Hôm nay,  

Dô Đi! Dô Nữa Đi!

04/10/201400:00:00(Xem: 4696)
Đã qua đầu tháng mười mà năm nay Pháp vẫn chưa vào thu. Trời nắng, không có giọt mưa. Phải chăng Ông Trời muốn bù lại tháng tám liên miên mưa gió? Tuy nhiên những sanh hoạt định kỳ theo thời vụ vẫn được tổ chức. Hội chợ rượu chác (Vins) khai giảng khá náo nhiệt nhờ tranh nhau hạ giá và đại hạ giá. Tuy nhiên, những thứ vins mắc tiền, từ 40, 50 euros/chai trở lên vẫn không hạ giá.

Hội chợ nông phẩm lớn nhứt hằng năm vẫn tổ chức ở Cửa Versailles (Porte de Versailles của Paris). Bò, heo, cừu,... được nhà nông tắm rửa kỷ lưởng, trang điểm phấn sáp Dior, xịt dầu thơm Chanel thơm phúc đón chờ những vị khách quan trọng tới vuốt ve,...

Năm nay, Ông Chirac, Cựu Tổng thống, không đi tới được vì bịnh hoạn khá nặng, đến nổi không bìết thắc dây giày cho mình. Trước đây, năm nào, ông cũng tới, kể cả lúc hết làm Tổng thống. Ông tới để xuề xòa với nông dân, với dân chúng đi hội chợ. Và bóc miếng phó-mát, miếng thịt nguội, ực một ly vin. Cái đẹp của Ông là ở đó. Không phải ông làm màu mè như những người khác. Cho nên ông được một phần lớn dân Tây thương tuy ông có làm ông Tổng thống không tài giỏi đi nữa. Quê của ông ở làng Chirac vùng Corrèze, ở miền Nam. Ông là Tây thứ thiệt vì họ Chirac có gốc rể mang tên đất. Còn các ông Sarkozy, Hollande, Mitterrand, là gốc ngoại quốc, tha phương tới xứ Tây cầu thực. Nội các của Ông Hollande hiện nay gồm tuyệt đại đa số dân gốc ngoại quốc. Trong đó có 2 người gốc á châu nhưng không phải việt nam. Phe ta có người có ăn học, vào tới vòng trong của đảng phái Hữu, tức TW đảng, nhưng vẫn chưa được giới thiệu ứng cử Địa phương của một thành phố lớn. Ứng cử Dân bìểu, còn lâu lắm. Nếu chọn bạn mà chơi cho có lợi cho bản thân là một sự lầm lẫn căn bản. Phó-mát khó chia bớt cho người dưng.Trong lúc đó, phe Tả vì ý thức giai cấp, không có quốc gia dân tộc trong đó. Ai có khả năng đem lại lá phiếu là đồng chí, đồng chóe cả. Pháp vẫn là đất nước của mọi người mang thẻ căn cước tây. Phân biệt là kỳ thị.

Cũng ở hội chợ này, lúc còn làm Tổng thống, Ông Sarkozy bắt tay một nông dân trẻ, anh này từ chối với thái độ vô lễ. Tức giận, Tổng thống Sarkozy đã chửi thề, nhưng không giống dân Nam kỳ chửi thề "Casse-toi, Pauvre con…!" (Chết mẹ mày đi. Đồ cái thằng mất dạy...). Câu này trở thành thời danh. Mỗi khi có dịp, báo chí vẫn không quên nhắc lại. Những khuyết điểm của phe Tả thường được báo chí quên. Vì báo chí tây có tới 80% khuynh tả.

Nhắc qua một vài nét văn hóa nông nghiệp, cái gốc rể của xứ Pháp, để thấy "Thu thâu" (Xuân khai, Hạ trưởng, Thu thâu, Đông tàng) nó có ý nghĩa thật sự của nó.

blank
Lễ Hội tháng Mười

Ở bên kia sông Rhin, tại Thành phố Munich/Munchen thuộc bang Bavière Miền Nam Đức, hằng năm, cứ tói ngày Thu phân, nhưng dân chúng lại lấy ngày mở hội là trưa thứ bảy của tuần cuối tháng 9 nên có khi nhằm ngày 20/22 hoặc 23 tháng 9 và kết thúc vào chủ nhựt tuần đầu tháng 10. Năm nay, lễ hội bắt đầu ngày 20/9 và sẽ bế mạc ngày 5/10. Thế mà lễ hội mùa thu này mang tên là Lễ Hội tháng Mười (Oktoberfest). Đó là Lễ Hội Bia thu hút khách thập phương kéo tới hằng triệu người tham dự trong vòng mươi ngày hội ấy.

Năm nay là Lễ Hội kỳ thứ 181. Chỉ gián đọan trong những năm chiến tranh.

Oktoberfest tổ chức trên khoảng đất trống rộng 42 mẩu có tên là «Đồng Cỏ Thérèse». Dân địa phương quen gọi vắn tắc «Đồng Cỏ». Và ở người Bavière «Đồng Cỏ» lại có thêm nghĩa là Lễ Hội lớn.Thời gian còn lại trong năm, nơi đây cho thuê tổ chức những hội chợ, lễ lạc nhỏ và làm parking.

Vào ngày Lễ Tháng Mười hằng năm, có thêm vũ nhạc cộng đồng, nhà hàng ăn với những món truyền thống địa phương. Với số khách tham dự, với những lễ nghi, tập tục, trang phục màu sắc rực rở, có thể nói Lễ Hội Tháng Mười ở Munich/Munchen là một lễ lớn nhứt thế giới.

Lễ Hội Tháng Mười tồn tại qua bao nhiêu biến cố lịch sử nhờ nó có nguồn gốc bắt rể vào lịch sử Đức. Căn bản là nến văn minh nông nghiệp. Thợ thuyền, và nhứt là thợ thuyền vô sản, không có truyền thống. Họ sống, tập họp theo nhà máy. Cách tập hôp của họ theo dạng đoàn lủ, dựa trên quyền lợi, không có nội dung thiêng liêng. Khi xí nghiệp đóng cửa, họ kéo nhau đi chổ khác. Sự tồn tại và có khi lớn mạnh căn cứ trên sự mâu thuẩn, xung đột giữa thợ với chủ xí nghiệp.

Lễ Hội Tháng Mười ra đời vào Tháng Mười 1810 nhơn đám cưới của Vua Louis Ier Bang Bavière với Công chúa Thérèse de Saxe-Hildburghausen ngày 12 Tháng Mười 1810. Năm rồi, Lễ Hội, trong vòng 16 ngày, qui tụ về 6,4 triêu khách từ khắp thế giới.


Lễ khai mạc là một cuộc diển hành của hơn 8 000 người mặc y phục cổ truyền, quần đùi bằng da cho đàn ông, còn đàn bà mặc áo dài tay phùng, trước ngực mang tạp-dề máu sắc sặc sở. Công chúng quanh quần trong những nhà lếu uống bia và nghe nhạc. Mỗi năm, vào dịp lễ, Đức bán ra được không dưới 6 triêu lít bia. Đây là số bia, phần lớn còn đọng lại của năm rồi, nhơn dịp này thanh toán sạch.

Bia đựng trong cái bô, tiếng thông dụng là Mass hay Chope với dung lượng 1 lít. Điệu nghệ uống bia ở Lễ Hội là phải uống một lèo cạn cốc mới có phép để cốc xuống. Đó còn là luật bất thành văn ở Lễ Hội Tháng Mười.

Các cô gái trẻ, xinh đẹp như tìên, y phục truyền thống xứ Bavière, mang tới chiêu đải khách 10 cốc bia, mỗi cốc 1 lít, gắn theo 10 ngón tay ngà ngọc.

Muốn tới đây tham dự Lễ Hội, người ta phải giử khách sạn, chổ ở, cả ở lếu, trước một năm. Ngày xưa, người ở xa tới, có thể mang theo lều chỏng, tìm chổ đất trống cấm trại vài ngày. Nay chánh quyền không cho phép nữa.

Lễ Hội Tháng Mười ở Bavière vĩ đại, hoan lạc, có đời sống tới 181 năm vì nó bắt nguồn từ lịch sử, đậm nét văn hóa dân tộc. Thiếu những điều kiện này, chắc nó không thể tồn tại lâu đời mặc dầu có bia ngon, thịt cá ngon!

blank
Lễ Hội tháng Mười

Lễ Hội Tháng Mười ở Việt nam

Ở Việt nam vào thời điểm này, từ Sài gòn ra Hà nội, người ta cũng háo hức mong đợi Lễ Hội Bia Tháng Mười.

Năm nay, Hội Bia Oktoberfest của Munich/Muchen trở lại Việt nam là lần thứ 5. Cũng như những lần trước, năm nay, Hội Bia được tổ chức khá giống như ở Đức, tức cũng lều trại, thức ăn của Đức và nhiếu thứ bia đức khác nhau. Dỉ nhiên, ở Việt nam, khi có hội hè đình đám, nhứt là có ăn nhậu, thì dân chúng tấp nập kéo tới rần rần. Có lễ là có nhạc. Hai ban nhạc dân tộc đức chia nhau cho Sài gòn và Hà nội làm cho Lễ Hội thêm phần tưng bừng, hào nứng.

Oktoberfest năm nay tại Hà nội lớn hơn các năm trước vì nơi chọn làm lễ là khách sạn JW Marriott, với diện tích 1600 m2, có thể chứa tới 1000 người. Hội Bia sẽ diển ra 2 ngày tại đây.

Sài gòn tổ chức Hội Bia trước từ 10 Octobre và kéo dài một tưần rồi mới đưa ra Hà nội hai ngày, 23 và 24 Tháng Mười. Ông Giám đốc khách sạn Marriott nói trước báo chí đây là một Lễ Hội chưa từng xảy ra ở Hà nội vì bề thế quá vĩ đại của nó. Về nội dung, bia đức chánh hìệu, các món thịt nguội từ Đức đưa qua. Khách tham dự sẽ cảm thấy như mình đang thật sự tham dự Lễ Hội Bia tại chánh quốc, chớ không phải ở Hà nội!

Ở Sài gòn có nhiều nơi tổ chức Oktoberfest. Sài gòn Café, khách sạn Sheraton, …Khách vào bình thường như thực khách. Trả tiền cho phần ăn uống. Thực phẩm, bia, đều từ Đức đưa qua cho dịp này.

Thế giới tìêu thụ bia các hiệu 177 tỷ lít/năm, tức trong 1 giây, dân nhậu ực hết 5600 lít. Tàu từ năm 2003 bõ Mao đài uống hết mỗi năm 42 tỷ lít bia. Đứng hàng thứ 7 trên thế giới, tăng lên 70% từ mươi năm sau này.

Nga uống mỗi năm 10 tỷ lít, đứng hàng thứ 1 ở Âu châu, qua mặt Đức, Tây-ban-nha. Pháp bị xếp hạng thứ 19.

Riêng Cộng Hòa Tìệp tính theo mức tiêu thụ /đầu người thì dẩn đầu danh sách đảng vìên đảng Lưu Linh suốt 17 năm qua.

Người ngoại quốc tới Sài gòn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy dân Sài gòn uống bia với cục nước đá thật lớn trong ly. Ban đầu họ nghĩ ví khí hậu nóng nực, thường xuyên 30 °c. Nhưng sau đó, khi hiểu ra thì cục nước đá để làm loảng bia, người uống mới có thể uống từ sáng tới chiều được.

Và họ đều lấy làm thú vị hơn khi hiểu thêm biểu văn ở chầu cụng ly «1,2, 3 Dô! Dô nữa đi! Dô tới luôn bác tài!».

Văn hóa lưu linh pha chất lê-nin nên vô cùng hào hứng!

Hồ hỡi đi dự Lễ Hội Tháng Mười

Nhân dân nào mong đợi từ lúc thu phân để đi dự Lễ Hội bởi vé vào cửa cho 1 người là 1 100 000 đồng + 10% TVA.

Vé bán trước tại vài ba địa điểm hoặc có thể liên lạc qua internet. Ban tổ chức là Hiệp Hội Doanh nghiệp Đức tại Việt nam.

Như vậy mới thấy không phải là nhân dân là có thể dự Lễ Hội Tháng Mười được. Tuy bình đẳng vì cùng xã hội chủ nghĩa với nhau. Nhưng nhân dân xã hội chủ nghĩa thứ thiệt chắc chắn không thèm vào mấy nơi này. Họ chọn nơi thoáng khoáng hơn. Và họ thoải mái «Dô! Dôi nữa đi! Dô tới bến luôn!». Từ sáng tới chiều.

Chuyện độc tài cai trị, truyện dân chủ, nhơn quyền, nước mất cho Tàu, …tất cả chìm trong đáy ly. Con người không tỉnh rượu được thì làm sao tỉnh chuyện khác?

Nguyễn Thị Cỏ May

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
Khi Bạch Ốc công bố công thức tính thuế lên các quốc gia với các thang thuế khác nhau, người ta nhận ra đó chỉ là một một phép tính toán học căn bản, chẳng liên quan đến kinh tế học hay mậu dịch lẫn các dữ liệu thực tế nào cả. Chúng chỉ là những số liệu vô nghĩa và phi lý. Việt Nam không đánh thuế hàng Mỹ đến 90% và đảo hoang của những chú chim cánh cụt có liên quan gì đến giao thương. Điều này thể hiện một đối sách vội vã, tự phụ và đầy cảm tính, cá nhân của Donald Trump nhằm tạo áp lực lên thế giới, buộc các nước tái cân bằng mậu dịch với Mỹ hơn là dựa trên nền tảng giao thương truyền thống qua các hiệp ước và định chế quốc tế. Hoặc nhỏ nhặt hơn, để trả thù những gì đã xảy ra trong quá khứ: Trump ra lệnh áp thuế cả những vật phẩm tâm linh từ Vatican đưa sang Mỹ như một thái độ với những gì đức Giáo Hoàng Francis từng bày tỏ.
Tổng thống Donald Trump vào hôm qua đã đột ngột đảo ngược kế hoạch áp thuế quan toàn diện bằng cách tạm dừng trong 90 ngày. Chỉ một ngày trước đó đại diện thương mại của Trump đã đến Quốc Hội ca ngợi những lợi ích của thuế quan. Tuần trước chính Trump đã khẳng định "CHÍNH SÁCH CỦA TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI". Nhưng Trump đã chịu nhiều áp lực từ những nhân vật Cộng Hòa khác, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và thậm chí cả những người bạn thân thiết, đã phải tạm ngừng kế hoạch thuế quan, chỉ duy trì thuế căn bản (baseline tariff) 10% đối với tất cả những đối tác thương mại.
Trật tự thế giới là một vấn đề về mức độ: nó thay đổi theo thời gian, tùy thuộc vào các yếu tố công nghệ, chính trị, xã hội và ý thức hệ mà nó có thể ảnh hưởng đến sự phân phối quyền lực trong toàn cầu và ảnh hưởng đến các chuẩn mực. Nó có thể bị thay đổi một cách triệt để bởi các xu hướng lịch sử rộng lớn hơn và những sai lầm của một cường quốc. Sau khi Bức tường Berlin sụp đổ vào năm 1989, và gần một năm trước khi Liên Xô sụp đổ vào cuối năm 1991, Tổng thống Mỹ George H.W. Bush đã tuyên bố về một "trật tự thế giới mới". Hiện nay, chỉ hai tháng sau nhiệm kỳ tổng thống thứ hai của Donald Trump, Kaja Kallas, nhà ngoại giao hàng đầu của Liên minh châu Âu, đã tuyên bố rằng "trật tự quốc tế đang trải qua những thay đổi ở mức độ chưa từng thấy kể từ năm 1945". Nhưng "trật tự thế giới" là gì và nó được duy trì hoặc phá vỡ như thế nào?
Hãy bắt đầu niềm tin này với câu nói của John Kelly, tướng thủy quân lục chiến hồi hưu, cựu Bộ trưởng Nội an, cựu chánh văn phòng của Donald Trump (2018): “Người phát điên vì quyền lực là mối đe dọa chết người đối với nền dân chủ.” Ông phát biểu câu này tại một hội nghị chuyên đề về nền Dân chủ ở Mount Vernon vào tháng 11/2024, ngay tại ngôi nhà của George Washington, vị tổng thống đầu tiên, người mở ra con đường cho nền dân chủ và tự do của Hoa Kỳ. Không đùa đâu! Tướng Kelly muốn nói, những người phát điên vì quyền lực ấy có thể giữ các chức danh khác nhau, thậm chí là Tổng Thống, nhưng trong thâm tâm họ là bạo chúa, và tất cả các bạo chúa đều có cùng một đặc điểm: Họ không bao giờ tự nguyện nhượng quyền lực.
Gần đây, Tổng thống Mỹ Donald Trump công bố áp dụng chính sách áp thuế 25% đối với ô tô nhập khẩu vào Mỹ, trước đó Trump cũng đã áp đặt biện pháp trừng phạt chung đối với Liên Âu, Canada, Mexico và Trung Quốc, nhưng lại tạm hoãn trong 30 ngày để cho Canada và Mexico thương thuyết. Các biện pháp bất nhất này gây nhiều hoang mang cho chính giới và doanh nghiệp các nước đối tác.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.