Hôm nay,  

Lửa Ấm Mùa Đông

28/12/201300:00:00(Xem: 4109)
"Tại sao người Việt lại đánh nhau với người Việt?" Lòng tôi giận lắm và lớn tiếng hỏi "Mấy anh có ngon dám ra ngoài Hong Kong đánh nhau không! Anh hùng mà!" ai nấy đều cúi đầu xuống thì thầm với nhau "đã là cướp rồi còn gì là anh hùng nữa đây." Tôi bật cười, nhìn những khuôn mặt bụi đời, dường như không ai muốn nhìn ai. Tôi bắt đầu đi gom nhặt lại những vũ khí đã quăng: dao, búa, xích sắt, côn… và nhìn chung quanh còn lại mười mấy người, mỗi người một góc đứng ngồi cách khoảng. Từng người một tôi khẽ vỗ vai và gom anh em lại một góc. Nhìn những đôi mắt cô đơn, tuyệt vọng, lòng tôi thấy sao mến thương quá những tâm hồn đã bị tan vỡ, bỏ nước vượt biển tìm tự do mà nay lại dính vào xã hội đen, tương lai mịt mù. Từng người một tôi nhìn thật kỹ thấy thương quá, những vết sẹo trên mặt trên tay, những tay "Anh chị" không sợ trời không sợ đất mà giờ đây ngoan ngoãn ngồi yên. Tôi thì thầm nói với Chúa "Mời Ngài, xin mời Ngài đến…"

"CHÚA ở gần những người có tấm lòng tan vỡ; Ngài cứu giúp những ai bị tan nát tâm linh."

Những luồng gió không còn lạnh buốt nữa chúng tôi đã xúm xích ngồi xát lại với nhau, chuyền cho nhau hơi ấm. Lượm gỗ chất lên cái lò ai để gần đó, bập bùng lửa cháy lên xua đi bóng tối thổi đi cái cái lạnh của mùa Đông. Lửa đốt lên tôi thấy những khuôn mặt thật đẹp, những cặp mắt còn đỏ hoe, rươm rướm nước mắt nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn còn nỡ trên môi. "Mục sư ơi! Khỏi cần nói với chúng con tội lỗi là gì? Toàn là sư phụ và đại ca ở đây không hà! Nhưng làm sao để có được sự bình an thật sự? Làm sao để thoát ra?" Những câu hỏi dồn dập đưa ra… tôi cười hihihi "rồi để từ từ mình sẽ cắt nghĩa nha …"

"Vì Chúa đã đến để tìm và cứu kẻ bị chết mất. Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, để ai tin Con ấy không bị chết mất nhưng có sự sống đời đời. Vì nếu miệng bạn xưng nhận Đức Chúa Jesus là Chúa, và lòng bạn tin rằng Đức Chúa Trời đã làm cho Ngài sống lại từ cõi chết, bạn sẽ được cứu."

Những người anh em không chạy giờ đây đều quì xuống cùng ăn năn xưng tội mình ra, tin nhận Cứu Chúa Giê-Xu. Phải Chúa đã chịu treo và chết trên thập giá vì chúng ta của chúng ta. Ngài đã trả giá và gánh thay tội lỗi cho cả thế gian. Ôi vui làm sao tiếng khóc tiếng cười rộn vang bầu trời Hong Kong.

Sân thượng Trại Jubilee, giờ đây sáng lên những khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy hy vọng, Chúa của bình an đang hiện diện, tình thương và vui mừng ngập tràn. Mùa Đông năm đó, thật diệu kỳ "Du đảng Ba Miền" đã cùng nhau đạp đổ những bức tường ngăn cách. Những hố chia rẽ bị san bằng, phân biệt Nam Bắc Trung bây giờ không còn nữa, chỉ còn lại một tộc Việt, mà bao nhiêu ngàn năm qua ơn Trời vẫn ở trên đất nước Việt Nam. Chân bước ra khỏi trại lòng tôi hớn hở vui mừng, phải Chúa Bình an đã đến. Ngày Mừng Giáng Chúa Sinh sẽ và vẫn còn tiếp tục mãi mãi!
resized-muc-su-cao-h-tri
Hình hồ sơ thời tỵ nạn.

Sáng hôm sau tôi vui lắm tung tăng trở lại Trại Jubilee, vừa đi vừa nhớ lại lúc mới bắt đầu vào Trại, Tiếng Hong Kong không biết một chữ may là dân Hong Kong phần đông biết nói tiếng Anh. Hăng hái lắm vì biết chắc Chúa kêu tôi đi qua đây để giúp dân Tỵ nạn vừa bước vào cổng thì bị cảnh sát chận lại không cho vào, họ xí xô xí xào tiếng Quảng làm tôi chóng mặt luôn và cứ chận không cho tôi vào… lòng tôi bối rối tự hỏi Chúa ơi! Con đã bỏ nước Mỹ mua vé một chiều, đi giúp dân Tỵ nạn tới chỗ rồi mà không được vô? Lẩn quẩn trước cửa trại tình cờ đọc mấy tờ quảng cáo: Cần người Bảo quản (Maintenance man wanted) tôi gở tờ giấy liền, thầm nghĩ "chuyện nhỏ mà… bên Mỹ đã từng làm maintenance cho YMCA trên 2 năm…" Cầm tờ giấy bước qua cổng tới văn phòng trưởng trại hí hửng lắm… gặp ông Trại trưởng đưa tờ giấy ông nhìn tôi cười lớn và nói OK đưa tay bắt và đưa tôi tờ giấy chỉ có một hàng chữ "Maintenance all W.C." "Chuyện nhỏ" bốc điện thoại lên ông kêu người hướng dẫn tôi đi tham quan "cầu tiêu" mỗi tầng lầu đều có cầu tiêu dành cho 600 tù nhân nhưng bây giờ chỉ có 5 ngàn tỵ nạn dùng thôi, vì không biết cách ngồi nên cả hệ thống của trại bị tắt nghẽn, từ mặt sàn xi-măng dầy lên cao hơn gang tay… người ta phải lấy gạch quăng vào để đi cho tiện. Mùi hôi thối phất lên nồng nặc, quá nặng mùi, tôi rợn người lợm giọng muốn ói, tôi muốn bỏ đi về Mỹ liền cho rồi… ghê quá, nhưng tiếng Chúa nhỏ nhẹ nói:

"Như Con Người đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người."

Phải! Tôi phải theo gương Chúa. Bắt đầu từ nay mỗi ngày trên tám tiếng tôi quét dọn và sửa chữa từng cầu tiêu một và làm thêm trên 300 cầu lộ thiên ngoài bờ biển. Chúng tôi kêu gọi bạn bè trên thế giới và chính người Tỵ nạn trong trại tình nguyện làm việc, trên 400 người đã thay phiên nhau dọn dẹp. Về đêm tôi dành thì giờ đi từng gia đình nói về Chúa. Đi tới đâu ai cũng chỉ chỏ cười cười và ngưng khi tôi tới gần, thật khó hiểu. Ròng rã 3 tháng trôi qua, mỗi cái cầu tiêu đều sạch, mặc dầu không còn nặng mùi nữa nhưng cái tên của tôi càng ngày càng nổi tiếng và càng có mùi hơn vì tôi là người Việt từ Mỹ nên được đặt tên mới: "Mục sư Cầu Tiêu". Tôi chỉ biết cười trừ, đôi lúc cũng hơi nản. Lòng tôi chán chường không phải vì dọn cầu tiêu nhưng vì việc làm đó nên không ai chịu theo Chúa. Họ nói Mục sư không nên làm những việc thấp hèn như vậy! Buồn quá! Tôi quyết định về Mỹ! Thầm nói với Chúa: Chúa ơi! Có lẽ con sai… nghe lầm tiếng Chúa! Chúa coi kìa không một người tin từ khi con dọn cầu tiêu… Con sai rồi Chúa ơi! Nếu tới mai con không thấy ai chịu theo Chúa thì con sẽ về Mỹ! đột nhiên tay ai đập trên vai tôi nhè nhẹ, quay lại thấy một cụ già… "Sao đứng đây khóc với ai đấy?" Tôi mỉm cười cố gắng nén dòng nước mắt lại và nói về Chúa cho Cụ nhưng lòng tôi biết chỉ là "Đờn gảy tai trâu" vài phút sao Cụ nói chờ ở đó. Cụ đi vài phút và quay lại với 16 người và nói "Hãy cầu nguyên cho gia đình chúng tôi…" Từ phút đó trở đi thắm thoát gần mười năm vút qua sống ở Hong Kong. Tôi biết chắc Chúa vẫn còn và luôn luôn thương xót người hư mất và dân tộc Việt Nam.

Rất mong gặp lại các bạn cũ và Kính mời Quí Đồng Hương ghé thăm, mỗi Chúa Nhật 3PM hay thứ Năm 7PM. Tôi đang sinh hoạt Tại Hội Thánh Little Sài Gòn 14642 Bushard Street Westminster, CA 92683. ĐT: (714) 657-9726 Mục sư Cao Hữu Trí.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngược lại, những biến cố dồn dập đủ loại trong COVID-19 mở ra cuộc đấu tranh chính trị mới: đòi quyền được sống còn, có thuốc trị cho tất cả, đi lại an toàn, đó là một cái gì thiết thực trong đời sống hằng ngày và không còn chờ đợi được chính quyền ban phát ân huệ; nó khiến cho người dân có ý thức là trong các vấn đề nội chính, cải tổ chế độ là cần ưu tiên giải quyết. Người dân không còn muốn thấy vết nhơ của Đồng Tâm hay tiếp tục qùy lạy van xin, thì không còn cách nào khác hơn là phải có ý thức phản tỉnh để so sánh về các giá trị tự do cơ bản này và hành động trong gạn lọc. Tình hình chung trong việc chống dịch là bi quan và triển vọng phục hồi còn đấy bất trắc. Nhưng đó là một khởi đầu cho các nỗ lực kế tiếp. Trong lâu dài, dân chủ hoá là xu thế mà Việt Nam không thể tránh khỏi. Cải cách định chế chính trị và đào tạo cho con người để thích nghi không là một ý thức riêng cho những người quan tâm chính sự mà là của toàn dân muốn bảo vệ sức khoẻ, công ăn việc làm
Trong vài thập niên vừa qua, giải Nobel Hòa Bình và Văn Chương được xem là một tuyên ngôn của ủy ban giải Nobel về các vấn đề thời cuộc quan trọng trong (những) năm trước và năm 2021 này cũng không là ngoại lệ. Giải Nobel Văn Chương năm nay được trao cho nhà văn lưu vong gốc Tazania - một quốc gia Châu Phi, là Abdulrazak Gurnah "vì sự thẩm thấu kiên định và bác ái của ông đối với những ảnh hưởng của chủ nghĩa thực dân và số phận của những người tị nạn trong vực sâu ngăn cách giữa các nền văn hóa và lục địa". Cũng vậy, giải Nobel Hoà Bình đã dành cho hai ký giả Maria Ressa của Phi Luật Tân và Dmitry Muratov của Nga "vì những nỗ lực bảo vệ sự tự do ngôn luận, vốn là điều kiện tiên quyết cho nền dân chủ và sự hòa bình lâu dài". Ủy ban Nobel Hòa Bình Na Uy còn nói thêm rằng, "họ đại diện cho tất cả các ký giả đang tranh đấu cho lý tưởng này, trong một thế giới mà nền dân chủ và tự do báo chí đang đối mặt với những điều kiện ngày càng bất lợi" và cho "nền báo chí tự do, độc lập
Sau đó, sau khi “phát khóc” và lau nước mắt/nước mũi xong, bác Hồ liền thỉnh ngay bác Lê về thờ nên mới có Suối Lê Nin (với Núi Các Mác) cùng hình ảnh – cũng như tượng đài – của cả hai ông trưng bầy khắp mọi nơi, để lập ra một tôn giáo mới, thay thế cho Phật/Chúa/Thánh Thần/Ông Bà/Tiên Tổ ... các thứ.
Sự nghiệp chính trị của đại đế Nã-Phá-Luân chẳng liên hệ gì nhiều đến Trung Quốc nên không biết tại sao ông nổi hứng tuyên bố một câu bất hủ mà giờ này có giá trị của một lời tiên tri “Hãy để Trung Hoa ngủ yên bởi vì khi tỉnh giấc nó sẽ làm rung chuyển thế giới.” Vào tháng 03/1978 có một sự kiện ít được biết đến nhưng bắt đầu lay thức gã khổng lồ Trung Quốc khi một hợp tác xã nông nghiệp ở Phúc Kiến xin phép được giữ lại phần sản xuất vượt chỉ tiêu để khuyến khích nông dân hăng hái làm việc. Đây là giai đoạn trước Đổi Mới nên viên thư ký đảng bộ của hợp tác xã bị phê bình kiểm điểm. Chỉ 8 tháng sau đó vào cuối năm 1978 Đặng Tiểu Bình tuyên bố cải tổ và mở cửa nền kinh tế. Đề nghị nói trên của hợp tác xã được mang ra thử nghiệm với kết quả sáng chói nên viên thư ký đảng được ban khen.
Sau 10 năm ra sức Xây dựng, chỉnh đốn hàng ngũ để bảo vệ đảng không tan, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn thừa nhận: ”Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi một cách căn bản, thậm chí có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”
Nếu mối quan hệ Trung Quốc-Hoa Kỳ là một ván bài, thì người Mỹ sẽ nhận ra rằng họ đã được một lá bài tốt và tránh khuất phục trước nỗi sợ hãi hay niềm tin vào sự suy tàn của Hoa Kỳ. Nhưng ngay cả một lá bài tốt cũng có thể thua, nếu chơi tệ. Khi chính quyền của Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden thực hiện chiến lược cạnh tranh đại cường với Trung Quốc, các nhà phân tích tìm các phép ẩn dụ trong lịch sử để giải thích tình trạng cạnh tranh ngày càng sâu sắc. Nhưng trong khi nhiều người dựa vào sự khởi đầu của Chiến tranh Lạnh, thì một ẩn dụ lịch sử đáng lo ngại hơn là sự bắt đầu của Thế chiến thứ nhất. Năm 1914, tất cả các cường quốc đều mong rằng cuộc chiến Balkan lần thứ ba là ngắn ngủi. Thay vào đó, như nhà sử học người Anh Christopher Clark đã chỉ ra rằng, các cường quốc bị mộng du bước vào một trận đại chiến kéo dài bốn năm, phá hủy bốn đế chế và giết chết hàng triệu người.
“Căn bản đời sống của chúng ta là đi tìm sự hạnh phúc và tránh né sự khổ đau, tuy nhiên điều tốt nhất mà ta có thể làm cho chính bản thân chúng ta và cho cả hành tinh này là lật ngược lại toàn bộ suy nghĩ ấy. Pema Chodron đã chỉ cho chúng ta thấy mặt cấp tiến của đạo Phật.”
Năm 1964, anh Phạm Công Thiện được mời vào Sài Gòn để dạy triết Tây tại Viện cao đẳng Phật học vừa được mở tại chùa Pháp Hội (tiền thân của Viện Đại học Vạn Hạnh sau này), tôi được anh cho đi theo. Tôi nhớ anh đã dẫn tôi đến thăm Bùi Giáng vào một buổi chiều, trong một căn nhà ở hẻm Trương Minh Giảng, căn nhà rất ẩm thấp, chật hẹp, gần như không có chỗ cho khách ngồi.
Cố nhớ kỹ lại, tôi vẫn không nghĩ ra là tôi đã gặp thầy Phước An lần đầu vào dịp nào (dĩ nhiên là ở Vạn Hạnh, trong năm 1972, nhưng trong hoàn cảnh nào?). Chỉ nhớ rằng quen nhiều và thân với thầy lắm. Phòng 317 Nội Xá Vạn Hạnh là phòng ở của quý thầy trẻ, là những người tôi rất thân, và đây là một phòng mà tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ba bà Mai kể trên thuộc hai thế hệ. Cả ba đều đã trải qua một kiếp nhân sinh mà “phẩm giá” người dân bị chà đạp một cách rất tự nhiên.” Nếu may mắn mà “CNXH có thể hoàn thiện ở Việt Nam” vào cuối thế kỷ này, như kỳ vọng của ông TBT Nguyễn Phú Trọng, chả hiểu sẽ cần thêm bao nhiêu bà Mai phải (tiếp tục) sống “với tâm thức khốn cùng” như thế nữa?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.