Hôm nay,  

Lửa Ấm Mùa Đông

28/12/201300:00:00(Xem: 3998)
"Tại sao người Việt lại đánh nhau với người Việt?" Lòng tôi giận lắm và lớn tiếng hỏi "Mấy anh có ngon dám ra ngoài Hong Kong đánh nhau không! Anh hùng mà!" ai nấy đều cúi đầu xuống thì thầm với nhau "đã là cướp rồi còn gì là anh hùng nữa đây." Tôi bật cười, nhìn những khuôn mặt bụi đời, dường như không ai muốn nhìn ai. Tôi bắt đầu đi gom nhặt lại những vũ khí đã quăng: dao, búa, xích sắt, côn… và nhìn chung quanh còn lại mười mấy người, mỗi người một góc đứng ngồi cách khoảng. Từng người một tôi khẽ vỗ vai và gom anh em lại một góc. Nhìn những đôi mắt cô đơn, tuyệt vọng, lòng tôi thấy sao mến thương quá những tâm hồn đã bị tan vỡ, bỏ nước vượt biển tìm tự do mà nay lại dính vào xã hội đen, tương lai mịt mù. Từng người một tôi nhìn thật kỹ thấy thương quá, những vết sẹo trên mặt trên tay, những tay "Anh chị" không sợ trời không sợ đất mà giờ đây ngoan ngoãn ngồi yên. Tôi thì thầm nói với Chúa "Mời Ngài, xin mời Ngài đến…"

"CHÚA ở gần những người có tấm lòng tan vỡ; Ngài cứu giúp những ai bị tan nát tâm linh."

Những luồng gió không còn lạnh buốt nữa chúng tôi đã xúm xích ngồi xát lại với nhau, chuyền cho nhau hơi ấm. Lượm gỗ chất lên cái lò ai để gần đó, bập bùng lửa cháy lên xua đi bóng tối thổi đi cái cái lạnh của mùa Đông. Lửa đốt lên tôi thấy những khuôn mặt thật đẹp, những cặp mắt còn đỏ hoe, rươm rướm nước mắt nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn còn nỡ trên môi. "Mục sư ơi! Khỏi cần nói với chúng con tội lỗi là gì? Toàn là sư phụ và đại ca ở đây không hà! Nhưng làm sao để có được sự bình an thật sự? Làm sao để thoát ra?" Những câu hỏi dồn dập đưa ra… tôi cười hihihi "rồi để từ từ mình sẽ cắt nghĩa nha …"

"Vì Chúa đã đến để tìm và cứu kẻ bị chết mất. Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, để ai tin Con ấy không bị chết mất nhưng có sự sống đời đời. Vì nếu miệng bạn xưng nhận Đức Chúa Jesus là Chúa, và lòng bạn tin rằng Đức Chúa Trời đã làm cho Ngài sống lại từ cõi chết, bạn sẽ được cứu."

Những người anh em không chạy giờ đây đều quì xuống cùng ăn năn xưng tội mình ra, tin nhận Cứu Chúa Giê-Xu. Phải Chúa đã chịu treo và chết trên thập giá vì chúng ta của chúng ta. Ngài đã trả giá và gánh thay tội lỗi cho cả thế gian. Ôi vui làm sao tiếng khóc tiếng cười rộn vang bầu trời Hong Kong.

Sân thượng Trại Jubilee, giờ đây sáng lên những khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy hy vọng, Chúa của bình an đang hiện diện, tình thương và vui mừng ngập tràn. Mùa Đông năm đó, thật diệu kỳ "Du đảng Ba Miền" đã cùng nhau đạp đổ những bức tường ngăn cách. Những hố chia rẽ bị san bằng, phân biệt Nam Bắc Trung bây giờ không còn nữa, chỉ còn lại một tộc Việt, mà bao nhiêu ngàn năm qua ơn Trời vẫn ở trên đất nước Việt Nam. Chân bước ra khỏi trại lòng tôi hớn hở vui mừng, phải Chúa Bình an đã đến. Ngày Mừng Giáng Chúa Sinh sẽ và vẫn còn tiếp tục mãi mãi!
resized-muc-su-cao-h-tri
Hình hồ sơ thời tỵ nạn.

Sáng hôm sau tôi vui lắm tung tăng trở lại Trại Jubilee, vừa đi vừa nhớ lại lúc mới bắt đầu vào Trại, Tiếng Hong Kong không biết một chữ may là dân Hong Kong phần đông biết nói tiếng Anh. Hăng hái lắm vì biết chắc Chúa kêu tôi đi qua đây để giúp dân Tỵ nạn vừa bước vào cổng thì bị cảnh sát chận lại không cho vào, họ xí xô xí xào tiếng Quảng làm tôi chóng mặt luôn và cứ chận không cho tôi vào… lòng tôi bối rối tự hỏi Chúa ơi! Con đã bỏ nước Mỹ mua vé một chiều, đi giúp dân Tỵ nạn tới chỗ rồi mà không được vô? Lẩn quẩn trước cửa trại tình cờ đọc mấy tờ quảng cáo: Cần người Bảo quản (Maintenance man wanted) tôi gở tờ giấy liền, thầm nghĩ "chuyện nhỏ mà… bên Mỹ đã từng làm maintenance cho YMCA trên 2 năm…" Cầm tờ giấy bước qua cổng tới văn phòng trưởng trại hí hửng lắm… gặp ông Trại trưởng đưa tờ giấy ông nhìn tôi cười lớn và nói OK đưa tay bắt và đưa tôi tờ giấy chỉ có một hàng chữ "Maintenance all W.C." "Chuyện nhỏ" bốc điện thoại lên ông kêu người hướng dẫn tôi đi tham quan "cầu tiêu" mỗi tầng lầu đều có cầu tiêu dành cho 600 tù nhân nhưng bây giờ chỉ có 5 ngàn tỵ nạn dùng thôi, vì không biết cách ngồi nên cả hệ thống của trại bị tắt nghẽn, từ mặt sàn xi-măng dầy lên cao hơn gang tay… người ta phải lấy gạch quăng vào để đi cho tiện. Mùi hôi thối phất lên nồng nặc, quá nặng mùi, tôi rợn người lợm giọng muốn ói, tôi muốn bỏ đi về Mỹ liền cho rồi… ghê quá, nhưng tiếng Chúa nhỏ nhẹ nói:

"Như Con Người đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người."

Phải! Tôi phải theo gương Chúa. Bắt đầu từ nay mỗi ngày trên tám tiếng tôi quét dọn và sửa chữa từng cầu tiêu một và làm thêm trên 300 cầu lộ thiên ngoài bờ biển. Chúng tôi kêu gọi bạn bè trên thế giới và chính người Tỵ nạn trong trại tình nguyện làm việc, trên 400 người đã thay phiên nhau dọn dẹp. Về đêm tôi dành thì giờ đi từng gia đình nói về Chúa. Đi tới đâu ai cũng chỉ chỏ cười cười và ngưng khi tôi tới gần, thật khó hiểu. Ròng rã 3 tháng trôi qua, mỗi cái cầu tiêu đều sạch, mặc dầu không còn nặng mùi nữa nhưng cái tên của tôi càng ngày càng nổi tiếng và càng có mùi hơn vì tôi là người Việt từ Mỹ nên được đặt tên mới: "Mục sư Cầu Tiêu". Tôi chỉ biết cười trừ, đôi lúc cũng hơi nản. Lòng tôi chán chường không phải vì dọn cầu tiêu nhưng vì việc làm đó nên không ai chịu theo Chúa. Họ nói Mục sư không nên làm những việc thấp hèn như vậy! Buồn quá! Tôi quyết định về Mỹ! Thầm nói với Chúa: Chúa ơi! Có lẽ con sai… nghe lầm tiếng Chúa! Chúa coi kìa không một người tin từ khi con dọn cầu tiêu… Con sai rồi Chúa ơi! Nếu tới mai con không thấy ai chịu theo Chúa thì con sẽ về Mỹ! đột nhiên tay ai đập trên vai tôi nhè nhẹ, quay lại thấy một cụ già… "Sao đứng đây khóc với ai đấy?" Tôi mỉm cười cố gắng nén dòng nước mắt lại và nói về Chúa cho Cụ nhưng lòng tôi biết chỉ là "Đờn gảy tai trâu" vài phút sao Cụ nói chờ ở đó. Cụ đi vài phút và quay lại với 16 người và nói "Hãy cầu nguyên cho gia đình chúng tôi…" Từ phút đó trở đi thắm thoát gần mười năm vút qua sống ở Hong Kong. Tôi biết chắc Chúa vẫn còn và luôn luôn thương xót người hư mất và dân tộc Việt Nam.

Rất mong gặp lại các bạn cũ và Kính mời Quí Đồng Hương ghé thăm, mỗi Chúa Nhật 3PM hay thứ Năm 7PM. Tôi đang sinh hoạt Tại Hội Thánh Little Sài Gòn 14642 Bushard Street Westminster, CA 92683. ĐT: (714) 657-9726 Mục sư Cao Hữu Trí.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi thì tin rằng công luận sẽ đỡ phẫn nộ (đôi phần) nếu mọi người hiểu ra rằng không riêng gì ông Phạm Sỹ Quý mà tất cả quan chức của chế độ hiện hành cùng ở trong tâm trạng bất an của những kẻ đang nhấp nhổm trên con tầu vét tốc hành. Họ đều vội vã, hối hả, giành giật thu vén nên còn tâm trí đâu mà nghĩ đến nhân cách hay danh dự, nói chi đến những chuyện xa xỉ như thời tiết, khí hậu, hay quân bình sinh thái...
Sáng thứ Hai 10/10/22 vùa qua, phải chăng Putin đã thay đổi bản chất cuộc chiến ở Ukraine khi phóng 83 hỏa tiễn nhằm thẳng 11 cơ sở vật chất dân sự và nhà cửa dân chúng? Putin đã áp dụng đúng lý thuyết chiến tranh của cộng sản là tiêu diệt sự sống xã hội của quốc gia địch khi mục tiêu không đạt được. Nhưng có người cho rằng oanh tạc Ukraine hôm thứ Hai thực chất không phải Putin thay đổi chiến thuật mà đó chỉ để vớt vát thể diện trước dân chúng Nga và thế giới sau nhiều thất bại liên tiếp ở Ukraine và, đau đớn hơn nữa, « cầu Putin » (Kertch) bị đặc công Ukraine phá hỏng...
Tối Cao Pháp Viện (TCPV) dự kiến sẽ lắng nghe các tranh luận trong hai vụ kiện, do tổ chức Hiệp Hội Tuyển Sinh Công Bằng (Students for Fair Admissions) đệ đơn, vào ngày 31 tháng 10 năm 2022. Tổ chức này cho rằng Harvard và các trường khác phân biệt đối xử trắng trợn với sinh viên Châu Á và Da Trắng. Hai vụ kiện này cũng đại diện cho tất cả các ưu tiên khác dựa trên danh tính, bao gồm cả những ưu tiên có lợi cho những người gốc Da Đen và những bất lợi cho người gốc Da Trắng.
Hoa Kỳ đã trải nghiệm sự bất ổn chính trị nghiêm trọng nhiều lần trước đó trong thế kỷ qua. Cuộc Đại Suy thoái khiến cho người Mỹ nghi ngờ về hệ thống kinh tế của đất nước. Thế chiến Thứ Hai và Chiến tranh Lạnh đã thể hiện những mối đe dọa từ các phong trào toàn trị trên toàn cầu. Những năm thập niên 60 và 70 đã bị đánh dấu bởi các vụ ám sát, bạo loạn, thua chiến và một tổng thống bị thất sủng.
Khi viết những dòng chữ quốc ngữ ngày nay, ta cám ơn những người Bồ Đào Nha, đã đem các dấu Bồ Đào Nha vào ngôn ngữ giàu âm thanh tiếng Việt, nếu không có những dấu này, thì Việt Nam chắc phải dùng chữ x, y, z, v, w.. thêm vào cuối chữ như đánh điện tín thì thật là rườm rà, kỳ dị..
Từ lâu Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình chưa từng phải chịu nhiều áp lực trong những ngày cận đại hội đảng (lần thứ 20) như hiện nay. Căng thẳng chung quanh Đài Loan đòi hỏi ông phải có hành động mang tính biểu tượng, thí dụ như về mặt kinh tế nắm được ngành công nghiệp bán dẫn của Đài Loan sẽ là một chiêu hấp dẫn. Tuy nhiên, một cuộc xâm lược hòn đảo này, dù lý do là chất bán dẫn hay động cơ chính trị, cũng sẽ gây ra hậu qủa nặng nề cho Trung Quốc...
✱ Columbia Court: Dominion công ty sản xuất máy bầu cử đã kiện nhóm 3 bị đơn: Sidney Powell; Rudy Giuliani; và Mike Lindell về tội phỉ báng - Cả 3 xin tòa hủy vụ kiện của Dominion đòi bồi thường thiệt hại 1.3 tỷ USD. ✱ Columbia Court: Powell và Giuliani xuất hiện trên truyền hình cáo buộc Dominion có liên hệ với Venezuela. Giuliani tuyên bố rằng Dominion thuộc sở hữu của một công ty có tên là Smartmatic, được thành lập bởi ba người Venezuela để thay đổi các kết quả của cuộc bầu cử. - Dominion là một công cụ được tạo ra " để [Hugo Chávez] thực hiện vào cuộc bầu cử không bao giờ thua ” và được nhập khẩu vào Hoa Kỳ để thay đổi phiếu từ Trump sang Biden trong cuộc bầu cử năm 2020 ✱ Columbia Court: Lindell xuất hiện trên chương trình Newsmax đã tuyên bố rằng gian lận lớn nhất là máy Dominion - Chúng tôi có tất cả các bằng chứng !!! gian lận bầu cử lớn nhất trong lịch sử thế giới !!! Tội ác chống lại thế giới
Sau 7 ngày gọi là “làm việc khẩn trương, nghiêm túc và đầy tinh thần trách nhiệm”, Hội nghị lần thứ 6 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá XIII của CSVN đã bế mạc què quặt ngày 09/10/2022. “Què quặt” vì không có gì mới, toàn những vấn đề cũ đã thất bại trong nhiều năm được lặp lại...
Thảo nào mà ở Việt Nam người ta ưa chế giễu thầy bói, thầy cúng, thầy đồ, thầy pháp, thầy mo, thầy tu, thầy địa lý, thầy phong thủy... và cả thầy thuốc nữa nhưng thầy cãi thì không. Ở đất nước này giới luật sư được tôn trọng, và họ quả xứng đáng...
Nghĩ chắc nay tới lúc Ukraine muốn đàm phán để giải quyết xung đột giữa hai nước, Putin vội lên tiếng kêu gọi Ukraine hãy ngưng bắn ngay, cả mọi cuộc tấn công vào vùng tự trị khác và tới bàn đàm phán...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.