Hôm nay,  

Chị Em Sinh Đôi

01/12/201300:00:00(Xem: 7975)
Trước ngày 30- 4-75 chị của Hùng tên Mỹ có chồng là Hải Quân đang làm hạm trưởng lái tàu đưa cả gia đình chị sang đảo Guam rồi sau đó đi Mỹ.

Gia đình chị Lệ, em sinh đôi với chị Mỹ từ chối đi vì chồng chị, Đại úy Dù đang còn kẹt ở miền Trung khói lửa…

Cuộc đời hai bà chị sinh đôi của Hùng là hai thái cực dù hai chị rất đẹp, chồng đều là sĩ quan…

Từ khi lấy chồng, chị Mỹ sung sướng nhàn hạ, thỉnh thoảng chồng chị theo tàu ra nước ngoài mang bao quà cáp vế cho vợ con. Trái lại chị Lệ, như cái tên đầy nước mắt, chị dõi mắt theo bước chân hành quân của chồng ngày đêm trong bốn vùng chiến thuật với bao bất trắc rình rập...Dù là Đại úy, chỉ huy một đại hội thiện chiến của QLVNCH, nhưng là lính tác chiến nên phải lội suối băng rừng, đứng trước đầu tên mũi đạn đối diện trực tiếp với quân thù bảo vệ thôn xóm. Lâu lắm chồng chị Lệ mới có vài ngày phép về thăm gia đình vợ con… Ngày vui qua mau, rồi anh lại từ biệt vợ con ra đi bảo vệ tổ quốc đất nước…. Anh đi đánh giặc để lại gánh nặng gia đình con cái cho chị Lệ quán xuyến lo lắng một mình. Một cảnh hai quê với đồng lương lính chia ra hai phần, nên chị Lệ cũng phải buôn bán thêm để cho cuộc sống gia đình sung túc hơn. Cuộc sống chị Lệ cứ lặng lẽ trôi qua theo năm tháng buồn lo cho vận nước…Cho đến khi một biến cố quan trọng ụp lên đất nước Việt Nam trong tháng 4 đen với những cuộc rút quân của QLVNCH do các cấp lảnh đạo ban lệnh ra…Miền đất tự do mất dần vào tay Cộng Sản theo bàn cờ quốc tế!... Dân tình nhốn nháo và bắt đầu tìm các phương tiện để trốn chạy Cộng sản. Vợ chồng chị Mỹ báo tin cho chị Lệ ra đi, nhưng chị Lệ từ chối hảo ý tốt của em ở lại chờ chồng đang bị kẹt ở Miền Trung khói lửa…. Chị Lệ một nách bốn con ở lại chờ chồng. Cuộc chiến tàn, chồng chị Lệ với bao gian khổ khó khăn đã chạy về đoàn tụ với gia đình. Khi đó vượt biên khó khăn với gia đình chị Lệ vì tiền bạc không dư giả gì! Tưởng rằng dù sống trong nghèo khổ, nhưng vợ chồng chị Lệ được sống bên nhau với tay làm hàm nhai nuôi nấng con cái…Nhưng được mấy ngày, thì anh rễ phải khăn gói đi tù 6,7 năm mới trở về trong đau ốm bệnh tật, rồi nhắm mắt buông xuôi. Gánh nặng nuôi chồng chưa trả hết thì phải khóc con trong nghèo đói vì chúng bỏ thây ở Campuchia khi phải thi hành nghĩa vụ quân sự…

Phía chị Mỹ bước đầu định cư, tất cả gia đình phải vất vả làm việc sinh nhai, nhưng chị ở nhà lo cơm nước, nên xem ra cũng nhàn hạ. Rồi đến tuổi được lảnh tiền già rủng rỉnh đi chơi...Hùng và chị Mỹ thỉnh thoảng cũng gởi một ít tiền về giúp chị Lệ, nhưng " tiền vào nhà khó, như gió vào nhà trống " nên chẳng thấm vào đâu!

Hùng gọi phone về thăm sức khỏe chị Lệ, gặp cháu trai tâm sự: " người nghèo không dám bệnh đâu cậu! "!

Thật vậy chị Lệ không có bệnh gì cả, không cao mỡ, cao máu, không đái dường, không co-lét-tê-rôn, lục phủ ngũ tạng đều không có vấn đề, vì có đi khám bệnh bao giờ đâu mà biết có bệnh! Chị gầy đét như cây khô, phải nói là suy dinh dưỡng mới đúng! Từ khi trưởng thành lập gia đình, nay tuổi già cũng quần quật cả ngày không nghỉ ngơi… với số phận hẩm hiu "tay làm hàm nhai"…

Hùng nghĩ nhanh, nếu chị Lệ vì "nghèo không dám bệnh" thì chị Mỹ ở hải ngoại mập ù có đầy đủ mọi phương tiện, thuốc men dư thừa mà lúc nào cũng than " sao tôi nhiều bệnh thế này! " Sẳn có Medicare nên mới nhức đầu sổ mũi, nhức tay chân sơ sơ cũng đi gặp Bác Sĩ. Rồi nào cao mỡ cao đường, mất ngủ... ai than đau gì là chị đều có hết! Thuốc men lấy về chất đống, quá hạn lại vất đi, có khi dùng làm quà cho thân nhân... Thấy bạn đau bệnh không đi được, xin xe lăn, giường nằm và người đến nhà săn sóc, chị cũng hăm hở biểu Hùng điền đơn cho chị với lời phân trần " quyền lợi của mình bỏ uổng đi! " Hùng can ngăn không được…

Nhưng rồi đến một lúc Hùng sẽ nói ra điều mà sẽ làm chị sẽ giận: " chị chỉ đau bệnh tưởng và lạm dụng quá mức, đến khi hết tiêu chuẩn Y tế cạn kiệt không còn để xài nữa. Tất cả chi phí đó là công sức người đi làm đóng thuế đó! chị không bỏ tiền ra nên không thương xót! Nếu như chị bỏ tiền ra trả chi phí Y tế cao thì đau nhiều hóa ra đau ít và không con bệnh nào phát triển cả!.."

Cũng có thể Người không ý thức, sang Mỹ chưa đi làm một ngày để cống hiến tài nguyên cho đất nước tạm dung …Nhưng với chế độ nhân đạo của Mỹ đến tuổi già được hưởng bao đặc ân của người già …Rồi cứ mặc sức lạm dụng xài phung phí cho hết quỹ Y tế. Họ lại nghe lời các ông Bác sĩ vô lương tâm bày vẻ mỗ xẻ cái này, chửa trị

cái kia vô tội vạ…Người không bệnh nghĩ là bị bệnh lại lo sợ ăn ngủ không yên…có khi tiền mất mà tật mang!…Một số vô lương tâm moi tiền chính phủ về đầy túi tham không đáy của họ…đến nổi đã có những vụ án Medicare cách đây không lâu làm xấu lây người Việt mình…

Ý kiến bạn đọc
03/12/201308:00:00
Khách
Bài nầy sao giống y chang bài của một tác giả khác trong trang VVNM từ năm 2010 ???
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều năm sau, mỗi năm đến ngày 30 tháng 4, nhớ lại những ngày chinh chiến trên quê hương, những trang chiến sử Bảo Quốc An Dân oai hùng của người lính quốc gia được lần lượt lật qua cùng với những đoạn đường khổ nạn của dân tộc mà đoàn quân Mũ Đỏ đã kinh qua, câu nói của vị cựu Tư lệnh "Nhảy Dù là phải như vậy" cũng là câu nói của các thế hệ người lính Nhảy Dù Việt Nam Cộng Hòa, một đời tận trung báo quốc
Các cuộc khảo sát và nghiên cứu từ chính phủ, các tổ chức dân sự cho đến đại học đều cho thấy, dù có những bước tiến bộ to lớn cũng như được luật pháp bảo vệ, trên thực tế thì các phân biệt đối xử dựa trên sắc tộc, giới tính, tuổi tác... vẫn còn hiện hữu trong xã hội Mỹ. Riêng trong vấn đề bạo lực cảnh sát thì rủi ro một người da đen hay da màu bị cảnh sát bắn chết hay đối xử bất công đều cao hơn người da trắng.
Tỉnh thức thân phận là vấn đề kiến thức; xác định ý muốn để thay đổi là vấn đề quyết tâm. Nếu còn sống trong vô cảm, mang tâm trạng nô lệ tự nguyện hay còn Đảng còn mình và chờ đợi hạnh phúc giả tạo do Đảng, Trung Quốc, Hoa Kỳ và cộng đồng quốc tế ban phát, thì người dân sẽ còn tiếp tục thua trong đau khổ. Không ai có phép lạ để chuyển hoá đất nước thay cho chúng ta. Vấn đề là sự chọn lựa.
Người già nghĩ về quá khứ, còn người trẻ nghĩ đến tương lai. Người trẻ Việt Nam đã có mặt trong chính quyền, làm việc ở phủ Tổng Thống, ở Quốc Hội, là Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ, Chánh Án của liên bang, của tiểu bang, làm Tướng và giữ những chức vụ quan trọng ở Bộ Quốc Phòng. Tuổi trẻ Việt Nam là khoa học gia, là thương gia, là giáo sư đại học. Người trẻ có mặt khắp nơi, ở Mỹ, Úc, Á, Âu Châu. Người trẻ Việt Nam tiến rất nhanh.
Ở Việt Nam, người dân không hiểu tại sao công tác phòng, chống Quốc nạn tham nhũng cứ “vẫn còn nghiêm trọng và tinh vi” mãi sau 16 năm có Luật phòng, chống tham nhũng đầu tiên (2005), 3 năm sau có Luật thứ nhì (2018) và sau 9 năm (2012) Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng được chuyển từ Chính phủ sang Bộ Chính trị do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng làm Trưởng Ban.
Trong chiến tranh 1954-1975 vừa qua trên đất nước chúng ta, cả Bắc Việt Nam (BVN) và Nam Việt Nam (NVN) đều không sản xuất được võ khí và đều nhờ nước ngoài viện trợ. Nước viện trợ chính cho NVN là Hoa Kỳ; và một trong hai nước viện trợ chính cho BVN là Liên Xô. Những biến chuyển từ hai nước nầy ảnh hưởng rất lớn đến tình hình chiến tranh Việt Nam.
Nói một cách tóm tắt, hiểm hoạ lớn nhất của Việt Nam không phải là chế độ độc tài trong nước hay âm mưu xâm lấn biển đảo của Trung Quốc mà là sự dửng dưng của mọi người. Chính sự dửng dưng đến vô cảm của phần lớn dân chúng là điều đáng lo nhất hiện nay.
Bà Vivien Tsou, giám đốc Diễn đàn Phụ nữ Mỹ gốc Á Thái Bình Dương, cho biết: “Mặc dù trọng tâm là sự thù ghét người gốc Á, nhưng tất cả đều bắt nguồn từ quan điểm da trắng thượng đẳng, và bất cứ ai cũng có thể trở thành “Con dê tế thần bất cứ lúc nào”.
Tổ chức Người Bảo Vệ Nhân Quyền cho biết hiện có 276 tù nhân lương tâm đang bị giam giữ tại Việt Nam. Nhà đương cuộc Hà Nội đối xử với họ ra sao? Tồ Chức Ân Xá Quốc Tế nhận định: “Các nhà tù ở Việt Nam có tiếng là quá đông và không đáp ứng được các tiêu chuẩn quốc tế tối thiểu. Vietnamese jails are notoriously overcrowded and fail to meet minimum international standards.”
Nếu so sánh ta sẽ thấy các cuộc biểu tình giữa Việt Nam và ba nước kia khác nhau: ở Việt Nam, yếu tố Trung Quốc là mầm mất nước, nguyên nhân chánh làm bùng phát các cuộc biểu tình. Còn ở Miến Điện, Hồng Kông và Thái Lan, nguyên nhân thúc đẩy giới trẻ xuống đường là tinh thần dân chủ tự do, chống độc tài.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.