có thể nhiều người còn thấy con số 191,500 lá cờ đủ kích cỡ tượng trưng cho người dân không thể đến tham dự cùng 56 bệ đèn được cắm và dựng quanh khu vực tổ chức.
Kết quả bầu cử tại Georgia cho thấy quyền lực chính trị ở Mỹ thay đổi chỉ vỏn vẹn 10 ngàn lá phiếu nhất là đến từ dân thiểu số. Cho nên đảng Dân Chủ dưới thời Biden sẽ gấp rút đẩy mạnh các chính sách nhập cư và an sinh xã hội nhằm biến đỏ thành xanh ở các tiểu bang như Arizona, Georgia hay ngay cả Florida và Texas vốn là những thành trì của đảng Cộng Hòa cho đến nay.
Bao lâu nữa thì hệ thống môi sinh nơi quê hương tôi sẽ bị hủy hoại, đến độ không sinh vật nào có thể sống được ở nơi này? Khi cái vòng sống liên tục vô thủy vô chung đó có một mắt xích bị hỏng, khi môi trường sinh thái ở một nơi nào đó bị mất quân bằng, có bao nhiêu sinh vật sẽ bị ảnh hưởng – và bị ảnh hưởng tận cùng rốt ráo ra sao?
Tôi đã phỏng vấn các nhà tư tưởng hàng đầu về 101 đề tài riêng biệt – từ tiền bạc tới nợ nần, các hệ thống cung cấp tới mậu dịch, việc làm tới máy robots, báo chí tới chính trị, nước tới thực phẩm, biến đổi khí hậu tới nhân quyền, thương mại điện tử tới an ninh mạng, tuyệt vọng tới tinh thần lành mạnh, giới tính tới kỳ thị chủng tộc, nghệ thuật tới văn học, và ngay cả hy vọng và hạnh phúc.Những người tôi phỏng vấn gồm chủ tịch của Viện Khoa Học Quốc Gia Hoa Kỳ, cựu giám đốc CIA, cựu tư lệnh đồng minh tối cao NATO, cựu thủ tướng Ý và nhà thiên văn học hoàng gia Anh. Tôi đã “Zoom” – chữ này đã trở nên một động từ chỉ sau một đêm – với Kishore Mahbubani tại Singapore, Yolanda Kakabadse tại Quito, Judith Butler tại Berkeley, California, Alice Ruhweza tại Nairobi và Jeremy Corbyn tại London. Đối với tập mới nhất của chúng tôi, cựu Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon từ Hán Thành. Đối với tôi, đó thật sự là lý do của điều tôi học được. Trong số những thứ khác, nó giúp tôi hiểu tại sao
Nước Mỹ đang phải đối diện với những thử thách nghiêm trọng, kể từ khi người biểu tình ủng hộ Tổng thống Donald Trump tràn vào chiếm toà nhà quốc hội ở Thủ đô Washington chiều ngày 6/1 vừa qua. Trong bốn tiếng đồng hồ bị chiếm đóng, các dân cử có lúc đã phải nằm xuống ghế, chui xuống bàn để tránh bị thương do bạo loạn, trước khi được sơ tán đến một nơi an toàn. Vụ bạo loạn hôm 6/1 làm cho 5 người chết trong đó có một cảnh sát, mấy chục người bị thương gồm hơn chục nhân viên an ninh tại quốc hội. Lịch sử đã lập lại, sau hơn hai trăm năm. Năm 1814 quân lính Anh tấn công và đốt phá nhiều nơi kể cả toà nhà quốc hội đang được xây dựng. Đó là lúc có cuộc chiến tranh mang tên “1812 War”.
Mọi người ai cũng hi vọng qua năm mới 2021 Huê kỳ thoát ra khỏi một năm đen tối : có hơn 300 000 người chết vì corona vũ hán, kinh tế khủng hoảng do đại dịch nghiêm trọng không thua hồi năm 1929 tác hại, dân da đen bị kích động vấn đề chủng tộc, cận ngày bầu cử, nổi loạn ở nhiều Tiểu bang, biến Huê kỳ trở thành một nước khủng hoảng và chia rẽ.
Hãy hỏi những người đã mang Cờ Vàng-3 sọc đỏ đi tham gia biểu tình bạo động có biết nhiều người Mỹ và báo chí Mỹ đã cáo buộc những người tấn công vào điện Capitol là “quân khủng bố nội địa” (Domestic Terrorists), hay những kẻ phá hoại (Rioters)? Vì vậy thật khó biết, khi hình ảnh một người leo lên sân thượng của Capitol phất cờ Việt Nam Cộng hòa chiều tối ngày 6/01/2021 được truyền đi khắp Thế giới, trong khi những người biểu tình khác đập phá bên trong, có khiến ai chua xót và đau lòng vì là cờ đã bị xúc phạm ?
Sửa chữa các thiệt hại này trong một sớm một chiều sẽ là chuyện rất khó, nếu không muốn nói là không thể. Trump sẽ không còn là tổng thống nữa, nhưng Trump sẽ vẫn có ảnh hưởng trong đảng Cộng hòa và đất nước. Trong khi thế giới đang ngày càng rối ren và ảnh hưởng của Hoa Kỳ đã suy giảm, Trump đã thúc đẩy đáng kể cả hai xu hướng. Điểm mấu chốt là Trump đang để lại một đất nước và một thế giới trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều so với những gì mà Trump được thừa hưởng. Đó là di sản đau buồn của Trump.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.